Đào thiếu gia nghẹn họng một hồi, Hoàng huệ Thiến giống như mật ngọt có thể chết ruồi, cố ý lẳng lơ như vậy, nhưng hắn khổng thể kìm lòng được. Nên sượng sùng cười đáp:
“Thích chứ, đương nhiên là thích, cô giáo xinh đẹp của ta lúc nào cũng sẽ làm nũng như vậy nha. Gái đẹp chỉ xứng đôi với trai đẹp, bản thiếu gia đây bất tài, nhưng đêm nay nhất định sẽ tiếp đãi Thiến Thiến chu đáo. Cô muốn ăn gì, ta sẽ thanh toán hết cho, thế nào?”
Hoàng Huệ Thiến nhận thấy ngoài miệng hắn nói ba hoa nhưng thực chất đang chiếm hết tiện nghi của mình, trong lòng tức giận, nhưng giả bộ thản nhiên, mĩm cười:
“Người đã mời thịnh tình như vậy, có từ chối cũng không được, nhưng bất quá phải đáp ứng điều kiện của ta đã.”
Đào Nhược Hư không ngờ cô nàng đồng ý nhanh như vậy, đắc chí cười hắc hắc:
“Không thành vấn đề, Thiến Thiến xinh đẹp thích ăn gì nè? Lần đầu mời đi không biết cô thích ăn gì thật ngại quá. Nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện này nữa đâu.”
Trong mắt Hoàng Huệ Thiến hiện lên một tia mĩa mai, ngoài miệng thì tươi cười:
“Sở thích của ta rất đơn giản, một hồi sẽ biết.”
Nói xong cô thu dọn mớ vật phẩm trên bàn rồi xoay người đi. Nhìn cái mông tròn tròn phì nhiêu rất màu mở vểnh lên, Đào thiếu gia rung động, một ý nghĩ tà niệm bất chợt nãy ra, đứng lên cố ý làm như vất phải cái ghế, tức khắc cả thân hình ngả bổ về phía Hoàng Huệ Thiến. Hoàng Huệ Thiến cảm giác có gió giập sau gáy, vừa mới quay người lại thì đột nhiên có một vật gì đó rất to đang lao về phía mình. Đào Nhược Hư đã ngã lên thân thể mềm mại của Hoàng Huệ Thiến, cũng may là cô ngã xuống bộ sa lông, ở mặt trên là nệm mềm nên không đau chút nào. Cô cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn ra, không phải là tên Đào Nhược Hư sao? Hai tay hắn đang chụp trên đôi nhũ hoa căn tràn nhựa sống mùi hương tỏa ra làm mát cả ruột gan khi cái mũi cao của hắn đang tìm đến đúng bờ môi duyên dáng của Hoàng Huệ Thiến. Đào Nhược Hư chới với, Hoàng Huệ Thiến thì ngẩn cả người, Có chết cô cũng khồng ngớ tới chuyện này lại xãy ra với mình, bộ ngực từ xưa đến giờ chưa từng ai chạm qua, vậy mà hôm nay bị chính tên học trò mới 16 tuổi của mình bốp đầu tiên, thẹn quá hóa giận ngay lập tức muốn đẩy Đào Nhược Hư ra. Rất tiếc cho dù dùng hết sức cũng không sao đẩy được tên Đào Nhược Hư đang hăng say liên tục đè ép cô xuống.
Hoàng Huệ Thiến trừng to đôi mắt vừa đau xót vừa phẫn nộ nhìn thẳng vào Đào Nhược Hư, hai chân đạp loạn lên. Nhìn xuống người đẹp đang giãy dụa, Đào Nhược Hư không những không nương tay mà bắt đầu sờ soạn xung quanh. Mái tóc Hoàng Huệ Thiến đã xỏa ra, rối bù xù trên khuôn mặt phấn nộn như muốn khêu khích. Đôi giày xăng đan cũng theo đôi chân đang giãy dụa mà văng ra, để lộ bàn chân ngọc ngà trắng tinh thuần khiết, hơi thở của cô phả ra càng làm tăng thêm nét kiều diễm. Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, Đào Nhược Hư dùng hai chân kìm Hoàng Huệ Thiến lại, không ngờ vô tình làm đầu gối chạm vào nơi thầm kín của cô. Vào mùa hè Thượng Hải vô cùng nóng bức, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ cũng đều ăn mặc rất mát mẻ, hơn nữa nếu là con gái mà có thân hình cao gầy đầy nữ tính thì các nàng đều mặc váy ngắn, thân trên diện độc nhất một chiếc T Shirt, có vẻ sợ người ta không biết mình là dâm dâm cô nương.
Tiếp tục cuộc giằng co giữa Đào Nhược Hư và Hoàng Huệ Thiến, không gian đã sớm biến thành một đống hỗn độn, váy của Hoàng Huệ Thiến bị kéo lên tới trên, không ngờ Đào Nhược Hư đã sờ xuống tới gần quần lót rồi, là chiếc T khố, hắn xúc động mãnh liệt, nhìn vào cái kia mà trong lòng như có lữa đang bốc cháy không ngừng. Hoàng Huệ Thiến thôi không giãy dụa nữa, mặc cho Đào Nhược Hư làm xằng làm bậy, mắt cô sừng lên xấu hổ chực nước mắt tràn ra, từng giọt trong suốt lăn dài qua khuôn mặt. Ô ô Hoàng Nhược Hư phát ra thanh âm dâm dục khiếm nhã khi trong lòng thấy hưng phấn tột độ, cũng phải thôi vì đa số ở các cô gái mới lớn chỉ tình nguyên cho đụng chạm phần trên, tuyệt đối không hài lòng khi bị quấy nhiễu phần dưới, như vậy thì hắn làm sao còn chút hứng thú nào?
Nhưng lúc này những giọt nước mắt lạnh giá của Hoàng Huệ Thiến đã làm cho hắn ngập tràn chứa chan, dù sao thì hắn cũng chỉ là một thằng nhóc mới 16 tuổi, thấy con gái khóc nức nở như vậy sao mà không e dè? Đào Nhược Hư thận trọng trườn người ra khỏi thân thể mềm mại của Hoàng Huệ Thiến, tiện tay nắm váy Hoàng Huệ Thiến kéo xuống, vừa mới dằn lòng xong thì cảm xúc một lần nữa lại muốn trào ra. Tiếng khóc Hoàng Huệ Thiến nhỏ dần, sau đó chuyển sang nấc lên từng trận, Đào Nhược Hư ngồi trên ghế sô pha tay phải vuốt ve vào lưng cô an ủi, như là giúp cô lấy lại bình tĩnh, nhưng thực tế nhân cơ hội chạm vào áo ngực và sống lưng cũng gây cho hắn một chút khoái cảm.
Hoàng Huệ Thiến lẳng lặng nhìn lên ghế sô pha, hai mắt thì trợn ngược lên muốn nổ lửa. Đờ đẩn đối mặt Đào Nhược Hư nói không ra lời, thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc trời đã dần thay đổi. Ánh nắng hồng buổi chiều rọi lên khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Huệ Thiến, như bình rượu được chưng cất lâu năm, sắc hồng trải đều ra khuôn mặt trái xoan, làm nổi bật lên nhiều điểm mê ly. Đào Nhược Hư nhìn những dòng nước mắt vẫn còn trên mặt, trong thâm tâm cảm thấy thương tiếc. Hắn chậm rãi đưa tay ra lau những giọt nước mắt còn xót lại trên mặt, khóe miệng thì hôn vào vành tai mượt mà của cô, nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, mong cô có thể tha lỗi do ta nhất thời xúc động không kìm chế được.”
Hoàng Huệ Thiến nghe hắn thành tâm giải thích, cảm thụ được cảm giác sướng rân rân từ vành tai truyền đến từng đợt, thể xác và tinh thần rung động, nên đứng dậy:
“Chuyện hôm nay ta hy vọng sẽ không có người thứ ba biết, nếu không ta đãm bảo cậu sẽ chết rất khó coi!”
Nhưng sau những lời này lại có người lại suy nghĩ viễn vông xem đó như một sự bằng lòng ngầm, mở cờ trong bụng, sau pha cưỡng đoạt trước đó giờ lại ra vẻ nhã nhặn:
“Không có đâu. Tối nay sẽ mời cô đi ăn một bữa đại tiệc hoành tráng, cô không thể nào vô cớ mà bay luôn như chim bồ câu à!”
Hoàng Huệ Thiến mặt xám như tro tàn, thần sắc mệt mỏi, làm gì con tâm trạng đi với hắn, đau khổ trừng mắt lên, lạnh lùng cười lớn:
“Ăn tiệc? Bữa tiệc lớn? Mời người khác đi, đối với hạng sắc lang bổn tiểu thư từ trước đến nay không có hứng thú!”
Đào Nhược Hư đâu chịu dễ dàng buông tha Hoàng mỹ nữ, mặt dày mày dạn chủ yếu là níu kéo không cho cô ra khỏi văn phòng, nhưng ngay lúc này cánh cửa phòng tự nhiên bị đẩy ra. Người vừa bước vào, khuôn mặt chữ quốc, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, rất nam tính, thân bận nguyên bộ vest màu đen xem ra là người thành đạt. Lão ta trông thấy Hoàng Huệ Thiến cùng một thiếu niên đang cù cưa, liền giật mình, bèn hỏi cho lệ:
“Thiến Thiến, chuyện gì vậy?”
Hoàng Huệ Thiến làm sao không khỏi hoảng hồn, cũng may nàng phản ứng rất nhanh, lui lại cố ra sức trả lời :
”Chú!, sao chú lại tới đây, người này là học trò của con, phụ huynh của hắn muốn mời con đi ăn cơm, con không đi nên mới có tình cảnh như vầy, ôi!”
Đối với việc phụ huynh mời hay tặng giáo viên cái gì đó, Hạng Nghiễm đúng là quá quen thuộc, có điều, lão xuống giọng: