Và thế là gia đinh kia đi trước dẫn đường, Bì Thu đi phía sau áp giải, họ đi loanh hoanh một hồi tiến vào một căn phòng. Vừa vào trong, Chiến Thiên Phong nhìn thoáng qua là đã thấy Cao sư gia đang đứng cạnh một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi ấy khoảng hai mươi, áo quần xa hoa quý giá, mặt trắng, ở dưới mày thoáng có sắc xanh.
"Đây chắc là Kỷ công tử Kỷ tiểu gian thần đây, là điển hình của tửu sắc quá độ a." Chiến Thiên Phong nhủ thầm, gục đầu xuống.
Cao sư gia quát: "Ngẩng đầu lên." Chiến Thiên Phong y lời ngẩng đầu, Cao sư gia nhìn Kỷ công tử nói: "Công tử, thế nào, giống không?"
Kỷ công tử nhìn kỹ mặt Chiến Thiên Phong một hồi, hơi hơi gật đầu, đáp: "Có điểm giống, nhưng không hoàn toàn."
Cao sư gia cười: "Tôi cho rằng chỉ cần có điểm giống là được. Đến ngày đó, chúng ta chỉ cho đám già cả bệnh tật qua, rồi đưa tên tiểu tử này vào giữa, công tử có cho ....?"
"Vậy xú nha đầu không có ai để ném cầu, cộng thêm chút điểm giông giống này nữa...?" Nói đến đây, Kỷ công tử chợt vỗ tay đánh đốp một cái, cười lớn: "Hay, ta thấy kế này có thể được, Cao sư gia, chuyện này ta giao cho ngươi."
"Công tử cứ chờ xem trò vui đi ạ." Cao sư gia khom người, rồi nói với Bì Thu: "Mang tên tiểu tử này xuống, coi chừng cho kỹ."
Bì Thu dạ một tiếng, đưa Chiến Thiên Phong ra. Chiến Thiên Phong nhủ thầm: "Hơi giống một chút, ném tú cầu, đưa ta vào giữa, ý tứ gì vậy?" Nhất thời hắn chẳng thể nào đoán được chủ ý của Cao sư gia. Nhưng mà hắn cũng có điểm minh bạch: Cao sư gia căn bản không mắc kế của hắn, chuyện mang hắn theo chẳng liên quan gì đến đại bí mật của truyền quốc ngọc tỷ cả.
"Lão hồ ly rốt cuộc là lão hồ li, tiểu hồ li cuối cùng rồi cũng mắc kế." Chiến Thiên Phong cắn răng: "Nhưng rốt cuộc cái đuôi của lão hồ li này giấu ở chỗ nào đây? Cái kế kia của lão là để đối phó ai?"
Bì Thu mang hắn ra, lần này thì tốt hơn một chút, gọi mang cơm đến cho hắn ăn. Sau khi ăn cơm xong, Cao sư gia cũng đến, phía sau còn có một tên gia đinh dắt theo một con chó. Cao sư gia nhìn Chiến Thiên Phong bảo: "Chiến Thiên Phong, ngươi gặp vận may rồi, công tử gia đã nhìn trúng ngươi, muốn cho ngươi hưởng đời đời phú quý."
"Lão hồ ly đang dụ ngọt tiểu hồ li đây." Chiến Thiên Phong phát sầu, miệng vẫn ngọt như mía: "Đa tạ công tử gia, và càng phải đa ta Cao sư gia đã dìu dắt."
"Tiểu tử ngươi biết chuyện thì tốt, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi sẽ hưởng chuyện tốt bất tận." Cao sư gia gật đầu, móc từ trong người ra một cái hồ lô bằng ngọc nho nhỏ, đổ ra một hoàn thuốc màu hồng, cẩn thận bóp cái vỏ ngoài ra, lộ ruột thuốc màu đen ở bên trong. Trên bàn còn có cái bánh bao nhân thịt Chiến Thiên Phong chưa ăn hết. Cao sư gia thuận tay cầm nó lên, bỏ cái ruột thuốc vào trong bánh, rồi quét mắt nhìn Chiến Thiên Phong, bảo: "Tiểu tử, nhìn kỹ này."
Nói xong, lão gọi con chó, quẳng cái bánh bao cho nó. Con chó há họng táp cái bánh nuốt gọn. Nhưng không đầy ba tiếng đếm, con chó ấy đột nhiên rú thảm, ngã lăn ra đất, miệng mũi phún huyết ra, ưỡn lên hai cái rồi tắt thở.
Chiến Thiên Phong đã sớm đoán được hoàn thuốc đó là độc dược, nhưng không ngờ dược tính lại lợi hại như vậy, nhất thời tim đập thình thịch, đầu lóe lên ý niệm: "Chẳng lẽ lão hồ li này muốn cho ta uống thuốc độc?" Ý tưởng đó vừa nhoen nhóm lên, thì hắn cảm thấy sau cổ bị túm chặt. Bì Thu đã giữ chặt cổ hắn, còn Cao sư gia thì đổ từ trong hồ lô đó ra một hoàn thuốc y như lúc nãy nữa, lạnh lùng nhìn Chiến Thiên Phong bảo: "Độc dược này gọi là Nhất Tiếu hoàn, chính là chỉ cần thời gian đủ một nụ cười là có thể khiến người mất mạng. Nhưng nếu như võ ngoài của độc dược không bị lột đi, thì trong thời gian bảy ngày vẫn không có chuyện gì. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đến ngày thứ bảy tự nhiên sẽ giao giải dược cho ngươi."
Chiến Thiên Phong bị Bì Thu bóp miệng, muốn không há ra cũng không được. Cao sư gia nói xong liền cho thuốc vào miệng hắn. Tên gia đinh dẫn chó đến lúc nãy bước lại đổ cho Chiến Thiên Phong hai ngụm nước, khiến hoàn thuốc chạy tuột vào trong.
Dược hoàn vào bụng, Chiến Thiên Phong hồn phách cùng bay loạn. Bì Thu vừa buông tay, hắn lập tức gập eo khạc lớn, mong có thể nhổ hoàn thuốc ra. Lần này Bì Thu không hề ngăn trở hắn, nhìn hắn ụa cả nửa ngày mà chẳng ra gì, cười lạnh bảo: "Ụa nữa khiến cho vỏ của hoàn thuốc vỡ ra trong bụng, tiểu tử ngươi sẽ như con chó chết vừa rồi."
Lời này quả là hữu dụng, Chiến Thiên Phong lập tức không ho hen gì, không dám ụa nữa, thậm chí nín hơi đến mặt đỏ rần.
Cao sư gia hừ lạnh, móc từ trong người ra một tờ giấy, bảo: "Tiểu tử, áp tay lên trên tờ giấy này đi."
Chiến Thiên Phong chồm qua nhìn, thì ra đó là một khế ước bán thân, trên có ghi đại danh Chiến Thiên Phong của hắn, còn mô tả là gia cảnh bần hàn không thể sinh hoạt nổi, tự nguyện bán thân làm gia nô cho Kỷ phủ. Chẳng những là bản thân hắn, mà sau này có cưới vợ sinh con, thì tất cả đều tự động chuyển thành gia nô của Kỷ phủ.
Cao sư gia phí bao nhiêu tâm lực, vừa bắt người vừa hạ độc chỉ là vì muốn Chiến Thiên Phong bán mình làm nô lệ hay sao? Cái đó quả là rất khó hiểu khó giải thích. Trên đời này chuyện gì khác không nói, chứ chuyện mua một nô lệ là quá dễ dàng, cần gì phải phí sức thế kia? Sự tình tuyệt không đơn giản như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Chiến Thiên phong chính là: "Đây chính là cái vỏ, con đao chân chính ắt còn ở phía sau."
Nhưng đối với Chiến Thiên Phong là kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ, chuyện làm giỏi nhất đó là coi gió mà bẻ lái thuyền. Hắn biết lúc này dù có kháng cự thế nào cũng không thể thoát, nếu có âm mâu đi chăng nữa thì cũng phải nhảy vào trong vòng vây đó rồi tính. Cho nên, hắn lập tức không hề do dự gì áp tay vào tờ khế ước, còn nịnh nọt Cao sư gia: "Cao sư gia, nếu biết sớm chỉ cần tôi bán thân làm nô, thì cứ nói thẳng đi chẳng phải hay hơn không. Tôi người nhỏ mạng đê tiện, có thể bán thân tiến vào phủ của Kỷ thừa tướng làm gia nô là vinh quang quá rồi. Thật đáng tiếc cho một viên Nhất tiếu hoàn kia, thuốc đó nhất định là rất quý a."
Miệng thì vuốt mông ngựa là thế, nhưng lòng hắn thì mắng thầm: "Phì phì phì, chỉ có ô quy vương bát đản mới tự nguyện tiến Kỷ phủ. Kỷ đại gian thần là tên vương bát đản lòng đen, đừng có nói làm gia nô cho hắn, cho dù có làm tổ tông cho hắn, bổn cùng thiếu gia còn hiềm không mặt mũi nào nhìn người đời đây. Các lộ thần tiên quỷ tiên nam tiên nữ tiên hồ li đại tiên táo vương thiêu hỏa tiên đi ngang qua ngàn vạn lần đừng cho lời tôi gạt lão hồ li là lời thật a."
"Ngươi biết điều thì tốt." Cao sư gia cười hắc hắc, thu lấy khế ước bán thân, nói với Bì Thu: "Mang hắn xuống, kiếm thứ gì ngon cho hắn ăn, công tử gia nói mặt của hắn hơi ốm hơi đen, cần phải nuôi cho béo cho đẹp một chút."
Chiến Thiên Phong mắng rùm: "Tổ tông nhà ngươi, cái gì mà nuôi cho béo cho tốt, nuôi heo hả?" Nhưng mà khi nghĩ đến có đồ ăn thức uống ngon lành để tận hưởng, hắn không khỏi thèm chảy nước dảy, rồi tự mắng chính mình: "Người ta coi ngươi như heo mà cho ăn, ngươi còn chảy nước miếng, thiệt là heo mà. Nam tử hán cần phải có chí khí, mấy thứ như vậy tuyệt đối không nên ăn." Nhưng mà đến chiều khi nha đầu mang cơm tới, nhìn một bàn đầy món ngon vật là, thịt lớn đồ xao bóng lưỡng, gà rán vàng ươm, cá nướng thơm lừng, một bụng đầy chí khí lập tức tiêu tán thành vô hình, nghĩ: "Chí khí đáng hơn mấy đồng tiền chứ, chẳng cần biết nuôi heo hay không nuôi heo, đồ ngon để trước mặt mà không ăn mới chính là heo, nhiều lắm thì bổn cùng thiếu gia vừa ăn vừa mắng bọn chúng trừ chứ gì." Và thế là miệng vừa ngồm ngoàm vừa lẫm bẫm: "Kỷ tiểu gian thần là con heo mập, ta ăn cái giò heo của ngươi nè." Rồi cầm cái giò heo kho tàu lên cắn một cái đã hết phân nửa.
Bì Thu an bài cho Chiến Thiên Phong một gian phòng, bảo hắn không được chạy lung tung rồi không để ý gì đến hắn nữa. Trong bụng còn viên Nhất Tiếu hoàn, cho dù Bì Thu không canh chừng thì Chiến Thiên Phong cũng không dám trốn. Ăn uống no say xong, một mình hắn ở trong phòng buồn bực vô cùng, liền suy gẫm xem Cao sư gia rốt cuộc là có âm mưu gì. Nhưng tự nhiên không không mà nghĩ, nghĩ mãi cũng chẳng ra được gì, hắn đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa lẫm bẫm: "lão hồ li rốt cuộc là có âm mưu quỷ kế gì đây?"