Ánh nắng ban mai rực rỡ đã đánh thức Quân Vũ Hiên. Mơ hồ tỉnh lại thì mặt trời đã nhô cao. Nhìn quanh, phát hiện đống lửa đã tắt ngấm tự bao giờ. Mà cô gái gái lại đang co người nằm gần mình. Nhưng cô gái nhíu mày, hiển nhiên là nàng có chút không thoải mái.
Mặc dù nghi hoặc không biết cô gái chạy đến bên mình lúc nào nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Đã không còn sớm, vì vậy hắn đẩy cô gái cười nói: “ Mặt trời qua mông rồi. Rời giường thôi….”
Nhưng ngoài ý muốn chính là, cô gái chỉ nhíu nhíu mày, không có ý tỉnh lại. Quân Vũ Hiên có cảm giác có chút không đúng vì vậy hắn thò tay sờ sờ trên trán cô gái. Quả nhiên là nóng hầm hập, hiển nhiên là đêm qua phong hàn, nàng bị cảm lạnh. Ngẫm lại, cô gái thân là một ma pháp sư cơ thể nhu nhược, tinh thần lực tiêu hao hầu như không còn, thân thể làm sao có thể so sánh cùng Quân Vũ Hiên? Tối qua đống lửa kia cũng sớm tắt. Hắn ngủ thì ngũ quan đóng kín, cô gái thì chính mình không cảm thấy hàn khí. Thân thể nhu nhược, không phải vì không cảm thấy gì mà không bị sao cả. Nếu không thì cũng tỉnh dậy nhưng nhưng bởi cảm phong hàn mà lại hôn mê…
Quân Vũ Hiên không khỏi nhíu mày, cảm mạo này nói nhỏ thì cũng nhỏ, nhưng nói lớn thì cũng lớn. Đừng xem chỉ là cảm mạo, nhưng nếu sốt cao không lùi thì lại ảnh hưởng đến não bộ phi thường lớn. Xem bộ dáng của nàng thì chỉ có thể là giúp nàng bức hàn khí ra khỏi cơ thể mà thôi….
Vì vậy, Quân Vũ Hiên cầm lấy tay phải nàng. Một cỗ chân khí mênh mông từ tay phải truyền vào cơ thể nàng. Chỉ thấy sắc mặt cô gái hồng nhuận dần lên. Sau một lát công phu, một màn sương trắng từ đỉnh đầu nàng bốc lên, rồi biến mất không thấy.
Hàn khí bị đẩy ra khỏi cơ thể, cô gái cũng từ trong hôn mê tỉnh lại. Mở mắt ra phát hiện tay phải mình đang nằm trong tay “ác dâm tặc” , con mắt nhất thời trợn trừng, giãy dụa li khai.
“ Nếu không muốn chết thì đừng có động đậy.” Nàng mới có dấu hiệu dãy dụa thì thì Quân Vũ Hiên đã trầm giọng quát bảo nàng ngưng lại.
Nói cũng kì quái, cô gái đang chuẩn bị dãy dụa, nghe tiếng quát của Quân Vũ Hiên thì cũng không tự chủ ngừng lại. Nhìn hai mắt đang khép chặt của hắn, vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Một luồng khí quái dị nhưng thoải mái đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Nàng chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như bây giờ. Mặc dù Quân Vũ Hiên không nói gì, nhưng luồng khí quái lạ từ tay hắn truyền sang cơ thể mình, cô gái biết hắn đang giúp mình. Cảm thụ hơi âm từ bàn tay Quân Vũ Hiên truyền sang, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng có chút ngây ngốc.
Sau một lát, Quân Vũ Hiên mới thu hồi chân khí, buông tay nàng ra. Đến tận lúc này cô gái mới thầm nghĩ: “ Tại sao ta lại nghe hắn nói?”, nghĩ vậy liền hung hăng nói: “ Ngươi làm gì với ta? Cỗ khí lưu kỳ quái kia là cái gì?”
Quân Vũ Hiên đứng lên, liếc nàng một cái, làm như không nghe thấy. Hỏa khí của cô gái nhất thời dâng cao, nàng đã bao giờ chịu qua loại thái độ này?
“ Ngươi…..ngươi….”
Nàng chỉ vào Quân Vũ Hiên, nhưng không nói lên lời.
“ Ta làm sao?” Quân Vũ Hiên liếc nàng một cái, hỏi.
“ Ngươi….ngươi….khi dễ ta…ô…ô….”
