Cường đạo là công việc luôn luôn vội vàng. Nhất là đối với đại đương gia mà nói.Hắn chỉ có việc đi cướp bóc thì có gì mà vội vàng? Ở những năm chiến hỏa liên miên này, làm cường đạo cũng phải cạnh tranh rất ác liệt. Địa bàn ngươi có nhiều sinh ý, cường đạo khác tự nhiên nhòm ngó, chiến tranh tự động xảy ra không ngừng. Nếu đối thủ tới mà Đại đương gia không xuất trận thì còn gì là sĩ khí của huynh đệ? Lúc đó chưa không đánh thì cũng đã thua một nửa rồi. Mà thắng thì cũng tổn thất thảm trọng. Vì thế Đại đương gia công tác cực kỳ bề bộn, hơn nữa lại rất trọng yếu. Chính là trụ cột tinh thần của mọi người. Làm cho huynh đệ biết chúng ta ở cùng một chỗ. Với những người làm nghề nghiệp này mà nói thì lý tưởng, tương lai với bọn họ quá xa vời. Bọn họ chỉ chú trọng vào trước mắt. Không phải là họ không có chí lớn mà thật sự là như thế.
Liễu Thanh chính là sơn trại đại vương nhưng tại sao lại không đem nữ nhi hắn đến ở cùng hắn? Đừng nói thường xuyên cường đạo đến tập kích, mà chính kẻ dưới tay hắn cũng như lang sói. Chỉ tính cách huynh đệ hắn cũng để hắn lo lắng rồi. Với nàng bọn họ có lẽ không sinh ra ý nghĩ đen tối nào nhưng việc quá phận sủng ái nàng chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Nói đùa sao, là nữ nhi, mà lại là nữ nhi phi thường xinh đẹp, không sủng ái nàng thì sủng ai đây?
Từ nhỏ lớn lên cùng cường đạo. Hắc, nữ hài tử như vậy thật có đủ đặc biệt. Đầu tiên muốn nàng tính cách ôn nhu! Thúi lắm! Cả ngày theo cường đạo đánh đánh giết giết, ai dạy nàng “hiền lương thục đức” bốn chữ viết như thế nào? Nàng ở cùng cường đạo, một này Liễu Thanh chết thì ai chiếu cố nàng? Có người nguyện ý chiếu cố nàng đi nữa thì cũng chỉ vì dung nhan nàng, có chính thức yêu thương nàng không? Liễu Thanh không dám xác định. Cho nên hắn không dám mạo hiểm.
Chính vì vậy, hắn hao tốn lượng lớn kim tiền, cùng với đánh cướp một công tượng, tại lạc hà núi non này xây dựng “ Lạc hà sơn trang” làm nơi ở cho Liễu Phán Nhi. Hắn mỗi năm tới thăm nàng 4 lần, mà mỗi lần đều không ở quá 3 ngày.
Liễu Phán Nhi từ nhỏ lớn lên đã không có cha mẹ giáo dưỡng. Vì vậy tính cách nàng điêu ngao là đương nhiên. Dù sao thì ở Lạc hà sơn trang cũng không có ai để cãi lại nàng đến một chữ.
Liễu Phán Nhi lúc này mới đi tới cửa, chỉ thấy một trung niên phụ nhân đang lo lắng nhìn quanh. Vừa nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì con mắt sáng ngời, bước lại đón: “ Ai u! Tiểu cô nãi nãi! Tối qua ngươi chạy đi đâu? Lại phá phách sao?”
Nhìn ánh mắt quan tâm, thần sắc hốt hoảng của phụ nhân, trong lòng Liễu Phán Nhi chợt cảm thấy ấm lại. Trung niên phụ nhân tên gì, nàng cũng biết. Chỉ biết là từ nhỏ lớn lên đã theo nàng rồi. Liễu Phán Nhi thân thiết gọi là “vú bà”
“Vú bà…” Nhẹ nhàng thưa một tiếng, Liễu Phán Nhi bỗng nghĩ tới “người xấu” hôm qua khi dễ chính mình, nhất thời ủy khuất, khóe mắt đỏ lên.
Vú bà thấy thế càng khẩn trương, nói: “ Làm sao? Làm sao vậy? Hôm qua ai khi dễ ngươi?”
Vốn định nói người xấu tối qua khi dễ mình, lời vừa muốn ra khỏi miệng nhưng không thể nào nói lên được thành lời. Thần sắc nàng u oán, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Vú bà, ta có chút mệt mỏi”
Vú bà thấy nàng không chịu nói, biết hỏi cũng vô dụng. Than nhẹ một tiếng, cũng không hỏi nàng vì sao đêm qua không về. Nhìn thần sắc tiều tụy của nàng, vú bà nhẹ nhàng sờ trán nàng nói: “ Uhm…Mệt rồi thì đi nghỉ đi nghe?”.
Liễu Phán Nhi gật đầu cùng vú bà hướng phòng mình đi tới.
Trong phòng bố trí tương đối u nhã. Đúng là cách bố trí của khuê phòng nữ nhi, một mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào lòng người. Vú bà quan tâm hỏi vài câu rồi mới rồi đi. Mà Liễu Phán Nhi nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ. Trong đầu mạc danh kì diệu luon hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Quân Vũ Hiên cùng nụ cười xấu xa của hắn. Một lúc lâu sau, nàng mới thì thầm một câu: “Người xấu!” rồi mơ hồ thiếp đi.
……………………………………..
Chính lúc đang thoải mái hưởng thụ hương vị dã thú thì Quân Vũ Hiên bỗng hắt xì hai cái. Sờ sờ mũi, hắn nghi hoặc nói: “ Ách. Đêm qua ta bị cảm?”
Cảm thụ thân thể một chút nhưng lại thấy không có gì là không khỏe cả, liền cũng không để ý nữa.
Hắn đang ăn. Hắn đã tới gẫn Lạc hà núi non, sắp tới thông đạo đi tới Mai nạp công quốc. Lạc hà núi non dù chỉ là một sơn mạch của Hoành đoạn sơn mạch nhưng cũng rất lớn, gần như một ngọn núi độc lập. Ngoài rừng rậm, cổ thụ, trong đó còn có một số ma thú mà chỉ ở phía bắc của Hoành đoạn sơn mạch mới xuất hiện, nhưng đó cũng không phải ma thú quá cường đại.
Quân Vũ Hiên bây giờ đang ngồi ăn thịt cọp , là một ma thú tương đối lợi hại ở Lạc hà núi non này. Mặc dù không có ma pháp nhưng lợi trảo cứng như sắt thép, thân thể đao thương bất nhập, sự cường hãn của nó thì người bình thường cũng khó mà có thể đối phó. Chỉ sợ cũng phải mạnh như kiếm sư mới có thể giết được nó. Mà nói lại, số nó cũng đen đủi, đi lấy Quân Vũ Hiên làm mục tiêu. Thành ra thợ săn trở thành con mồi, trở thành bữa cơm của Quân Vũ Hiên .
Nói về thủ pháp chế biến thì Quân Vũ Hiên cũng không có kém. Năm đó tại rừng rậm Amazon huấn luyện, nếu ngay cả khảo nhục cũng không lấy ra được thì chỉ có ăn sống. Mà Quân Vũ Hiên thì cũng không quen ăn sống, vì thế tự luyện thành một tay hảo trù nghệ.
Sờ sờ cái bụng đã no nhưng không có căng ra, Quân Vũ Hiên thở dài một hơi. Nhìn thấy còn hơn nửa con cọp ( Ăn phát hơn nửa con cọp ?!), tay phải Quân Vũ Hiên dơ lên, lập tức nửa con cọp còn lại biến mất. Hắn nhìn khỏa không gian giới chỉ đeo ở ngón giữa tay phải lẩm bẩm: “ Không gian giới chỉ này đúng là vật tốt”
Ngày đó, Quân Thiên Phách giao cho hắn không gian giới chỉ này, hắn có thể nhẹ nhàng ra đi. Vì thế tác dụng của khỏa giới chỉ này không nhỏ. Lại nói, trên đại lục, không gian giới chỉ này cũng phi thường thưa thớt. Nguyên nhân bời vì không gian ma pháp sư đã sớm bị tuyệt chủng rồi. Rốt cuộc còn có tồn tại hay không đó còn là giả thuyết. Sở dĩ mọi người trên đại lục còn biết có loại nghề nghiệp là không gian ma pháp sư thì ra là nhờ không gian giới chỉ. Trong không gian giới chỉ có chưa không gian ma pháp trận cực kỳ phức tạp, làm cho vô số ma pháp sư muốn từ không gian ma pháp trận trong không gian giới chỉ lĩnh ngộ không gian ma pháp mà cảm thán. Cũng vì vậy mà Liễu Phán Nhi thấy Quân Vũ Hiên đột nhiên biến mất rồi xuất hiện nên tưởng hắn là không gian ma pháp sư, chính vì vậy mà nàng mới hoảng sợ như thế.
Nhìn thông đạo phía xa xa, Quân Vũ Hiên thầm nghĩ: “ Phỏng chừng còn mấy ngày nữa là ta có thể tới lãnh địa của Mai nạp công quốc đi nghe?” Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhớ tới tam tỷ của mình, Quân Linh Nhi đang học ma pháp tại đó. Nếu tới đó thì qua xem nàng thế nào?!
Lại nói, nhắc tới trong 3 tỷ muội Quân gia thì người đối với Quân Vũ Hiên tốt nhất là Quân Nhã Hinh, ở mãi tại Khải tát đế quốc ở phương băc. Còn đối với Quân Vũ Hiên chán ghét nhất tất nhiên là Nhị tỷ Quân Nhã Tuệ. Còn Quân Linh Nhi với Quân Vũ Hiên thì không yêu không ghét, không có thái độ chán ghét mà cũng không có biểu hiện thân mật. Điều này làm Quân Vũ Hiên cảm khái “ Quân Vũ Hiên” làm người xui xẻo, cả thân tỷ tỷ mình cũng có quan hệ bất hảo. Quân Nhã Hinh sở dĩ không có chán ghét hắn vì nàng ở quá xa, nhưng thường xuyên về nhà, nên hành vi thường ngày của hắn cũng rất rõ ràng. Nhưng vô luận thế nào thì bây giờ chính mình là “Quân Vũ Hiên” cần phải làm tốt mối quan hệ với người nhà. Nhìn sắc trời một chút, mặt trời sắp xuông núi nhưng vẫn còn đi được một quãng đường nữa. Vì vậy thân pháp quái dị nọ lại xuất hiện, Quân Vũ Hiên chỉ cất bước mấy cái, cả người đã đi xa….
…………………………
Gió đêm thổi tới làm cho người ta có cảm giác dễ chịu. Trong rừng ngoại trừ tiếng côn trùng, tiếng gió cây xào xạc thì chỉ còn âm thanh phần phật từ quần áo Quân Vũ Hiên. Lúc này hắn đã sắp tiến vào thông đạo kia. Nói là thông đạo, kỳ thật là một con đường khá lớn tiếp giáp lạc hà núi non mà thôi. Cũng vừa vặn tiếp giáp Hạ hoa và Mai nạp nên lấy tên là Hạ mai thông đạo.
Lúc này Quân Vũ Hiên vẫn sử dụng thân pháp quái dị nọ. Mặc dù đêm tối, tinh lực mười phần nhưng hắn cũng không định nghỉ lại ở sâu trong sâm lâm, hắn định tìm một chỗ trống trải. Trong rừng âm u, ẩm ướt, không phải là nơi tốt để nghỉ lại. Chính lúc này hắn bất chợt ngừng cước bộ, ngưng thần lắng nghe, vẻ mặt nghi hoặc: “ Nửa đêm canh ba, tới nơi này làm gì?”
Suy nghĩ một chút, Quân Vũ Hiên quyết định không để ý tới nữa. Với hắn thì dù chúng có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng tới hắn, nhún vai, đang chuẩn bị bỏ đi thì phía trước truyền đến âm thanhh. Phía trước có hai người đang nói chuyện. Chẳng có gì. Nhưng cái tên chúng nhắc tới làm hắn ngừng cước bộ.
……………………………..