“Ây nha , nguyên lai ba vị sư thái võ công cao cường a,hì hi!phun nước trà ra ngoài có sự khác biệt a”
Đường huyền mỉm cười vui vẻ , thấy ba vị sư thái đối mặt nhìn nhau, bị chính mình trào phún làm cho nói không ra một câu, cảm thấy vui vẻ cực kỳ, đem trà xanh một hơi uống cạn , liền cao giọng cười dài lên
Ba vị sư thái nhìn nhau lúc này mới biết hoàng thượng đang chọc cười , Tuệ Tĩnh sư thái cũng nhẹ nhàng khẽ cười, nói:“Hoàng thượng, ngài cũng thật khéo chọc cười !” !” Đường huyền khiêm nhường nói:“Lẫn nhau, lẫn nhau, sư thái ngài cũng là người có khẩu vị a!”
Tuệ tĩnh sư thái thấy tronng lời nói của hắn có ý không hảo , bèn ho khan vài tiếng nói:” Hoàng thượng ngài đừng hiểu lầm, thần sai mấy người diễm nhi bảo hộ hoàng thượng thực ra là đang chiếu cố các nàng ta!thứ lỗi cho lão thân nói thẳng,nếu hoàng thượng muốn dùng sức mạnh thu phục Diễm nhi, thì diễm nhi hài tử này, sớm tại một tháng trước liền đã bị**, nhưng mà đến nay nàng có thể bảo trì tấm thân xử nữ, thì lão thân cho rằng ngài đang muốn thu phục phương tâm diễm nhi. Thứ lỗi cho lão thân nói câu mạo phạm, nếu như hoàng thượng là vị mỹ nam tử, đàm thổ phong nhã, dáng vẻ bất phàm, lại cùng diễm nhi đem kính có lễ, lão thân ngược lại lo lắng diễm nhi rơi vào tình kiếp, nhưng hôm nay hoàng thượng...... Dạng này...... Diễm nhi...... Sợ là sẽ không...... Cái này! Lão thân cũng không tiện nói .” Nói đến cuối cùng, nàng cũng ấp a ấp úng, lời nói không ra khỏi miệng.
Đường huyền hiểu ý, thuận miệng nói tiếp:“Sư thái là nói trẫm lớn lên xấu xí, nói chuyện lại không văn nhã, diễm nhi là quyết sẽ không ưa thích trẫm, cho nên mới yên tâm lưu nàng bên người của trẫm?” Tuệ Tĩnh sư thái không nói, lại cũng không phản đối. Đường huyền lập tức bị đả kích lớn: “Nguyên lai là như thế! Ước đoán nếu lão tử không mặc long bào, thì so với ông lão giống nhau? Tuy nói từ xưa mỹ nhân ái anh hùng, cũng không nghe nói anh hùng kia trưởng thành có giống bộ dáng này của ta?”
Nghĩ đến đấy,Đường Huyền cuối đầu buồn xo, mặt lộ ra vẻ không thoải mái, lại cầm chung trà uống tiếp , kết quả là phải đi nhà xí hai lần, sau đó mới cùng lão thái giám đến ngọc lăng cung tìm ái phi. Trong tâm thầm nói lần náy nhất định phải hỏi được tên của ái phi. Còn nữa , nếu lần sau gặp lại phải hỏi ba vị sư thái làm sau nhìn ra Diễm nhi còn xử nữ? bản lãnh này của ba vị sư thái, lão tử nhất định phải học được để còn áp dụng sau này a!
Vị ái phi trong ngọc lăng cung là vị nữ nhân đoan trang, dáng vẻ xinh đẹp mỹ miều,còn là người thiện giải nhân ý, tính tình ôn nhu như nước, mỗi khi Đường huyền bị một số nữ đệ tử cùng tần diễm diễm làm điều gì uất khuất, nơi đầu tiên hắn nghĩ đến là ngọc lăng cung, muốn được xanh nhạt bàn tay ngọc của ái phi vuốt ve an ủi thương tích trong lòng hắn.
