(1) kim khẩu ngọc ngôn, đàm huyền thuyết diệu: miệng vàng lời ngọc, nói lời huyền diệu.
(2) Thiên có thiên điều, phàm có phàm quy: trời có luật của trời, phàm gian có quy định của phàm gian.
(3) tầm hoan tác nhạc: tìm kiếm niềm vui.
(4) danh liệt tiên ban: được ghi danh thành thần tiên.
(5) đãi chiếu động thiên: chờ chiếu chỉ của thiên đình.
(6) thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy: sống thọ cùng trời đất, tỏa sáng cùng nhật nguyệt.
(7) thiêu hỏa côn: cây gậy đốt lò.
(8) tịch dương: mặt trời buổi chiều.
(9) quy tâm tự tiến: nỗi nhớ nhà tựa như một mũi tên
- Ngươi nói lớn chính là lớn, ngươi nói nhỏ chính là nhỏ hả? Diệu dụng của phép thuật tiên gia này, một tên tiểu tử phàm nhân người trần mắt thịt há lại có thể nhận xét bừa bãi được sao?
- Vâng, vâng, vâng! Cũng tại tiểu tử trời sinh ngu dốt, nghe được đạo trưởng nói về diệu dụng của thuật tiên gia kỳ ảo, nhất thời trong lòng ngứa ngáy không thôi, khó tránh khỏi lỡ miệng nói lầm, xin đạo trưởng thứ tội!
- Miễn đi, miễn đi. Cũng là đạo trưởng ta cùng tiểu tử nhà ngươi hữu duyên, bằng không kẻ khác há lại có phúc phận được nghe đạo trưởng ta kim khẩu ngọc ngôn, đàm huyền thuyết diệu (1)? Phép thuật tiên gia này, lên trời xuống đất, biến to thành nhỏ, di sơn đảo hải, thay đổi bốn mùa, tự nhiên là không gì không làm được. Ngươi chỉ nghe đạo trưởng ta bị lạc đường trong tổ kiến mất ba ngày ba đêm mới đi ra được, mặt ngươi liền đã tỏ vẻ nghi ngờ, hoài nghi đạo trưởng ta nói lời giả dối, thật... thật là chọc ta tức chết mất! Tổ kiến nhìn nhỏ như lỗ kim, thực ra bước một chân vào đó cũng như bước vào động tiên vậy, không tự mình trải qua thì người khác sao có thể hiểu được. Lão tử đã nói rồi, bên ngoài nó không lớn, bên trong nó không nhỏ, tiểu tử ngươi có biết thế nào là lớn thế nào là nhỏ không hả? Hừ hừ, chắc ngươi cũng chẳng biết được...
Người thiếu niên vẻ mặt hoảng hốt tỏ ra ngoan ngoãn, khom lưng chắp tay làm lễ vái về phía vị đạo trưởng đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt. Thiếu niên này mặt trắng mắt sáng, tướng mạo đường đường, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân mặc trường sam, đầu cột khăn vuông, chân đạp giày vải, quả nhiên là có bộ dạng thư sinh cử chỉ văn nhã. Nhưng nếu người sáng suốt tinh tế nhìn vào, có thể thấy được dưới vẻ mặt trang nghiêm cung kính này của thiếu niên, trong ánh mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt.
Đạo sĩ kia, trên đạo bào cũ nát chắp vô số mảnh vá, đầu tóc tán loạn rối bù được cắm lệch lạc một chiếc trâm cài tóc đen sì sì, phía sau lưng vác một cái bọc bẩn thỉu đến nỗi không nhìn ra màu sắc, tay phải còn cầm một cây gậy dài ba thước. Nhìn kỹ lại, đạo sĩ này mặt rộng tai to, mày rậm mắt lớn, thân hình khôi ngô, liếc mắt nhìn một cái là có thể thấy được vẻ cao lớn anh tư, chỉ tiếc là dường như trời sinh cố ý để một cái mũi lớn đỏ như say rượu, giống như một bức tranh sơn thủy phong cảnh tú lệ, lại đột ngột nhìn thấy một lỗ thủng lớn, thật khiến cho người ta vừa cảm thấy buồn cười vừa sinh lòng tiếc nuối.
