Nháy mắt, Tiêu Nhiên đã tròn sáu tuổi.
“Tiêu Nhiên, dậy đi, hôm nay là ngày đi học đầu tiên, nếu đén muộn, sư phụ không những sẽ đánh đòn, còn phạt ngươi chép bài, không cho ngươi ăn cơm, còn… (có một người thầy như vậy thật sao?)
Tiêu Nhiên giật mình tỉnh dậy khi nghe những lời đó.
“Cái gì, không cho ta ăn cơm”
Hắn vội vàng thay áo đi theo Mụ Mụ đến trường.
Chỉ thấy trường học phía xa xa, khắp nơi đều là những đứa nhỏ lần đầu đi học. Ai bảo đây là trường tiểu học có uy tín, lại tốt nhất, cho nên con cái những nhà có tiền, có quyền thế đều chọn nơi đây để gửi gắm con em mình.
Tiêu Nhiên cùng Mụ Mụ đi tới bàn tuyển sinh hỏi:
“Xin hỏi, lớp một đi học ở đâu ạ?”
Lúc này, một người hơn hai mươi tuổi, trông còn trẻ đi tới, “Ta là thầy giáo lớp một, ta sẽ dẫn các ngươi đi”
Nữ sư phụ đem bọn trẻ đến phòng học, vừa định đi thì Lý Thiến với Tiêu Nhiên đi đến.
“Còn không cảm ơn sư phụ”
“Vâng, cảm ơn sư phụ dẫn đường, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”, nữ sư phụ tò mò hỏi.
“Sư phụ mặt mũi rất xinh xắn, tại sao bộ ngực lại nhỏ vậy?”
Nữ sư phụ nghe xong, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài. Lý Thiến nhéo lỗ tai của con: ”Ai dạy cho ngươi ăn nói kiểu đó hả?”
“Ba Ba mỗi lần xem TV đều nói như vậy mà.” Tiêu Nhiên uỷ khuất nói.
“Tiêu Dịch, ngươi dám làm hư con mình, xem ta trị ngươi như thế nào.” Lý Thiến lầm bầm trong miệng.
Thời khắc Tiêu Nhiên đi học bắt đầu như vậy.
Trong một dãy núi cao, khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, ở phía sâu trong đó có thể nhìn thấy được rất nhiều những sinh vật nhỏ đang nô đùa. Tại nơi thâm sơn cùng cốc (truyền thuyết là nơi cấm địa, cho tới bây giờ không có người nào dám bước chân vào, mọi người chỉ dám đi ngoài bìa rừng rồi quay ngược trở ra) nếu có người đi đến nơi đây, sẽ thấy, nguyên là ở giữa rừng, cảnh sắc tươi đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Cây cối hoa cỏ đều là những loại quý hiếm, mọc rải rác trên một mảnh đất bằng phẳng, chính giữa mảnh đất giữa là một cái hồ nước, bốn mùa ngập tràn lãnh khí. Không ai biết đến chỗ này âm u lạnh lẽo như thế nào, nhưng bên cạnh hồ có một căn nhà nhỏ, kỳ quái là căn nhà lại nằm ở nơi đây. Nếu đến gần sẽ thấy ngôi nhà nhỏ này như đang lơ lửng trên mặt đất.
Một lão nhân ngồi trong phòng than thở: “Rốt cuộc làm thế nào để thu nhận đồ đệ đây”
Tiêu Nhiên đã học tiểu học được ba năm. Bởi vì từ nhỏ đã được “rèn luyện” nên hắn đã sớm có kiến thức cơ bản, học rất tốt, không ít người còn tưởng hắn là học sinh lớp năm, lớp sáu.
Tan học, Tiêu Nhiên đi một mình trên đường về nhà, nghĩ đến bữa cơm tối hôm nay có ăn ưa thích là trân trâu, bất giác chân bước nhanh thoăn thoắt.
Đang đi, nó chợt thấy ở bên đường có một lão đầu, tóc tai bù xù hôi hám, da bọc xương đang ngồi, đôi mắt như thất thần, vậy mà thỉnh thoảng trong mắt như loé lên ánh tinh quang, phảng phất có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy.
Tiêu Nhiên không kìm chế được, bước đến chỗ lão đầu kia hỏi:
“Người bị lạc à? Sao không đi về nhà!”
Lão đầu nhìn hắn không nói gì, nhưng cặp mắt kia phảng phất như đang soi thấu hắn, làm cho người ta có cảm giác không thể tránh né.
“Có phải người đói bụng không? Ta trên người còn một ít tiền lẻ này.” Nói xong, Tiêu Nhiên từ trong người lấy ra một ít tiền lẻ phòng thân đưa ra.
Lão đầu vẫn không đưa tay ra nhận, chỉ nhìn Tiêu Nhiên chằm chặp.
“Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta tên Tiêu Nhiên, chín tuổi”
“Ngươi có muốn học võ công không?”