“ ái phi! Trẫm gần đây thường nằm mộng, mơ thấy ái phi đã đổi tên, nàng có muốn biết trong mơ trẫm gặp nàng tên gọi là gì không?”
Trong ngọc lăng cung,Đường Huyền đang cười mị mị, nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc của ái phi,quên hết mọi ưu tư phiền não vừa rồi! lúc này còn cái gì mà thương tích phiền não ,sớm bị hắn quẳng lên chín tầng mây ,
trong tay nhẹ vỗ về tay ngọc, một cổ nhàn nhạt thanh hương xông lên làm Đường Huyền trong khoảnh khắc này mới cảm nhận được lạc thú làm hoàng đế ! một khoái cảm chinh phục tự nhiên sinh ra, cảm thấy chính mình lúc này mới chính thức là hoàng thượng.
ái phi đang tựa trong lòng của Đường Huyền, mái tóc như suối huyền, trên mặt nàng nhẹ nhàng phiêu dật, mỉm cười sâu kín nói:” thần thiếp làm sao biết hoàng thượng nằm mơ thấy thiếp đổi tên là gì? Mọi người đều nói quân tâm khó dò, thần thiếp cũng không dám dò xét điều mà trong lòng hoàng thượng đang nghĩ.”
đường huyền hít sâu vào một hơi, cảm thấy trong lòng rung động ,nhẹ nhàng nói:”trẫm nói cho nàng nghe cũng được , nhưng trước hết nàng phải nói cho trẫm biết nàng tên gọi là gì”
ái phi gật đàu trong giọng pha lẫn u buồn nói:” thần thiếp tên gọi là tần phỉ phỉ, hoàng thượng chẵng lẽ đã quên rồi sao? Ai!cũng khó trách hoàng thượng , trong cung cón có ba ngàn gia lệ, hoàng thượng làm sao còn nhớ đến tên của thần thiếp”
“tần phỉ phỉ, tần phỉ phỉ ?tên này gọi lên nghe thật hay nha, nghe thấy danh tự liền khiến người có có phỉ phần chi tưởng!”đường huyền bỗng suy nghĩ điều gì trong miệng chợt nói Ái phi, trẫm phong ngươi làm hoàng hậu, được hay không?”
Tần phỉ phỉ thất kinh, thở nhẹ nói:“Hoàng thượng, vạn lần không thể! Hoàng thượng muốn phong thần thiếp làm mẫu nghi thiên hạ, thần thiếp….thần thiếp xuất thân bất hảo, ngôi hoàng hậu thần thiếp không thể làm. Đừng nói hậu cung người người không phục, liền cả trong triều trăm quan cũng sẽ can thiệp, đến lúc đó chỉ sợ triều cương bất ổn a!”
Đường huyền thấy thần sắc của ái phi như vậy, trông rât giống với vẻ không dám làm hoàng hậu, tức thì trong lòng buồn bực thầm nghĩ:” Rắm chó hoàng đế làm sao bày ra nhiều quy củ như vậy. bọn vương công đại thần kia, lão tử sớm muộn gì cũng phải thu thập bọn chúng! Đến lúc đó lão tử nhất định tại triều bày ra một ít thủ đoạn,gạn đục khơi trong, lưu lại những đại thần có lòng vì dân vì nước thường đối kháng với bọn vuốt mông ngựa, phế trừ những kẻ xu nịnh, còn những người thuộc dạng thăng trầm ít lời, cũng phải tránh xa , loại người này là âm hiểm nhất, giữ lại bên người sớm muộn gì thì cũng trở thành tai họa”
“Hoàng thượng, hoàng thượng? Ngài bị làm sao vậy?” Tần phỉ phỉ thấy đường huyền tự nhiên ngây ngốc , vội đánh thức hắn.
“A??” Đường huyền phục hồi tinh thần lại, đột nhiên đối với Tần diễm diễm nói:“Ái phi a? nàng có thể hay không kêu trẫm một tiếng: Lão công, ta muốn!”