Chàng thiếu niên quan sát kỹ sắc mặt, đã hiểu ra cái vị Linh Không đạo trưởng ở trước mặt tự xưng là cao nhân của Ủy Vũ sơn, Tam Nguyên cung, e rằng chắc gì đã như lời lão nói: lão vốn là thần tiên giữa loài người, hóa thân thành một gã khất cái đi du lịch nhân gian, điểm hóa kẻ hữu duyên, kết giao người hiểu biết. Nhìn vẻ mặt chết đói của lão, có lẽ lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, bụng đã sớm đói đến mức kêu ọc ọc. Chẳng qua nghe lão kể chuyện thần tiên, cũng có vài phần cuốn hút lòng người. Lúc trước Không Linh nói rằng, vài hôm trước lão đi ngang qua Linh Giang, bên bờ sông bị trượt chân ngã vào một tổ kiến, thế là ở trong đó du lịch luôn ba ngày có dư, cuối cùng phải thi triển pháp thuật đạo gia vô thượng: súc địa thành thốn mới ra ngoài được. Điều này làm cho chàng thiếu niên lớn lên nơi rừng núi có phần khó mà tin tưởng, đừng nói là tổ kiến, cho dù là hang rắn cũng không lớn hơn được chân người, sao có thể ở bên trong mà đi ba ngày ba đêm đây?
Linh Không này, cũng đã nói bừa một hồi như thế đó.
Mặc dù thầm chửi mắng một phen, nhưng đối với người thiếu niên đã được tới Hải Thành đọc sách và buôn bán hàng thổ sản như chàng, vẫn còn đặc biệt cung kính với vị đạo trưởng ngẫu nhiên gặp được này. Đến khi chàng thiếu niên chắp tay vái lạy xong mới nói:
- Đạo trưởng, tiểu tử họ Trương, tên Dực Chẩn, nhà ở Quát Thương sơn cách Hải Thành hơn hai mươi dặm, hôm nay gặp được đạo trưởng thật là tam sinh hữu hạnh. Nhà của tôi ở một sơn thôn tên là Thái Bình thôn, mười mấy năm qua luôn luôn bình yên vô sự, nhưng mấy ngày gần đây lại không được bình yên nữa, Lý Chính trong thôn đột nhiên mắc phải bệnh thất tâm phong. Bệnh này cũng khá là kỳ quái, ban ngày thì bình an vô sự, trời vừa tối một cái là đã điên điên khùng khùng nói xằng nói bậy, thậm chí còn ra tay đả thương người nữa. Lý Chính này vốn thấp bé, nhưng một khi điên lên sức lực lại lớn vô bỉ, bình thường ba bốn tráng hán cũng không bắt được hắn lại. Nghe lão nhân trong thôn nói, đó là yêu ma trong núi quấy phá, nhập vào đi hại người. Hôm nay khiến cho tôi gặp được đạo trưởng, nếu như có thể mời được đạo trưởng tự thân vào thôn hàng yêu phục quái, thật là đại hạnh của toàn bộ phụ lão trong thôn. Không biết đạo trưởng có đồng ý bằng lòng đi tới Thái Bình thôn hay không...?
Linh Không đạo trưởng vừa nghe thấy Trương Dực Chẩn mở lời mời lão đi hàng yêu tróc quỷ, nhất thời rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, nói rằng:
- Đạo trưởng ta thân là thần tiên giữa loài người, không để ý tới việc trần thế. Những chuyện hàng yêu phục quái nhỏ nhặt này, tự nhiên là sẽ có đạo sĩ vân du đi ngang qua ra tay tương trợ. Thiên có thiên điều, phàm có phàm quy (2), thần tiên không được nhúng tay vào việc của phàm gian, nếu không sẽ bị trời phạt. Tiểu tử, cũng may là ngươi, bằng không người bình thường e rằng vừa mới mở miệng cầu đạo trưởng ta ra tay hàng yêu, liền đã bị đạo trưởng ta nghiêm phạt, thi triển vô thượng diệu pháp mà cấm khẩu ba ngày rồi. Tha cho ngươi một lần đầu tiên, việc này tuyệt đối không được nhắc lại nữa.
Trương Dực Chẩn trong lòng nghi ngờ, Linh Không đạo trưởng tự xưng là thần tiên, vậy mà không hàng yêu phục quái, lại còn tuyên bố không để ý tới việc nhân gian, làm thần tiên như vậy thật không có chút nhân tình nào cả. Nếu không phải là trừ ác dương thiện ở nhân gian, thì thần tiên hạ phàm là có dụng ý gì? Linh Không đạo trưởng rốt cuộc là loại thần tiên gì? Suy nghĩ một hồi, chàng đã có phần thầm chê bai đối với vị đạo trưởng tướng mạo xấu xí này, liền lập tức hỏi:
- Xin hỏi đạo trưởng, nếu như thần tiên hạ phàm không để ý tới chuyện của nhân gian, vì sao không ở trên trời mà hưởng phúc, lại tới thế gian này làm cái gì? Chẳng lẽ là đến đây tầm hoan tác nhạc (3) chăng?
Linh Không liếc mắt nhìn Trương Dực Chẩn, cái mũi say rượu nhảy nhảy vài cái, lại nhìn xung quanh khắp nơi một phen rồi mới cúi đầu cất tiếng nói:
- Thiên cơ bất khả lộ! Tiểu tử, nếu như không phải đạo trưởng ta thấy ngươi tư chất phi phàm, há lại có thể truyền thụ thiên đạo cho ngươi! Đạo của trời, người thiện không tranh giành cũng thắng. Vì người thiện tâm có thể cảm ứng được thiên đạo, cho nên trời cao mới ban bố đặc ân, để cho những người lương thiện phú quý trường mệnh. Còn có một loại người, chẳng những có được tấm lòng đại thiện, còn có chí nguyện hướng đạo cầu tiên, trời cao thương hại, không muốn để cho loại người này lạc lối tại thế gian, nên cố ý lệnh cho chúng ta hạ phàm điểm hóa, truyền thụ thiên cơ. Thiên cơ bất khả lộ, chính là chỉ những người không nên truyền mà lại truyền, tiết lộ ra thiên đạo. Nếu gặp người nên truyền mà không truyền, thì lại che lấp đi thiên đạo. Tiết lộ thiên đạo và che lấp thiên đạo đều sẽ phải chịu trời phạt, ta đến nhân gian chỉ vì độ hóa cho một người, người này... chính là ứng ở trên người ngươi đó.
Chàng thiếu niên từ thưở nhỏ lớn lên giữa nơi rừng núi, thường được bà con trong thôn khen ngợi là lanh lợi hơn người, phi thường thông tuệ, còn trẻ mà đã tự biết lên núi săn thú, lên cây bắt chim, xuống nước đánh cá, mặc dù không thể nói là không gì không làm được, nhưng ít nhiều cũng được coi là người tài giỏi có tiếng xa gần một phương. Nhưng chàng thiếu niên vẫn còn tự hiểu được mình, giả như Linh Không nói sau này chàng có khả năng đỗ trạng nguyên thì còn có vài phần tin được, nhưng mà nói chàng đắc đạo thành tiên, đối với người thiếu niên bản tính luôn luôn ngoan liệt, chẳng bằng để chàng vào trong núi săn một con gà rừng năm màu sặc sỡ còn thực dụng hơn.
Chàng thiếu niên không khỏi âm thầm cười nhạo: lão Linh Không này chẳng những tướng mạo xấu xí đã đành, ăn nói ba hoa cũng thực là mạnh miệng, cả gan khoác lác liên thiên.
Bèn mỉm cười nói:
- Đạo trưởng, những điều tiên gia vừa nói dù sao cũng là hư vô mờ ảo, hơn nữa tiểu tử tôi vốn là người trần mắt thịt, khó phù hợp với pháp nhãn của đạo trưởng. Cho nên xin đạo trưởng đừng có lầm lẫn đại sự, mau mau đi tìm người nên truyền đi. Tiểu tử còn phải về nhà đốn củi, làm cơm, phụng dưỡng cha mẹ bề trên nữa. Thời gian lúc này đã không còn sớm, tôi cũng tan học lâu rồi, giờ phải về nhà đây, đạo trưởng, sau này còn gặp lại...
Chàng thiếu niên vừa chắp tay xoay người rời đi, y phục đã bị Linh Không kéo lại. Linh Không vẻ mặt tươi cười, thần thái vô cùng thân thiết, đổi giọng nói:
- Tiểu ca đi thong thả... hiện tại cậu không tin thì bản thân ta cũng vô phương, nhưng nếu đã gặp tức là người hữu duyên, nếu như ta không truyền thụ thiên đạo cho cậu đó là thất trách, ở phàm gian bốn mươi năm mới gặp được người hữu duyên một lần, chẳng lẽ cậu lại nhẫn tâm để cho ta lưu lạc chốn nhân gian thêm bốn mươi năm, mỗi ngày phải chịu nỗi khổ ăn gió nằm sương sao? Tiểu ca...
Linh Không vừa nói vừa cầm cây gậy trong tay đưa vào tay chàng thiếu niên, lại gỡ cái bọc từ phía sau xuống, lục lọi tìm kiếm trong đó nửa ngày mới lôi ra được một cuốn sách gáy xanh chữ trắng, rồi lại mạnh mẽ nhét vào tay chàng thiếu niên, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Gậy này tên là Tiên Nhân Chỉ Lộ, gậy này trong tay, cho dù là núi đao biển lửa cũng có thể qua, cho dù là hung quỷ dạ xoa cũng phải ba phần nhượng bộ, quả thực là một thần binh lợi khí. Quyển sách này thực ra là Thiên Thư, sách này trong tay, liền được danh liệt tiên ban(4), qua vài chục năm, đợi duyên trần phàm gian của cậu đã hết, là được đãi chiếu động thiên (5), ngày lành vừa đến, thiên nhạc tề minh, thiên mã hành không, thiên nữ tán hoa, bạch nhật phi thăng lên thiên đình, sau khi bái kiến Vương Mẫu cùng Ngọc Đế, là đã trở thành thần tiên cùng thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy rồi đó! (6)
Chàng thiếu niên trong lòng hối hận sau khi tan học không về nhà ngay, thầm nghĩ một phút ham chơi, không ngờ lại gặp phải Linh Không ở góc đường, cuối cùng bị hắn chặn lại vừa kể vừa bịa một hồi, bây giờ lại gắt gao lôi kéo y phục không tha, vẫn còn chưa nói hết mấy cái truyện thần tiên hư vô mờ ảo. Chàng thiếu niên trong lòng thầm gấp gáp, mắt thấy sắc trời không còn sớm, chạy hai mươi dặm đường núi trở về, thế nào cũng phải đến nửa đêm mất.
Đang lo nghĩ, chàng thiếu niên bỗng nhiên cười, nhận lấy cây gậy cất kỹ cuốn sách, tủm tỉm cười hỏi:
- Được, tôi sẽ nhận toàn bộ. Xin hỏi đạo trưởng, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?
Linh Không vừa nghe thấy liền mừng rỡ, thầm nghĩ thiếu niên này cũng có ánh mắt đó, há mồm định nói ba lượng bạc, thế nhưng thấy trong dáng vẻ tươi cười của chàng thiếu niên lộ ra nét cổ quái, hơn nữa nhìn trang phục quần áo chàng mặc tuy không phải là đứa trẻ bần cùng, nhưng trên người một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi làm sao có được ba lạng bạc? Lập tức nghiêm nét mặt nói:
- Tiên Nhân Chỉ Lộ này cùng với Thiên Thư là vật báu vô giá, há lại có thể tính toán theo vàng bạc thế gian được? Bất quá cậu đã có chút tâm ý, đạo trưởng ta cũng sẽ miễn cưỡng chịu khổ mà tiếp nhận bố thí của cậu, một lạng bạc thôi!
Chàng thiếu niên cười thầm Linh Không này cũng thật là có công phu sư tử ngoạm, một cây gậy một quyển sách mà dám đòi một lượng bạc! Một văn tiền thì may ra! Chàng thiếu niên xấu hổ cười nói:
- Không dối gạt đạo trưởng, trên người tiểu tử thật sự là không có đồng nào, cây gậy cùng với thiên thư này đạo trưởng ngài trước tiên cứ cất kỹ đi, chờ đến khi nào tiểu tử gom đủ được một lượng bạc rồi sẽ trở lại tìm đạo trưởng nhé!
