- Bạc cái đầu quỷ lão ấy!
Trương Dực Chẩn bỏ Linh Không ra, vén tay áo lên giơ cao nắm đấm, làm bộ muốn đánh.
- Xem ta đánh cái loại thần tiên lừa đảo như lão! Hại ta phải nói dối gạt người cứu lão, suốt ngày chỉ có nghĩ đến bạc, có thần tiên nào yêu thích mấy thứ vàng bạc này như lão không?
Tuy rằng Thành Hoa Thụy nghi ngờ thân phận của Linh Không ở Tam Nguyên Cung, nhưng nhìn cái bộ dạng lão tham lam ôm bạc kia, thực sự là khó coi, không khỏi "Hừ" một tiếng, nói:
- Người tu đạo chúng ta, tu chính là thiên đạo, hành chính là đạo tâm, hành tẩu nhân gian chỉ bằng một tấm lòng mộ đạo hướng tiên. Thân ở tại nhân gian nhưng tâm gắn liền với thiên tâm, há lại có những ham mê thứ vàng bạc nhân gian này, quả nhiên là phẩm hạn vẩn đục, làm hủy đi đạo hạn.
Linh Không cười hì hì, nhảy sang một bên, tránh thoát nắm đấm của Trương Dực Chẩn, đem gói bạc giấu kỹ ở trên người, lúc này mới ôm quyền hướng về Thành Hoa Thụy, vẻ mặt chính sắc nghiêm túc.
- Đạo môn ở nhân gian, không rời chuyện nhân gian, vị đạo hữu này nói thực sự là không công bằng. Đạo sinh vạn vật, đã sinh đạo tâm, lại sinh vàng bạc, đạo tâm có thể được, vì sao vàng bạc không thể được? Nên biết vàng bạc kim quang lấp lánh, chính là nửa điểm ô uế cũng không có, như thế nào lại làm vẩn đục phẩm hạnh, hủy đi đạo hạnh? Giả như đạo tâm bất ổn, phẩm hạnh không đứng đắn, sát nhân cũng chỉ ở trong một ý niệm mà thôi, làm gì có liên quan đến vàng bạc? Thiên tâm có thể đo lường được hay không không thể nào biết được, nhưng bần đạo tự biết vàng bạc vô tội, có tội chung quy vẫn chỉ là đạo tâm tu tiên kia mà thôi!
Linh Không ưỡn ngực ngẩng đầu, đường hoàng nói một phen, làm cho Thành Hoa Thụy nhất thời nghẹn lời, biết rõ đạo lý của hắn là không đúng, nhưng không nắm được chỗ then chốt mà phản bác lại vài câu. Thành Hoa Thụy thầm kêu xấu hổ, nếu Linh Không này quần áo gọn gàng, dáng vẻ sáng sủa sạch sẽ, như vậy với lần mở miệng cao luận này, sợ rằng đối với thân phận tiền bối Tam Nguyên Cung của lão sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ.
Thành Hoa Thụy khom người vái thật sâu, khuôn mặt có vẻ xấu hổ, nói:
- Vãn bối Thành Hoa Thụy đệ tử đời thứ ba của Thanh Hư cung Vương Ốc sơn, sư thừa Thiên Thanh đạo trưởng, bái kiến Linh Không tiền bối!
Trong nháy mắt Linh Không lại thay đổi dáng vẻ, hi ha cười cười, nhảy sang một bên, không để ý tới Thành Hoa Thụy, lại kéo Trương Dực Chẩn, thương lượng nói:
- Tiểu ca, ta thấy cậu thiên tư thông minh, mánh khoé bịp người phi phàm, nếu như ta và cậu hai người liên thủ, đi khắp thiên hạ lừa khắp trung thổ cũng không thành vấn đề. Giả như có tiến thêm một bước, nói không chừng còn có thể lừa gạt đến cả thập châu hải nội, lừa gạt tiên nhân lấy tiên quả tiên tửu, chúng ta liền làm thần tiên lừa đảo đi tiêu dao hành tẩu khắp nhân gian, cậu thấy thế nào?
Nghe Linh Không nhắc tới hải nội thập châu, vốn chàng thiếu niên đang định tìm một cái cớ trút ác khí lên Linh Không đành phải đè nén lại, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại, thân thiết kéo tay Linh Không.
- Linh Không đạo trưởng, như thế là ông đã tự coi thường bản thân rồi. Chớ nói là hải nội thập châu, cho dù là hải ngoại tam sơn, chúng ta cũng có thể đi lừa gạt được, có đúng không nào?
- Cũng không phải là ta ăn nói ba hoa, tiểu ca, hải ngoại tam sơn mọi người đều nói xa không thể tới được, nhưng trong mắt Linh Không ta, thực sự mà muốn đi là sẽ đi được. Mặc dù nói cũng phải gặp một vài trắc trở, nhưng cũng không phải là việc không thể làm nổi...
Linh Không bỗng ngẩn ra, kỳ quái nhìn về phía Trương Dực Chẩn.
- Không đúng, không đúng. Ngươi chỉ là một tiểu tử sơn thôn bình thường, sao lại biết tiên sơn truyền thuyết này? Cho dù là Thành Hoa Thụy nói cho ngươi biết, tiên sơn này cách trung thổ mấy vạn dặm, đường xá hiểm ác, không phải là nơi phàm nhân có khă năng đến được. Tiểu tử, giả bộ nói với ta như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Dực Chẩn cười thầm, Linh Không này hành tẩu giang hồ nhiều năm, đi lừa gạt khắp nơi, tự nhiên là gặp chuyện liền vô cùng cảnh giác, khứu giác linh mẫn dị thường. Lập tức cũng không giấu diếm, đem việc chàng muốn đi Phương Trượng tìm kiếm phụ mẫu thân sinh nói cho Linh Không biết.
Nghe chàng thiếu niên nói xong, Linh Không đi một vòng xung quanh chàng thiếu niên, lại không ngừng quan sát kĩ càng trên dưới chàng thiếu niên một phen, thấy vậy mọi người không hiểu ra sao cả. Linh Không bỗng nhiên cười lên ha hả, cười đến mực ngả tới ngả lui, không cả đứng thẳng lưng lên được.
Cười một lát, Linh Không thấy ánh mắt bất thiện của chàng thiếu niên, lúc này mới ngưng cười, phủi phủi bụi bặm trên người, cũng không trả lời, xách bạc lên xoay người rời đi.
Trương Dực Chẩn cũng không giận, lặng lẽ theo ở phía sau. Hồng Chẩm cùng Thành Hoa Thụy thấy thế cũng chỉ động thân bước đi. Đi được non nửa ngày, rốt cục vẫn là Thành Hoa Thụy không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Trương Dực Chẩn:
- Linh Không đạo trưởng vì sao lại cười? Dực Chẩn ngươi vì sao lại không hỏi ông ấy?
Trương Dực Chẩn bước chậm lại, kéo giãn một khoảng với Linh Không ở phía trước rồi mới nói:
- Ta biết lão chế nhạo ta bịa đặt một cái cố sự hoang đường như vậy, cho rằng ta cố ý lừa lão để mua vui. Bởi vì lúc trước lão gạt ta, nói rằng ta là người ứng với thiên đạo, mà lão thì cố ý tới đây để điểm hóa cho ta. Bây giờ ta cho lão biết cha mẹ ruột của ta ở Phương Trượng, cho nên Linh Không Linh Không cười ầm lên rồi đi. Ta không để ý đến lão, để xem cuối cùng là ai mở miệng chủ động vạch trần điểm này, người nào mà mở miệng trước, người ấy liền thua.