Tần phỉ phỉ mặt đỏ lên, thẹn thùng :“Hoàng thượng, ….lời này …cái này ..hình như có chút không ổn!”
Đường huyền vội vàng dụ dỗ:”có gì mà không ổn? nàng cứ kêu một tiếng, kêu lên cho trẫm nghe xem. Thôi mà!...gọi đi mà!”
Đường huyền cố ý nhắm hai mắt , trong lòng suy nghĩ:”thời đại của lão tử một câu kinh điển:”lão công, ta muốn”không biết kích thích biết bao nhiêu nam nhân hán tử dù trong dầu sôi lửa bỏng cũng phai6 lao vào. Đương nhiên cái này lão công, mười chi ** cũng không phải chân chính là lão công, bằng không cũng sẽ không kêu được như thế mất hồn, ai oán! Ai! Chỉ là không biết kẻ nào thất đức lại phát minh thêm một câu:‘Lão công, ta còn muốn!’ liền kích thích thiên thiên vạn vạn nam khoa y viện cửa chẩn đích đản sinh! Xem ra chân chính cải biến lịch sử đích không phải nữ nhân, cũng không phải nam nhân, mà là nam nhân gặp phải nữ nhân! Hơn nữa là ** hình đích.”
“Lão công!......... Thiếp......... Ta... Muốn!” tần phỉ phỉ cuối cùng cũng xuôi theo lời đầu độc của đường huyền thẹn thùng kêu lên
Ngay lập tức , Đường Huyền như được uống cam nhưỡng, khắp người phiêu phiêu thấm thoát, lên thẳng chín tầng mây. Ai!dư âm nhiễu lương, cảm giác ba ngày không dứt a.
Tần phỉ phỉ khẽ cười, nhẹ nhàng kề bên tai đường huyền thấp giọng nói:’ Hoàng thượng a, ngài làm sao ưa thích nghe thần thiếp kêu ngài lão công a? Lão công chính là từ trong cung dùng để xưng hô với...với lão thái giám a!...... Hì hì!”
“A?!.........” Đường huyền như từ trên trời rớt xuống lặp tức tỉnh táo , khắp người run lên, trên trán mồ hôi lạnh trực sầm thật lâu mới nói :“Không thể nào?lão thiên a!như theo lời kinh điển thì sẽ là ‘Lão thái giám! Ta muốn!’mẹ hắn chứ, lời này nói ra không phải thành lời nói của bọn cung nữ vụng trộm với hán tử sao?”cũng may đường huyền da mặt đủ dày , sái sái cười trừ vài tiếng làm ra vẻ không có việc gì,ôm lấy ái phi trò chuyện đông một câu, tây một câu.
. Ước chừng trời sắp tối rồi , lão thái giám bên ngoài cẩn thận bẩm:“Hoàng thượng, cấm vệ quân bên kia, đã bắt đầu có chút động tĩnh rồi!’ !” Đường huyền vừa nghe, tinh thần đại chấn, hôn vào má Tần phỉ phỉ một cái đem y phục lộng đến hỗn độn ,cả hài cũng không xuyên ,chuẩn bị đi ra lại sai lão thái giám chuẩn bị chút cà rốt, cà chua chi loại nói là tự có diệu dụng. Lão thái giám cùng ái phi đều không minh bạch hoàng thượng vì cái gì muốn giả trang bộ dáng có chút giống bọn ăn mày đi cứu bọn cẩm y vệ . Chỉ có đường huyền tâm lý vui vẻ cười cười nói:” Lão tử cũng học tập tiểu bạch diện tào tháo! đi chân trần loạn y cứu quân sĩ, bộ dạng này mới có thể cảm động bọn họ, tranh thủ làm hoàng đế cảm động toàn quân . Hắc….hắc!theo như lời đạo diễn thì :” Biểu diễn bắt đầu!” Sau đó quang lên bàn chân, uy phong lẫm lẫm nói;“Lão dư đầu, chúng ta đi!”