Linh Không cứng lưỡi mất nửa ngày, nhìn chàng thiếu niên mà lại không làm gì được, mắt thấy dê béo tới tay lại muốn chạy mất, để tìm thêm một người giống như chàng thiếu niên chịu nghe lão kể chuyện cả nửa ngày không phải là việc dễ, lại càng không phải nói lúc này chỉ còn cách thành công có nửa bước. Trong bụng lại réo lên vài tiếng không đúng lúc, Linh Không vừa mắng mình lòng tham không đáy, lại vừa vẻ mặt tươi cười nói:
- Tiểu ca, lúc trước cậu đã bán được không ít hàng thổ sản, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao một lượng bạc cũng phải có chứ. Ngẫm lại ngày sau cậu phi thăng thành tiên, trường sinh bất tử, lẽ nào cái lợi lớn như vậy còn không đáng giá một lượng bạc sao?
Hóa ra đối phương đã thăm dò rõ ràng ngọn nguồn của mình, trách không được vừa rồi cứ nói ba hoa chính chèo, nếu không phải chàng thiếu niên có vài phần định lực, có lẽ đã sớm moi sạch bạc trên người đưa cho Không Linh coi như là bố thí rồi. Thực ra chàng thiếu niên cũng minh bạch, trái lại không phải là hắn có định lực thâm sâu, một là vốn hắn chẳng mấy tin tưởng vào chuyện thần tiên, thiên đình dù sao cũng là hư vô mờ ảo, chưa được nhìn thấy bao giờ, hai là thiếu niên biết rõ nhà mình nghèo, nỗ lực để cho hắn vào thành đọc sách cũng đã không dễ rồi, cho nên hôm nay đi bán hàng thổ sản phụ thân săn bắt được trong núi, tổng cộng được một lượng bạc với hơn chục đồng tiền, vừa vặn thêm vào đủ cho gia đình sử dụng, sao có thể dễ dàng tiêu tốn một lượng bạc mua cây gậy với một cuốn sách cũ rích không biết tên chứ? Cho nên mặc kệ Linh Không nói trời cao mỹ diệu ra làm sao, thần tiên tốt đẹp như thế nào, cũng không bằng việc ăn cơm mặc áo cùng với sinh hoạt của cả nhà trong lòng chàng thiếu niên được.
Bất quá tốt xấu gì Linh Không cũng đã nói nửa ngày, không có công lao cũng có khổ lao, chàng thiếu niên cảm thấy không đành lòng, nhìn Linh Không một cái nói:
- Ba cái bánh bao!
Linh Không sửng sốt, trong lòng cảm thấy thất vọng, thiếu niên này cũng keo kiệt như thế, chưa kể thiêu hỏa côn (7) cùng với cuốn sách cũ dùng để kê chân bàn lão đưa cho chàng, chỉ riêng lão nước bọt tung tóe kể chuyện thần tiên mất mấy canh giờ ít nhất cũng đáng giá năm cái bánh bao rồi.
Linh Không vươn hai tay ra, cười hắc hắc nói:
- Mười cái bánh bao!
Chàng thiếu niên cũng thẳng thắn, vươn một tay nói:
- Năm cái bánh bao! Cần thì cần, không cần thì...
- Thành giao!
Sau khi cáo biệt Linh Không, chàng thiếu niên cất bước trên con đường về nhà, tay trái gậy tay phải sách, ngẫm lại phải dùng hai văn tiền mua năm cái bánh bao đổi lấy hai vật vô dụng này, không khỏi tiếc nuối một phen. Thái Bình thôn sát núi cạnh sông, sơn thanh thủy tú, nhưng vài mẫu đất cằn cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì việc ăn uống, cho nên đai bộ phận hài tử ở trong thôn đều theo cha mẹ đi lao động, hoặc săn thú hoặc bắt cá hoặc cày ruộng, chỉ có cực ít người may mắn giống chàng thiếu niên được đến thị trấn Lâm Hải đọc sách. Chàng thiếu niên tất nhiên là rất cảm kích công ơn của cha mẹ, những hài tử trong núi từ nhỏ chịu khổ, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu rõ sự gian khổ của cuộc sống, cho nên hiểu chuyện từ rất sớm.