Tức giận…nghĩ tới hôm qua hắn rình coi, hôm nay lại như vậy với nàng. Dĩ nhiên là nàng cực độ ủy khuất, quát hắn một tiếng rồi nức nở khóc.
Quân Vũ Hiên toát mồ hôi. Cổ nhân nói: “ Nước mắt đàn bà là tai họa”. Ban đầu, Quân Vũ Hiên còn chưa tin, bây giờ thì hắn rõ ràng rồi. Nước mắt đàn bà đúng là tai họa. Uyển nhi như thế, Hương Cúc như thế, bây giờ cô gái này cũng…..
“Ách…Uy, sao lại khóc thế ?.”
“ Ô…ô…”
“Uy, đừng khóc nữa được không?”
“ Ô…ô…”
“Ai,? Ngoan nào! Ngoan nào! Ta biết sai rồi! Đừng khóc nữa đi ha?”
“ Ô…ô…”
“ Xin ngươi, đừng khóc nữa được không? Lại khóc nữa ta cũng khóc….”
“ Ô…ô…”
“……..”
Nói đủ các kiểu một hồi. Nhưng cô gái khóc rất thương tâm, hơn nữa càng khóc càng thương tâm. Điều này làm cho Quân Vũ Hiên phát hỏa: “ Đừng khóc nữa! Muốn khóc tránh xa ta ra mà khóc!....”
“Mãnh dược” này cư nhiên có hiệu quả. Cô gái ngưng khóc, ngẩng đầu, mở to đôi mắt sưng đỏ, ủy khuất nhìn Quân Vũ Hiên….
Nhìn một hồi lâu, bộ dáng thương tâm của cô gái làm lòng Quân Vũ Hiên mềm xuống. Cúi đầu thở dài, ngồi xuống bên cô gái, ôn nhu nói: “ Tốt rồi, tốt rồi. Ngoan. Đừng khóc nữa có được hay không? Ta nhận mình sai rồi…” Ngữ khí giống như đang khuyên bảo một hài nhi.
Cô gái hếch cái mũi đáng yêu, nghẹn ngào nói: “ Ngươi hung dữ như vậy làm chi? Khi dễ nhân gia như vậy, còn không cho nhân gia khóc một chút sao?”
Mình hung hãn ư? Mình khi dễ nàng lúc nào? Đột nhiên bây giờ hắn có chút hối hận là đã xông vào vòng hào quang xinh đẹp kia rồi. Nhưng hắn có thể nói gì? Là nam nhân, thấy đàn bà khóc, chẳng lẽ không an ủi một chút sao? Mặc dù….hắn đến giờ cũng chẳng rõ nàng ủy khuất chỗ nào….?
“Hảo! Là ta không đúng. Đừng khóc nữa biết không?!” Quân Vũ Hiên bất đắc dĩ nói.
Một lúc sau cô gái mới ngừng khóc, mở đôi mắt sưng đỏ. Qua hồi lâu mới nói: “ Ngươi….ngươi tên gì?”
“Quân Vũ Hiên. Tốt lắm. Bây giờ cô nói cho ta biết, nhà ngươi ở đâu? Ta đưa cô về!” Quân Vũ Hiên tùy ý trả lời, nhìn sắc trời đã giữa trưa.
“ Quân Vũ Hiên…Quân Vũ Hiên..” cô gái thì thào vài tiếng. Như đã nhớ kỹ, cô gái mới ngẩng đầu nói: “ Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Ta là Liễu Phán Nhi. Ngươi nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ báo thù ngươi khi dễ ta hôm nay.”
Quân Vũ Hiên ngẩn người, nhưng lập tức thấy sửng sốt. Chỉ thấy cô gái thì thầm vài câu, thân hình cứ như vậy bay lên không trung. Nàng ở trên cao nhìn Quân Vũ Hiên một lúc, sau đó mới bay đi.
Đến khi cô gái bay xa, Quân Vũ Hiên mới có phản ứng lại. Một hồi lâu, gương mặt tươi cười lẩm bẩm: “ Liễu Phán Nhi…A a, có ý tứ…” Nhìn sắc trời một chút, thân pháp quái dị “chỉ thước thiên nhai” lại xuất hiện, chỉ thấy sau mấy bước đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Nhưng để kịp tiến độ một ngày hai chương là mình đã cố gắng rồi
Mong mọi người đừng spam để Mod khỏi phải làm việc nhiều
Thanks