Bay khoảng chừng một khắc thời gian, Liễu Phán Nhi cuối cùng cũng tới nơi mình muốn. Đây là một trang viên rộng khoảng 5000m2. Tấm biển treo trước cửa trang viên viết bốn chữ to: “ Lạc hà biệt viện”. Hiển nhiên là lấy tên ngọn núi Lạc hà này làm tên trang viên.
Xắp xếp trong trang viên rất u nhã, điều này cũng đủ nói lên chủ nhân của trang viên biết thưởng thức thế nào. Ít nhất theo cách xắp xếp của trang viên này, kiến thức đã không tồi rồi. Đây là kiểu lâm viên phương đông điển hình, ngọn giả sơn, hồ nước, tiểu đình ngồi ngoạn cảnh, đường đá xung quanh. Bố cục làm cho người ta cảm thấy thoải mái phi thường.
Vừa hạ xuống đất, sắc mặt Liễu Phán Nhi có chút không bình thường. Ngẫm lại, tinh thần lực của ma pháp sư không dễ dàng khôi phục. Hơn nữa, đêm qua cảm mạo, dù được Quân Vũ Hiên dùng nội lực xua tan hàn khí trong cơ thể nàng nhưng tổn thương đến thân thể vẫn không thể hoàn toàn loại trừ. Vừa rồi lại sử dụng trung cấp ma pháp “đằng phong thuật”, ma lực tiêu hao tự nhiên rất lớn. Liễu Phán Nhi uể oải cất bước hướng biệt viện tiến đến.
Đây là nhà nàng. Hay nói chính xác hơn thì đây là đây là nơi mà nàng sống từ nhỏ tới giờ. “Nhà” nghĩa là gì? Nếu nhà mà không có người nhà thì có còn là nhà nữa không? Nàng mất mẹ từ khi vừa chào đời. Mẫu thân nàng lúc sinh ra nàng, bởi khó sinh nên chỉ có thể cứu được một tính mạng của nàng. Mà cha nàng rất yêu nàng. Có lẽ cũng bởi mất mẹ ngay từ khi sinh nên cha nàng dành tất cả tình yêu thương cho nàng.
Cha nàng rất yêu mẫu thân của nàng. Điều đó không có gì phải nghi ngờ. Từ việc mười mấy năm nay cha nàng không lấy thêm ai nữa có thể thấy rõ điều này. Những người có quyền thế, có bản lãnh trên đại lục đều tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Cha nàng có lẽ do công việc bề bộn nên rất ít khi về nhà. Những người hành tẩu trên đại lục, nhắc đến tên cha nàng thì hầu như ai cũng rõ: “Hắc lang Liễu Thanh” – Đại đương gia của hắc lang đạo. Trên đại lục, có thể nói là người rất có danh tiếng.
Đúng vậy, cha của nàng là cường đạo. Lại là lãnh tụ của cường đạo. Có nhiều người rất kinh ngạc, tại sao cường đạo lại chân tâm đến vậy với một người đàn bà, không hề lập nhị phòng. Đó là bởi vì mọi người không biết, trước khi làm Đại đương gia Hắc lang đạo thì danh tiếng của cha nàng cũng không kém bây giờ. Nhưng đó lại là hảo danh tiếng, bất quá chỉ là phá hỏng danh tiếng mà thôi. Sự thật mà nói, Hắc lang đạo danh khí rất lớn, nhưng trước khi có tên là Hắc lang đạo thì là “ Hắc lang quân”.
Hắc lang quân là một cánh của quân đội. Lại là một cánh quân cường hãn của Hạ hoa đế quốc. Vậy tại sao lại trở thành Hắc lang đạo?
Điều này phải nói đến cuộc chiến giữa Hạ hoa đế quốc và Thú nhân đế quốc 30 năm trước. Hạ hoa đế quốc tiếp giáp với Hoành đoạn sơn mạch, mà Hoành đoạn sơn mạch lại là thiên hạ của thú nhân – Thú nhân công quốc.