“Không muốn”
“Tại sao?”
“Học võ công thì không có thời gian đi chơi, còn không thể đi mua đồ ăn ngon nữa.”
“Gia gia có rất nhiều tử quả ngon lành, bên ngoài không bán, ngươi có muốn ăn không?”
“Muốn”
“Vậy đi theo gia gia”
“Không được, ta phải về nhà, trở về muộn, món trân trâu sẽ bị Ba Ba ăn hết. Hơn nữa, nếu ngươi gạt ta thì sao, tử quả ta còn chưa được ăn, có phải là hại ta không.” Tiêu Nhiên hỏi vặn lại.
Lão đầu cười, từ trong lòng lấy ra hai quả màu xanh lam, giống như quả hồng, để trước con mắt tròn xoe của Tiêu Nhiên nói “Loại quả này tiểu tử đã gặp qua chưa?”
“Chưa gặp bao giờ” Tiêu Nhiên lắc đầu.
“Vậy ngươi nếm thử đi, xem có ngon hơn những loại quả trước kia ngươi hay ăn không”
Tiêu Nhiên bán tín bán nghi nhận lấy rồi đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ. Chất lỏng ngọt lịm bên trong như có linh tính trôi xuống yết hầu, tan trong miệng, chỉ để lại mùi thơm ngát cùng hương vị ngọt ngào. Đột nhiên, Tiêu Nhiên cảm giác như có một đạo hàn khí xuất hiện trong bụng, sau đó tản nhanh ra khắp cơ thể. Nhất thời, toàn thân cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm, mọi đói khát mệt mỏi tan biến đi đâu hết.
Tiêu Nhiên không nín nổi tò mò nhìn lại quả màu đỏ trên tay, chậm rãi cắn thêm một miếng nữa.
Nếu là người tu chân nhìn thấy quả này, nhất định sẽ ngạc nhiên vì nó tên là “Băng Linh Quả”. Băng Linh Quả sinh trưởng tại nơi cực hàn, trăm năm kết quả một lần, mỗi lần chỉ cho có chín quả. Truyền thuyết nói Băng Linh Quả không những có thể trị độc, hơn nữa người ăn vào sẽ được dịch cân tẩy tuỷ, tăng hàng trăm năm tu vi nội lực, nó được ví như là một thánh phẩm; Hôm nay được một tiểu hài tử ăn giống như kẹo, chẳng biết có bao nhiêu người tức chết.
Tiêu Nhiên nhìn lão đầu, con mắt bắt đầu sáng lên, mở to, bất giác nước dãi từ trong miệng chảy ra, tựa hồ như lão nhân kia so với mỹ vị vừa ăn đều giống nhau.
“Thế nào, cùng đi với ta chứ?”
“Ta rất muốn cùng đi với lão, nhưng nếu về muộn Mụ Mụ sẽ mắng ta a!” Tiêu Nhiên cung kính nói.
“Không có gì, ta và ngươi cùng về, nói với Mụ Mụ của ngươi.”
Tiêu Nhiên cao hứng nhảy dựng lên, kéo lão đầu nhằm hướng nhà chạy như bay, tốc độ nhanh gấp nhiều ngày thường.
Lý Thiến đang ngồi trên ghế Salon, vừa xem TV, vừa ăn hoa quả. Cửa nhà đột nhiên mở, nhìn con mình lôi kéo một người trông như khất cái vọt tới trước mặt.
“A, con đang làm chuyện tốt à, nhưng ngươi cũng không nhất thiết đem tên này vào nhà a. Trong phòng bếp hiện còn một ít bánh ngọt, ngươi mang cho lão… Tiên sinh đi, rồi đưa hắn ra ngoài thôi”
“Mụ, không phải thế, lão đầu này là…”
“Bảo ngươi đi, ngươi còn đứng đó làm gì!”. Không đợi con mình nói xong, Lý Thiến mắng.
Lý Thiến đánh giá cẩn thận lão đầu trước mặt rồi nói:
“Vị lão tiên sinh này, ta xem ngươi thân thể bây giờ vẫn còn khoẻ mạnh, đi lang thang ngoài đường nhặt… bánh làm gì, sao không về nhà an hưởng tuổi già!”
“Ta không phải tên khất cái, ta…” Lão đầu định cải chính.
"Hảo hảo, ta biết ngươi không phải tên khất cái, ngươi nhất định là lỡ độ đường, nghe lời ngươi khẩu âm không giống là người địa phương, có phải là bị trộm hết hành lý không, ra bên ngoài không có tiền thì phiền toái lắm a, ở đây có hai mươi đồng tiền, ngươi lấy đi gọi điện thoại gọi ngươi người nhà tới đón ngươi đi. " Nói rồi, móc ví lấy tiền ra, đưa cho lão đầu.
Thấy lão không nhận, lại nói tiếp: