Sau khi ‘chọc ghẹo’ nàng ta, Dương Cảnh THiên đem những gì lấy từ Quách gia bày ra cho Hà Trác Phương xem. Hà Trác Phương nhìn về phía bao đầy y phục, trong lòng tràn ngập cao hứng. Dương Cảnh THiên từ trong lòng lấy ra một cây kim trâm, nói:
- Trác Phương lão bà, nàng xem này.
Hà Trác Phương vừa nhìn, vui mừng nói:
- Chàng lấy từ nơi nào vậy?
Dương Cảnh THiên cười đắc ý:
- Ta tìm ra từ trong đống đồ thu được của Quách Lân.
Hà Trác Phương sắc mặt trầm xuống, cầm kim trâm trả lại Dương Cảnh THiên, lạnh nhạt:
- Đồ của hắn, ta không thèm.
Dương Cảnh THiên hơi sững sờ:
-Vì sao?
Hà Trác Phương nói:
- Cảnh Thiên, chàng là nam nhân đỉnh thiên lập địa, ta hi vọng chàng có thể kiếm tiền bằng chính hai tay của mình, mua gì đó cho ta.
Dương Cảnh THiên nhìn kim trâm, trong long cảm thấy mất mát, cứ tưởng rằng đưa kim trâm sẽ khiến Hà Trác Phương cao hứng, vậy mà mọi chuyện lại ngược lại. Hắn tiện tay quẳng đi, kim trâm rơi xuống đáy cốc.
Hà Trác Phương thấy Dương Cảnh THiên có điểm thất thần, tiến lên nói:
- Cảnh Thiên, có phải là ta làm chàng mất hứng không?
Dương Cảnh THiên nhàn nhạt nói:
- Trác Phương, có phải trong lòng nàng coi thường những hành động của ta.
Hà Trác Phương mỉm cười nói:
- Sao lại có thể? Với ta, Cảnh Thiên là anh hùng tối vĩ đại trong trời đất. Quách thị một nhà cần giáo huấn từ sớm, chàng vì dân giương cao chính nghĩa, lúc này là hành động anh hùng nhất, ta vì chàng mà cảm thấy tự hào.
Dương Cảnh THiên cao hứng hỏi:
- Thật vậy sao?
Hà Trác Phương thâm tình gật gật đầu:
- Đương nhiên.
Dương Cảnh THiên mỉm cười:
- Trác Phương, ta đáp ứng nàng, ta nhất định có thể bằng chính đôi tay của mình, mua một cây kim trâm so với cây đó còn tốt hơn cho nàng.
Hà Trác Phương gật gật đầu, dựa vào lòng hắn thốt lời mật:
- Ta biết chàng nhất định sẽ làm được.
Choáng, hai người này thông đạo nối liền thế giới bên ngoài vẫn chưa có tìm được, dù cho ở Kim Sa thôn có bắt nhiều cá hơn nữa, cũng không đổi về được một cây kim trâm a. Cuộc sống có khát vọng, cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Dương Cảnh THiên bắt một ít gà vịt để nuôi dưỡng, lại làm một vườn rau, tiếp theo trong sơn động quây lấy một khu đất trống, bày ra một cái giường, lại mang nồi bát muôi chậu đến bày biện, một gia đình nhỏ nhắn và ấm áp đã sinh ra.
Dương Cảnh THiên thường xuyên mượn cớ tới nhà Mạc lão gia, thuận tiện chạy tới nơi này cùng Hà Trác Phương gặp gỡ. Thời gian dài, phụ mẫu cũng không đế ý nữa,trái lại cho rằng tiểu tử này đi vắng càng tốt, không có quấy rầy sinh hoạt của họ.
Dương Cảnh THiên có hỏi qua Mạc lão gia làm cách nào đi tới Kim Sa thôn, Mạc lão gia trả lời khiến Dương Cảnh THiên thất vọng cực điểm, lão nói rằng thuyền gặp tai nạn, bị đánh chìm, lúc lão tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trên bãi cát của Kim Sa thôn.
Bất quá, lời Mạc lão gia nói cũng nhắc nhở Dương Cảnh Thiên, nếu muốn đi khỏi Kim Sa thôn, đi đường biển chắc chắn là một cách tốt.
Dương Cảnh THiên trong lúc nhàn rỗi vô sự cũng nhiều lần vượt qua dãy núi trùng điệp vây quanh Kim Sa thôn, phát hiện mặt sau còn là những dãy núi vô tận. Nếu quả thực cứ leo qua từng quả từng quả một như vậy, không có thời gian mấy tháng là chuyện không thể làm được.