Thú nhân rất tàn bạo, ít nhất là đối với con người. Thân hình thú nhân rất cao lớn, có lẽ cũng bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù tạo thành. Phía nam là vùng lãnh thổ của loài người, theo phong thủy là mảnh đất tứ quí, gió thuận mưa hòa, mặc dù thỉnh thoảng có ít thiên tai như động đất, lũ lụt nhưng không đáng kể. Phía bắc là vùng lãnh thổ của thú nhân, mặc dù tứ quí rõ ràng nhưng xui xẻo quá lớn, thiên tai liên miên. Hoành đoạn sơn mạch chính là phân chia hai thế giới.
Bởi hoàn cảnh sống ác nghiệt, sinh tồn của thú nhân bị uy hiếp rất lớn. Cơ hồ không có cách nào giông loài người là tập trung lao động sản xuất được, mà sinh sống chủ yếu dựa vào săn thú.
Hoành đoạn sơn mạch, phía bắc rừng rậm Mộng yểm là khu rừng thiêng nước độc, thực vật đa dạng. Nhưng ma thú ở trong quả thật quá cường đại, ngoại trừ ở quanh vùng bình nguyên ma thú còn tương đối yếu. Hầu như không có ai dám thăm dò rừng rậm Mộng yểm.
Thú nhân có bao nhiêu người? Không ai biết được. Nhưng ít ra cũng không dưới ngàn vạn! Một quần tộc khổng lồ như thế nếu muốn sinh tồn mà chỉ dựa vào rừng rậm Mộng yểm thì sao đủ!? Vì vậy ngoại trừ Mộng yểm rừng rậm thì lãnh địa loài người phía nam Hoành đoạn sơn mạch cũng có những khu vực là “thú liệp khu” dành cho thú nhân.
Nhưng loài người dù sao cũng muốn có ma thú. Loài người có tổ chức, cường giả của loài người cũng có thể chống lại cường giả của thú nhân. Vì vậy, chiến tranh bắt đầu nổ ra. Vào mỗi mùa đông hàng năm, thú nhân dũng mãnh tiến vào cứ địa mà loài người đoạt được ở Hoành đoạn sơn mạch, dụng ý lấy đi phần nhiều. Mà loài người tự nhiên không thể để mất đi cái gì vốn là của mình. Vì vậy mùa đông hàng năm thì chiến tranh giữa thú nhân và loài người nổ ra.
Điều này đã thành tiền lệ. Cũng không biết đã bao nhiêu lâu rồi. Nhưng 30 năm trước, quốc vương của thú nhân công quốc, một quốc vương với dã tâm bừng bừng. Dựa vào cái gì mà con người có thể ở phía nam, nơi có hoàn cảnh sinh sống tuyệt vời. Còn vì cái gì mà con dân mình lại phải sống ở phía bắc, hoàn cảnh sống khắc nghiệt đến vậy. Ai nói rằng con người là sủng nhi của thần, còn thú nhân thì không? Không! Mình chính là hậu duệ của thần thú. Là cao quí, con người mới phải sống ở phía bắc đầy khó khăn này!?
Cũng chính vì vậy mà chiến tranh bắt đầu…..
Lần đầu tiên, loài người cảm thấy áp lực cực lớn từ thú nhân. Cuộc sống khắc nghiệt hàng ngày tại phía bắc đã hun đúc cho cơ thể thú nhân, thể trạng loài người sao có thể so sánh. Một chiến sĩ thú nhân bình thường có thể địch được 5 chiến sĩ nhân loại. Vì vậy, ban đầu loài người người thảm bại, rút lui dần.
Chính lúc này, tại hoàng thành, Quân Thiên Phách lĩnh mệnh dẫn binh đoàn cực mạnh của Hạ hoa quốc “ Hoàng kim thánh long đoàn” đi ngăn cản thú nhân. Theo sau là trăm vạn đại quân được điều động khẩn cấp từ các quân khu tới hỗ trợ.
Quân Thiên Phách không hổ là sát thần của Hạ hoa đế quốc. Ngoại trừ công lực bản thân đã đạt đến thánh cấp, về phương diện điều binh khiển tướng lại càng ngoài tưởng tượng của mọi người. Ngay cả tướng quân cơ trí của loài người cũng chưa chắc là đối thủ huống chi chỉ là cậy sức của binh lính thú nhân. Thú nhân lúc này cơ hồ hoàn toàn bị Quân Thiên Phách đùa bỡn trong lòng bàn tay. Mấy phen chém giết, mấy phen quỉ kế. Thú nhân cũng lui lại phía bắc của Hoành đoạn sơn mạch, không dám trở ra. Đây thực sự là một chiến công phi thường.
Thông đoạn duy nhất để từ phía bắc xống phía nam là một khe núi ở Hoành đoạn sơn mạch. Chiều rộng không đủ để 10 người cùng đi qua, với thân hình to lớn của thú nhân thì lại càng khó khăn. Cũng bởi điều này làm cho thú nhân dù chiến lực cực mạnh nhưng không cách nào chi viện cho tiền tuyến, bị Quân Thiên Phách dãn 2000 kiếm sư cắt đứt thông đạo, làm cho thú nhân dừng lại ở Hoành đoạn sơn mạch.
Đại quân trăm vạn phía sau khi lục tục chạy tới thì Quân Thiên Phách đã áo gấm vinh qui, được Liễu Long Dật long trọng nghênh đón rồi.
Nhưng chiến tranh cũng không có chấm dứt. Hắc lang quân là một trong những đạo quân được lưu lại sau khi đánh thắng thú nhân. Lúc ấy Hắc lang quân là do Liễu Thanh đái lĩnh. Là vạn kỵ trưởng trẻ nhất đế quốc, lúc ấy Liễu Thanh tiền hô hậu ủng làm người người ngưỡng mộ. Tuổi trẻ song thành tích huy hoàng, người người đều biết. Kỳ thật, theo tính cách của Liễu Thanh, nếu thủ trưởng của hắn không phải là kẻ biết dùng người thì hắn có lẽ mãi mãi chỉ là lính quèn mà thôi. Dù sao, vô luận là ngươi có bao nhiêu tài hoa, nếu không có người nào cất nhắc thì chỉ buồn bực chết mà thôi.
Vì không quen nhìn tên thủ trưởng từ trên phái xuống khi nam phách nữ mới góp lời vài lần, lại bị xúc phạm nên trong lúc giận dữ đã tru sát hắn. Liễu Thanh lại là người nhất vô cha mẹ, nhị vô huynh đệ tỷ muội, nếu bỏ chạy thì đã chạy thoát. Nhưng hắn không bỏ được huynh đệ trong hắc lang quân. Hắc lang quân tại đế quốc vẫn còn có chút uy vọng. Mặc dù tên Hắc lang quân nhưng biên chế chưa tới 5000 người, dựa theo biên chế của đế quốc thì chưa đủ số của một quân đoàn. Nhưng Hắc lang quân tác phong anh dũng, chiến lực hùng mạnh, làm quân binh ngoài đế quốc nghe như sấm nổ bên tai. Liễu Thanh là lãnh tụ của Hắc lang quân lại càng có một mị lực không thể ngờ. Sự thật là binh lính trong Hắc lang quân cũng không ưa tác phong làm việc của tầng lớp chóp bu của quân đội đế quốc. Cũng chính vì vậy, khi Liễu Thanh có ý nghĩ rời quân đội thì binh lính đều cho, Lão đại đi, Ở lại làm gì? Vì vậy 5000 người thì có hơn 1000 người tỏ ý muốn theo Liễu Thanh.
Rời bỏ chiến trường, đây chính là binh lính đào ngũ a. Lúc đi không suy nghĩ, nhưng đi rồi lại thấy hối hận. Liễu Thanh chỉ có một mình không sao, nhưng làm sao bố trí cho hơn ngàn huynh đệ đây. Cuộc sống về sau thế nào? Đều là binh lính đã rời bỏ chiến trường, ai còn nguyện ý quay lại liều chết? Không còn là binh, lấy gì mà ăn? Lương thực trở thành vấn đề sống còn của bọn họ. Vì vậy Liễu Thanh chọn biên giới Mai nạp công quốc và Hạ hoa đế quốc thành lập “Hắc lang đạo”
………………………..