Lúc này Thành Hoa Thụy mới bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi hiểu ý bật cười, một già một trẻ này cũng thật là có ý tứ, đấu khí đấu trí đều không nhường nhau. Hồng Chẩm đi từ đầu đến giờ, bản tính nữ nhi dần dần khôi phục, thấy tình cảnh này bất giác mỉm cười, nhếch miệng trêu đùa Trương Dực Chẩn nói:
- Vạn nhất Linh Không đạo trưởng không để ý tới ngươi, chẳng lẽ chúng ta cứ đi theo lão như vậy sao? Hướng lão đang đi là đến nơi nào?
Hồng Chẩm nhoẻn miệng cười, mắt sáng răng trắng, khiến cho Thành Hoa Thụy đứng kề bên nhất thời ngây người, tâm tư bay bổng, sóng lòng dào dạt. Nữ tử này lúc trước chưa thấy nàng cười, nguyên lai khi cười lại đẹp như vậy, nhất định là so với sư muội Ngưng Uyển Hoa cũng không thua kém chỗ nào. Cô gái nhân gian kiều diễm khiến cho chàng thiếu niên cảm thấy si mê. Thành Hoa Thụy làm đạo sĩ từ thưở nhỏ, sống trên núi nhiều năm tháng, mặc dù môn hạ của Thiên Linh đạo trưởng cũng có vài nữ đệ tử, nhưng suốt ngày như mặt nước giếng cổ không gợn nổi sóng, ngay cả Ngưng Uyển Hoa được xưng là "Thanh Hư vân hà" tuy đẹp như một đám vân hà nhưng cũng xa xôi như vân hà, lãnh ngạo như luồng khí Đông Thiên thường thanh, xa thì xa vậy, mà lại còn mờ ảo không sao nắm bắt được. (1)
Xuất thần trong chốc lát, Thành Hoa Thụy bị Trương Dực Chẩn kéo ống tay áo, xấu hổ cười một tiếng đáp:
- Phương hướng của Linh Không đạo trưởng đang đi chính là hướng Ủy Vũ sơn, tạm thời đi theo ông ấy đi.
Thành Hoa Thụy vừa nói lời ra khỏi miệng, Linh Không đang vội vội vàng vàng đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, ngần ngừ trong chốc lát, 'bịch, bịch, bịch' một mạch đi tới trước mặt Trương Dực Chẩn, khoát tay chặn chàng thiếu niên đang có vẻ mặt chế nhạo lại, thở phì phì nói:
- Không phải ta đến tìm ngươi... cũng không phải hỏi ngươi, muốn ngươi mở miệng giải thích cái gì với ta cả, ta chỉ tới để nhìn cây gậy thôi! Thiêu hỏa côn này đã theo ta vài chục năm, ta dùng nó vài chục năm để thổi cơm sao chẳng bao giờ phát hiện ra chỗ thần kỳ của nó như vậy, vì sao vừa vào trong tay ngươi liền đã trống rỗng không có bóng nhỉ?
Trương Dực Chẩn cũng không ngăn cản, mặc cho Linh Không đoạt lấy cây gậy từ trong tay để kiểm tra, cười khanh khách nhìn Linh Không, không nói lời nào, Linh Không lẩm bẩm cả nửa ngày mà không thấy ai thèm để ý đến lão, trong lòng cảm thấy mất mặt, liền đem bạc xếp ra thành một đống trên mặt đất, nói:
- Chia bạc, mỗi người một nửa, chia bạc xong thì cũng chia tay, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Dường như Trương Dực Chẩn bị trúng phải cấm khẩu quyết, chỉ gật gật đầu, ngồi xổm người xuống, từ đầu đến cuối chỉ đem bạc chia thành hai đống, sau đó ra hiệu cho Linh Không chọn trước. Linh Không khoa tay múa chân một phen, chọn lấy đống lớn hơn, gói kỹ ở sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Đến đây xin từ biệt, sau này còn gặp lại.
Rồi lại hướng về Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm phất phất tay, xoay người rời đi.
oO0Oo
(1) vân hà: mây tía hoặc là mây ngũ sắc.