Chàng thiếu niên hối hận một hồi, lúc này mới nhớ còn chưa kịp lât ra xem thiên thư Linh Không cho hắn có cái nội dung gì. Vừa mở ra nhìn, bên trên bìa cuốn sách cũ nát có viết hai chứ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thiên thư! Xem phong cách cùng bút pháp thật sự là có bóng dáng của Linh Không. Chàng thiếu niên tùy ý lật xem vài trang, đến khi chàng thấy ''Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng'' thì không nhịn được phải cười lên một tiếng, Linh Không này, thủ pháp lừa người cũng vô cùng vụng về, rõ ràng hắn là người của đạo gia, thiên thư đưa cho chàng để thành tiên lại là một cuốn ''Kim Cương kinh'' của phật gia.
Đặt cuốn sách vào trong lòng, chàng thiếu niên cẩn thận nhìn cây gậy trong tay một chút. Dưới sự quan sát tỉ mỉ chàng thiếu niên phát hiện ra rất nhiều điểm kì lạ, cây gậy này dài ba thước, cầm trong tay nặng trĩu rất có phân lượng, nhưng sờ lên lại không giống bằng sắt, lại càng không phải là gậy trúc, không phải vàng không phải ngọc, không phải đá không phải gỗ, kích thước của hai đầu bằng nhau, nhìn kĩ bên dưới hai đầu còn có hoa văn kì quái.
A, quái sự, đây là vật gì vậy? Chàng thiếu niên tỉ mỉ nửa ngày, dựa vào kinh nghiệm cùng kiến thức nhân sinh hữu hạn của chàng, cuối cùng vẫn không thể biết được cây gậy trong tay rốt cuộc là do chất liệu gì chế thành, chẳng qua cầm vào trong tay thấy ấm áp, nặng nhẹ vừa vặn, dùng để gạt cỏ dại ven đường, hoặc là múa may một phen để đuổi đám muỗi bám sát phía sau, ngược lại cũng có thể coi như là một công cụ vừa tay.
Quát Thương sơn này cách Lâm Hải thành hai mươi dặm đường, trong đó hơn mười dặm là quan đạo rộng rãi bằng phẳng, chàng thiếu niên cũng đi được nhẹ nhàng, một đường vừa nghịch ngợm cây gậy vừa ngâm nga một tiểu khúc không biết tên, bất tri bất giác đã đi tới chân núi. Lúc này tịch dương (8) đã ngả về tây, chàng thiếu niên trẻ tuổi được những tia nắng sót lại của tà dường chiếu lên khuôn mặt, ánh sáng hoàn toàn nhuộm hồng một mảng, tạo nên vẻ xuất trần phiêu dật không nói nên lời. Cái bóng bị ánh chiều tà kéo thật dài phía sau chàng thiếu niên, tựa hồ như với tới phương xa vô tận.
Chàng thiếu niên quy tâm tự tiến (9) một lòng về nhà, tự nhiên sẽ không lưu ý đến ở phía sau bên cạnh cái bóng của mình, có một cái bóng nhỏ dài vẫn luôn làm bạn, nhìn qua giống như là một cây gậy. Cẩn thận nhìn mà nói, kỳ quái chính là, mặc kệ chàng thiếu niên múa may cây gậy trong tay như thế nào, cái bóng của cây gậy vẫn không nhúc nhích chỉ gắt gao đi sát bên cạnh cái bóng của chàng thiếu niên. Dần dần, cái bóng nhỏ dài tiến lại gần cái bóng của chàng thiếu niên một chút, tựa hồ là thăm dò, hoặc là sợ sệt, rốt cuộc chàng thiếu niên cũng bước từng bước vào sơn lâm phía trước, dường như cái bóng nhỏ dài đã hạ quyết tâm, nhoáng lên một cái liền đã nhảy vào trong cái bóng của chàng thiếu niên.
Mà chàng thiếu niên, đang hứng thú bừng bừng tưởng tượng đến cảnh về nhà kể lại cho cha mẹ chuyện lý thú gặp được vị Linh Không đạo trưởng, hồn nhiên không phát giác ra, cây gậy mình vung đi vung lại trong tay, dưới sự chiếu rọi của ánh tà dương, lại không có bóng!
oO0Oo
Để không làm mất văn phong và sắc thái tiên-kiếm hiệp của truyện, một số thành ngữ, nhóm từ sẽ được giữ nguyên văn Hán Việt và được chú thích dưới cuối truyện. Bên cạnh đó mình sẽ ko dịch tiêu đề chương vì mình không thích lắm. Mong các bạn thông cảm.– ND.