- Vào...vào..Farbegas đã ghi bàn. Arsenal đang tiến gần hơn đến chức vô địch cúp C1 Châu Âu mùa này. Cả hội trường như ong vỡ tổ với pha làm bàn.
- Thấy chưa, tôi đã nói Arsenal sẽ thắng mà lị
Bất chợt, một giọng nói đầy quyền uy cất lên:
- Tất cả giải tán, đến giờ đi ngủ rồi.
Câu nói thì bình thường nhưng mọi người giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
- Sếp ơi, còn 10 phút nữa trận đấu kết thúc, mấy sếp cho em xem hết trận với.
- Không nói nhiều lời, ai còn ở đây quá 10h thì sẽ bị xử theo quân luật.Tất cả giải tán, về phòng ngủ.
- Mẹ nó, tụi quân cảnh tụi mày được lắm, có một chút xíu thôi mà cũng không cho. Nói thì nói vậy, cả hội trường nhanh chóng giải tán, bởi vì biết không thể đùa được.
- Thật là phí cả tuổi thanh xuân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, công việc ngày nào cũng như ngày nào, luyện tập rồi thì tuần tra. Mà tuần tra cái khỉ gì, ở mấy cái khoảng không gian ấy chả có một mống. Có một chút bóng đá người ta coi để giải trí, thế mà nỡ lòng nào...
- Thôi đi Vương Lực, phải biết chấp nhận thực tế
- Vương Lực tôi từ nhỏ ra sức học tập, cố gắng chăm chỉ vào ngành cảnh sát này, tưởng sẽ được xông pha tung hoành giữa đường phố. Ai ngờ học xuất sắc quá nên mới bị điều qua cái lực lượng cảnh sát thời gian chết tiệt này. Cảnh sát biển thì chí ít cũng đụng độ hải tặc, cảnh sát không gian thì cũng đụng không tặc. Còn cảnh sát thời gian thì nhìn quanh chả thấy một thứ gì chứ đừng nói đến là người.Ước gì ngày mai có chuyện để Vương Lực tôi chứng tỏ bản lĩnh, nếu điều đó xảy ra xin cúng ông địa nải chuối.
*****************************
Năm 1945, nhà bác học Mỹ gốc Do Thái Einstein đã công bố thuyết tương đối hẹp, ông cho rằng thời gian không phải là hằng định, mà có thể co giãn tùy thuộc vào hệ quy chiếu. Chẳng hạn trong một trường hẫp dẫn rất mạnh (như gần một ngôi sao siêu nặng) hay trên con tàu vũ trụ bay với tốc độ rất cao, thời gian bị kéo dài ra, khiến một năm sống trên tàu có thể tương đương cả nghìn năm trên trái đất. Đó là một cách để du hành tới tương lai cũng như quá khứ. Chúng ta có thể hiểu qua ví dụ sau “Khi một người đàn ông ngồi bên cô gái đẹp một giờ, thời gian dường như chỉ mới một phút. Nhưng khi đặt anh ta lên bếp lò nóng một phút, thời gian tưởng đã hàng giờ. Đó là tính tương đối". Từ đó mở đường cho các nhà khoa học nghiên cứu, ước vọng một ngày nào đó sẽ xuất hiện cỗ máy thời gian đưa con người đến mọi thời điểm trong quá khứ cũng như trong tương lai.
Năm 3xxx, sau nhiều quá trình nghiên cứu, các nhà khoa học cuối cùng cũng đã tìm ra được giải pháp và công nghệ. Thế nhưng lập tức một vấn đề mới lại nảy sinh, nếu có người quay về quá khứ, can thiệp làm thay đổi lịch sử thì người hiện tại sẽ như thế nào. Để tránh nguy cơ này xảy ra, Liên Hiệp Quốc đứng ra quản lý công nghệ này. Thế nhưng nhu cầu được quay trở về quá khứ thì thật to lớn, các sử gia muốn biết được sự thật của lịch sử xem có chính xác như ghi chép hay không, hay tìm lời giải đáp về việc làm thế nào để xây dựng kim tự tháp Ai Cập. Các tỷ phú thì mong ước một lần được trở về quá khứ ngắm khủng long, ngắm xxx dù có bỏ tiền tỷ ra cũng chịu. Vì vậy họ ra sức bỏ sức lực, mưu kế và tiền bạc để đoạt cho bằng được công nghệ này khiến Liên Hiệp Quốc mất ăn mất ngủ. Tuy nhiên, sau một thời gian nghiên cứu và phát triển, các nhà khoa học đã phát hiện ra muốn đến một thời gian nào đó phải qua một không gian tạm gọi là không gian thứ nguyên. Không gian này giống như một mê cung, mỗi một con đường đi đều có điểm đến là một thời gian nào đó.Phát hiện này đã khiến Liên Hiệp Quốc dễ thở, nhanh chóng lập ra một đội cảnh sát thời gian, đồng thời lập ra một trạm kiểm soát. Ai muốn quay về quá khứ thì phải được sự phê chuẩn của cảnh sát thời gian, thì mới có thể qua trạm kiểm soát này. Vì thế mặc dù có thể có được công nghệ, có thể chế tạo tàu xuyên thời gian nhưng nhất thiết phải qua trạm kiểm soát này. Để phòng hờ những kẻ manh động, trạm kiểm soát được trang bị nhiều vũ khí hiện đại đồng thời nối liền với một căn cứ để có thể chi viện bất cứ lúc nào. Và cũng để phòng ngừa, có kẻ đào tường khoét vách kiếm đường tắt thoát khỏi trạm kiểm soát, cảnh sát thời gian còn phái tàu đi tuần tiểu ở những con đường không gian phía trong, nhằm phát hiện những con đường mòn ấy. Việc ấy hơi bị thừa vì hai lẽ, thứ nhất để mở được đường vào không gian thứ nguyên đòi hỏi phải có nguồn năng lượng cực lớn, không phải ai cũng có, lẽ thứ hai ai có nhu cầu đều được đi tất miễn là có lý do chính đáng và nếu có tiền thì có thể đi theo các tour khám phá thế giới cổ đại, hay thế giới thời trung cổ và dĩ nhiên là không được phép cho người ở quá khứ biết đến sự tồn tại của họ. Tuy nhiên thỉnh thoảng, do bất cẩn, gặp trục trặc và nhất là để chứng tỏ cho chúng nhân ở quá khứ sự hiện diện của ta đây của vài tay tỷ phú, một vài chiếc tàu du lịch để lại dấu vết và được thiên hạ khoát lên mình cái tên “UFO”. Dĩ nhiên, những trường hợp này sẽ được viếng thăm Vô Ưu Các, vĩnh viễn không có lần thứ hai quay trở lại.
*****************************
2h sáng, cả căn cứ bỗng chốc bị đánh thức bởi tiếng còi báo động hú vang. Trong một căn phòng, vang lên tiếng chửi rủa:
- Mẹ kiếp cái miệng ăn mắm ăn muối của thằng Vương Lực, xảy ra chuyện thiệt rồi
Vương Lực miệng cười méo xệch, nói:
- Tao chỉ nói giỡn thôi mà, mặc đồ nhanh lên đi tụi bay.
Tiếng loa phóng thanh vang lên:
- Toàn bộ phi đội 2 hạm đội Biển Đông vào vị trí, chuẩn bị xuất phát.
Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Vương Lực nhanh chóng cùng đồng đội chạy tới chiếc chiến hạm thân yêu của hắn với một cảm giác hồi hộp khó tả. Theo biên chế của cảnh sát thời gian, một phi đội chỉ gồm ba chiếc, một chiến hạm cỡ lớn và hai chiến hạm cỡ nhỏ bảo vệ. Phi đội 2 hạm đội Biển Đông của Vương Lực, chiến hạm cỡ lớn có tên Yết Kiêu hình giáng giống như tàu sân bay của thế kỷ 21, tháp điều khiển trung tâm hơi nằm ở phía sau một chút, hai bên tàu bố trí rất nhiều ụ pháo chiến đấu. Khoảng không gian ở phần thân trước không phải chỗ dành để đáp máy bay mà ở đó khi cần thiết sẽ nhô lên một khẩu đại pháo cỡ lớn, có sức công phá tương đương vài trái bom nguyên tử. Vương Lực làm việc trên chiến hạm Yết Kiêu này, có nhiệm vụ quan sát và điều khiển vũ khí bên phải mạn tàu. Hai chiến hạm cỡ nhỏ có tên là Hoàng Sa và Trường Sa, hình dáng trông giống như tàu ngầm, hai bên trang bị gọn nhẹ hai dàn phóng hỏa tiễn.
- Phi đội 2 đã chuẩn bị xong, đề nghị cho mở cổng thời gian.
- Phi đội 2 chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược 60s mở cổng thời gian
Từ phía trên căn cứ, bỗng chốc xuất hiện hai khẩu súng lớn, đồng loạt phát hỏa, chiếu một chùm tia sáng vào khoảng không gian trước mặt phi đội 2, lập tức một lỗ hổng được tạo ra, bên trong nhìn thấy một màu xanh nước biển.
- Phi đội 2 xuất phát...
Cả ba con tàu nhanh chóng phóng thẳng vào lỗ hổng không gian trước mặt. Khoảng 5 phút sau, trước mặt họ là trạm kiểm soát. Đột nhiên, cả chiến hạm chao đảo, lắc lư dữ dội rồi sau đó bình thường trở lại. Trên tháp chỉ huy trung tâm chiến hạm, đô đốc đang điện đàm trao đổi với chỉ huy trạm kiểm soát để nắm tình hình, cũng như ra lệnh mở cổng kiểm soát. Trong binh chủng hải quân, đô đốc tương đương với cấp tướng, quyền uy tối cao, việc đô đốc đích thân chỉ huy một chiến hạm chỉ khi nào sự việc tối quan trọng. Qua khỏi trạm kiểm soát, dường như đoán được sự thắc mắc của mọi người, đang chờ mình giải thích, đô đốc nói qua micro:
- Hiện trong không gian thứ nguyên ở một thời gian nào đó chưa xác định rõ, chỉ biết là sau thế kỷ 22, đã xuất hiện nhiều vụ nổ liên tiếp gây ra, dư chấn của nó như các bạn vừa cảm nhận. Bộ tư lệnh phán đoán, có kẻ đã lọt qua trạm kiểm soát, đang thí nghiệm gì đó nên mới gây ra vụ nổ. Bộ tư lệnh yêu cầu chúng ta đến tận nơi xác minh sự việc. Các bạn hiểu rõ nhiệm vụ của mình rồi chớ. Bộ phận radar đang dò tìm vị trí chính xác của vụ nổ.
Dưới sự chỉ dẫn của radar dẫn đường, phi đội 2 cứ thế tiến tới.
- Báo cáo đô đốc, vẫn chưa thấy tín hiệu hồi âm.
- Tăng tần suất của radar lên đi, thử ở biên độ một triệu sáu trăm ngàn lần xem sao
- Rõ, thưa sếp.
Cứ thế một thời gian nữa lại trôi qua. Chợt viên sĩ quan trực radar mừng rỡ hét lên:
- Được rồi. Báo cáo đô đốc có tín hiệu phản hồi rồi. Máy tính đang phân tích sẽ có kết quả trên màn hình lớn trong chốc lát thôi.
Lại những phút chờ đợi nặng nề nữa lại trôi qua. Mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình lớn, nơi đó bỗng hiện lên dòng chữ:
Lỗ hổng thời gian