Đang lẫm bẫm như vậy, không ngờ một giọng nói cất lên: "Ta biết."
Thanh âm này đột nhiên mà đến, Chiến Thiên Phong giật mình nhảy dựng lên, vội quay đầu nhìn về phía cửa, cạnh cửa không có người. Hắn lại nhìn ra cửa sổ, cùng không có người. Đang lúc nghi hoặc có phải là lỗ tai của mình có vấn đề hay không, hắn nghe thanh âm đó lại vang lên: "Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy."
Lần này thì nghe thật rõ ràng, đích xác là có người nói chuyện, giọng nói già nua, hiển nhiên người nói chuyện có niên kỷ không nhỏ nữa. Nhưng điều khiến Chiến Thiên Phong kinh dị đó là, thanh âm này không phải truyền từ ngoài vào, mà là xuất phát từ trong phòng. Nhưng rõ ràng là trong phòng không có người, căn phòng lại không lớn, đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên bàn có cái hồ trà và một cái ly, mọi thứ chỉ cần ngước nhìn là tra ra rõ ràng hết, nếu là có người thì sao lại không nhìn thấy được chứ?
Chiến Thiên Phong vừa kinh vừa nghi, lui hai bước thân dựa vào tường, kêu lên: "Là ai đang nói chuyện? Là người hay là quỷ? Cho ngươi biết, kiếp trước ta là đạt ma tổ sư kiếp này chuyển sinh, yêu ma quỷ quái đụng phải ta thì chỉ có chết mà không có sống."
"Ha ha." Thanh âm đó bật cười: "Tiểu tử thúi thì ra là lợi hại như vậy a. Như vậy cần phải hỏi cho rõ rồi, ma đụng phải ngươi thì chết làm sao, quỷ đụng phải ngươi thì làm sao chết?"
Chiến Thiên Phong đã sớm dỏng tai nghe. Lần này xác định âm thanh là phát ra từ trong phòng, nhưng lại không hề nhìn thấy người, lòng hắn rung trống trận, cân nhắc: "Lão gia hỏa này không hỏi yêu không hỏi quái, chỉ hỏi ma và quỷ, ta biết rồi, lão gia hỏa này không phải ma thì cũng là quỷ."
Nghĩ đến điểm đó, lòng bàn tay hắn tươm đầy mồ hôi, thầm than: "Lão nương, tổ tông ơi, Chiến Thiên Phong kiếp trước làm ác, kiếp này quỷ kéo đến cửa nhà." Ý nghĩ đầu tiên của hắn là chạy, nhưng rất tiếc phía sau lưng là tường, tim ngày càng đập nhanh hơn, đầu óc vận chuyển vù vù, lại nghĩ: "bất quản lão quỷ hay là lão ma, ta sẽ chuyên môn chọn hai điểm này dọa cho lão sợ rồi tính sau." Rồi hắn cố cười ha hả đáp: "làm sao chết à, cái đó thì có cách khác nhau, ta nói ra ngươi đừng có sợ a, và cũng đừng có chạy, ta hơi phàm ăn, có thể ăn hay không thể ăn gì cũng đều muốn cắn thử một miếng. Thường thì quỷ hơi ôm, lông lại nhiều, cho nên ta thích ăn nướng, nước đến bảy phần lửa thôi, ở ngoài thì khét nhưng ở trong thì mềm, cắn một miếng thì gọi là tuyệt." Nói đến đây, đầu lưỡi của hắn còn thè ra liếm vòng một cái, làm ra vẻ rất là phàm ăn, vành tai thì cố dỏng lên để nghe, coi thanh âm đó còn hay không. Chỉ có điều, hắn vừa dứt lời thì thanh âm kia lại cất lên: "Cách ăn đó cũng thường, còn ma thì sao? Làm cách nào để ăn một con ma?"
"Lão quỷ này không chịu sợ, thảm!" Chiến Thiên Phong than dài trong lòng, đột nhiên nghĩ: "Đúng rồi, lão quỷ này không phải là quỷ, mà là ma." Nghĩ đến điểm này, hắn lấy lại tinh thần đáp: "Nếu là ma ấy à, thì có cách ăn khác. Ma thường hơi mập, thịt nhiều, tốt nhất là luộc lên rồi ăn. Đương nhiên, trước khi làm việc này cần phải rửa thật sạch, ruột thì có thể cho chó ăn, phân thì dùng để bón ruộng, không có chút gì lãng phí hết."
Nói xong, hắn nghĩ lần này lão ma đầu chắc là sợ chạy mất rồi, rất tiếc thanh âm kia lại nổi lên: "Cách ăn này cũng quá miễn cưỡng."
Chiến Thiên Phong suýt quỳ xuống đấ. Nhưng nhờ câu nói này, hắn lại xác định được nơi xuất phát âm thanh đó, dường như là từ bình trà trên bàn phát ra. Trà hồ đó có thân to gần bằng cái tô, miệng còn uốn cong một vòng, nếu nói người ta có thể tàng thân trong đó, có đánh chết Chiến Thiên Phong cũng không tin, chỉ có quỷ quái tà vật mới có thể. Nhưng Chiến Thiên Phong đột nhiên tưởng đến một khả năng khác, kêu lên: "Lão là hồ li đại tiên, có phải không?"
Truyền thuyết về hồ tiên nơi nào cũng có. Chiến Thiên Phong lăn lộn ở tiểu trấn đó thường nghe có hồ tiên xuất hiện, tuy không biết ai là người thấy trước, nhưng khi kể lên đều là chính mắt chính mũi ngửi thấy trông thấy. Chiến Thiên Phong cùng chưa từng hoài nghi qua, và Hồ tiên thích nhất là trốn vào trong đàn hoặc gầm chạn, cho nên Chiến Thiên Phong mới đột nhiên sản sinh ra ý nghĩ này.
Thanh âm đó cười khà khà bảo: "Tiểu tử thối, hiện giờ mới nghĩ ra, ngươi quả thật là hậu đậu chậm tiêu mà."
Chiến Thiên Phong vừa kinh vừa mừng, giọng hơi run kêu lên: "Lão đúng là hồ li đại tiên."
"Lão phu chính là Hồ Thất Công đây."
"Hồ Thất Công đại tiên." Hai chân Chiến Thiên Phong mềm nhũn quỳ xụp xuống, khấu đầu liên tục: "Hồ Thất Công đại tiên, tiểu nhân Chiến Thiên Phong xin khấu đầu trước ngài, tổ tông mười tám đời của tiểu nhân yêu nhất kính nhất chính là hồ li. Tiểu nhân quậy phá ngang ngược, đánh mèo trộm chó, không gì không làm, nhưng chưa bao giờ đánh qua hồ ly. Lão ông đừng nhìn đâu xa, cứ nhìn vào chút lòng kính hồ này mà ngàn vạn lần cứu cứu tiểu nhân a."
Hắn tuy nói thế, nhưng trong lòng lại như trống trận, vì có một lần hắn ở ngoài cái hang kế tường rình bắt một con hồ li nhỏ. Lúc đó chính là vì đói quá, cho nên sau khi bắt được đã lột da hồ ly nướng ăn, nên bây giờ nghĩ: "Nghe nói hồ tiên cực linh, chuyện này không biết Hồ Thất Công biết hay không. Nếu mà biết thì ta chết chắc rồi."
Hồ Thất Công nói: "Tiểu tử ngươi miệng lưỡi trơn như mỡ, nhưng mà lão phu nhìn kỹ rồi, cái tâm kính hồ của ngươi quả là thật, cho nên mới ra lời nói chuyện với ngươi. Nhưng có một chuyện ngươi cần phải rõ, hồ của lão phu đây là hồ của trà hồ, chứ không phải hồ của hồ li, càng không phải hồ của hồ thuyết bát đạo (nói nhăng nói cuội), có hiểu rõ chưa?"
"Minh bạch rồi minh bạch rồi, ông nhất định là ở trong hồ trà đó mà tu thành tiên đạo, do đó cải thành hồ trà tiên luôn." Chiến Thiên Phong gật đầu liên tục, lòng hồi hộp chợt giản ra nghĩ: "Thì ra hồ tiên cũng không phải cái gì cũng biết a, điểm này cần phải nhớ kỹ, sau này nói không chừng còn có chỗ dùng a." Lòng hắn xoay chuyển ý niệm là thế, nhưng mắt thì vẫn chân thành cung kính nhìn bình trà trên bàn, dường như mong là Hồ Thất Công sẽ hiện thân ra, nhưng có lẽ Hồ Thất Công ở trong hồ trà rất thoải mái, nên không có ý xuất ra, mà mở lời: "Chiến tiểu tử, ngươi không đoán được Cao sư gia có âm mưu gì đúng không, lão phu có thể nói cho ngươi biết."
"Thỉnh ông cho biết." Chiến Thiên Phong vội vã khấu đầu, lòng thì lại nghĩ đến một chuyện: "Hồ Thất Công dù sao cũng là hồ tiên trong Kỷ phủ, do đó không biết ta ở tiểu trấn làm cái gì, hà hà, ta biết rồi, thì ra là hồ tiên cũng phân địa bàn.Chuyện trong địa bàn của mình thì biết trời biết đất, nhưng ở địa bàn của kẻ khác thì đầu hôn não tối." Minh bạch được điểm này, hắn vô cùng đắc ý, không ngờ Hồ Thất Công lại nhìn ra, hỏi: "Tiểu tử thối, mắt xoay tròn loạn như thế, chắc là nghĩ đến chuyện xấu gì rồi phải không?"
Chiến Thiên Phong giật nãy mình, vội đáp: "Không phải đang tính toán gì cả, tiểu nhân chỉ đang nghĩ tới ông là Hồ Thất Công, còn tôi có ngoại hiệu là Kê Công, thanh âm tương cận, rõ ràng là ông và tôi có duyên, cho nên rất cao hứng."
"Tên là Kê Công à, khà khà khà." Hồ Thất Công bật cười, cười đã một hồi rồi nói tiếp: "tên tiểu tử tên là Kê Công kia ơi, ngươi biết Kỷ Vi là người gì không?"
"Kỷ Vi là đại gian thần, thiên hạ đều biết, còn hỏi làm gì." Chiến Thiên Phong đáp.
"Thôn Chu quốc tổng cộng có một mẫu tam phân đất, cái gì là thiên hạ chứ, nói gì mà khoa trương thế." Hồ Thất Công hừ lạnh, hỏi; "Vậy ngươi biết Thôn Chu quốc còn có trung thần không?"
"Có chứ." Chiến Thiên Phong gật đầu: "Đại tướng quân Tô Lương chính là đại trung thân mà thiên hạ, không, Thôn Chu Quốc ai ai cũng biết. Chỉ đáng tiếc là ông ta bị Kỷ Vi gian hại, khiến cho đại vương biếm ông ta tại gia, tức đến nổi sinh bệnh sắp không xong đến nơi rồi. Ài, đấy dường như là trong vỡ kịch vậy, người tốt không sống lâu, họa hại thì tồn tại tới ngàn năm a." nói xong hắn thở dài một cái.
Hồ Thất Công hừ một tiếng, bảo: 'Nghe ngữ khí của tiểu tử ngươi dường như còn có lòng trung nghĩa a?"
"Cái đó thì đương nhiên." Chiến Thiên Phong vỗ ngực: "Chúng ta là người sống trên giang hồ, chú trọng nhất là hai chữ trung nghĩa, kính trọng nhất chính là hảo hán tử như Tô đại tướng quân. Thất công đừng có coi thường tiểu nhân tôi nha!" Hắn vỗ ngực đồm độp, trách ngược lại đến nổi mặt đỏ gay, nhưng chỉ gây cho Hồ Thất Công một trận cười lớn: "Được à tiểu tử, thiệt là nhìn không ra người lại còn biết hai chữ trung nghĩa." Tiếng cười hơi bớt lại, lão tiếp: "Âm mưu của Cao sư gia chính là nhắm vào Tô đại tướng quân đấy."
Chiến Thiên Phong cả kinh, hỏi: "Âm mưu của Cao sư gia là để đối phó với Tô đại tướng quân sao?"