Tạm thời không có đường ra, Dương Cảnh THiên đành an lành cùng Hà Trác Phương trải qua cuộc sống ngọt ngào tại thế ngoại chi gia. Dương Cảnh THiên chẳng những tại sơn động xây dựng tốt nên một gia đình nhỏ, bên ngoài còn kiến tạo một gian tiểu trúc lâu hai tầng, khiến Hà Trác Phương yêu thích vô cùng. Vì thế, Dương Cảnh THiên lại bắt đầu tìm cách kiến tạo một mộc ốc lớn hơn. Theo suy nghĩ của hắn, sau khi sinh con đẻ cái, dù sao tất cả thành viên trong nhà không thể ở trong sơn động được, mỗi một người nên có phòng của riêng mình.
Mạc lão gia nhàn rỗi vô sự, cũng thường xuyên tới giúp đỡ kiến tạo nhà cửa, đương nhiên, lão là không quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của Dương Cảnh Thiên. Nhiều lắm là lão nhân cô độc cuộc sống có chút buồn bực, hoạt động tay chân, tìm kiếm một ít công việc để làm. Những con chim bay thú chạy kia thật xúi quẩy, trở thành đối tượng truy bắt của Mạc lão gia và Dương Cảnh Thiên.
Ban đầu là bắn giết, sau lại cảm thấy giết quá nhiều thì chẳng phải trò chơi nữa, mà lại còn tàn nhẫn, Hà Trác Phương mãnh liệt yêu cầu bọn họ thay đổi thành truy bắt. Thế là bên trong hàng rào gỗ nhỏ của chuồng nuôi động vật, chỉ một thời gian ngắn động vật đã chật cứng. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt.
Hôm nay, Dương Cảnh THiên cùng Hà Trác Phương nằm trên tiểu trúc lâu thân mật với nhau, vừa mới trải qua một trận cuồng phong bạo vũ, Hà Trác Phương có chút mệt mỏi, hơn nữa hành động bất tiện, chỉ có thể dựa vào trong lòng Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh THiên ở bên tai nàng nói với nàng những lời ân ái vĩnh viễn không chê nhiều. Đôi lúc thuận tiện ngâm lên một hai câu thơ, chẳng hạn như ‘Thanh bình điều’ của Lí bạch, cái gì giống như ‘Vân tưởng y thường hoa tưởng dung’, khiến cho Hà Trác Phương trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Dương Cảnh THiên ôm người ngọc trong lòng, đột nhiên lại hờ hững nói ra một câu:
- Trác Phương… Bộ ngực nàng hình như lớn hơn rất nhiều…
Hà Trác Phương thẹn thùng vô hạn, đáp lại:
- Còn không phải để cho chàng sao.
Dương Cảnh THiên một bộ thần sắc say mê nói:
- Ài… Bảo bối của ta bộ ngực vừa lớn vừa thẳng, mềm mại trơn tru, cảm giác thật tốt. Hơn nữa eo thon đùi tròn, tiểu huyệt giữa hai chân vừa chặt vừa nóng, thực sự là báu vật của nam nhân.
Hà Trác Phương sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa mừng đánh yêu Dương Cảnh THiên một cái, hờn dỗi nói:
- Miệng chó không thể mọc ngà voi.
Dương Cảnh THiên ôm hờ Hà Trác Phương cười nói:
- Trác Phương, nói chuyện chính đi, ngày mai sẽ ra khơi, phải ba ngày sau mới có thể quay về, ta có chút lo lắng cho nàng.
Ngày mai, là sinh nhật lần thứ mười sáu của Dương Cảnh Thiên, cũng là Kim Sa thôn bắt đầu tuyển chọn trưởng thôn lần nữa. Theo quy định trong thôn, mỗi một nam tử trưởng thành, đều có thể tham gia thi tuyển bắt cá thời gian ba ngày.
Hà Trác Phương nhẹ nhàng nói:
- Cảnh Thiên, ta không có việc gì, chàng yên tâm đi đi.
Dương Cảnh THiên nói: “Trác Phương, ta sẽ nhớ nàng.” Vừa nói vừa tuỳ ý vuốt ve trên thân thể Hà Trác Phương, cảm thụ sự đàn hồi mềm mại đó.
Hà Trác Phương mỉm cười liếc mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, đối mắt đẹp long lanh mê người kia khiến Dương Cảnh THiên tức thì ngay cả hồn cũng gần như đánh mất. Hà Trác Phương dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay, chàng còn chưa đủ sao? Để thiếp nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Dương Cảnh THiên làm ra vẻ một bộ dạng ham muốn nói:
- Hắc hắc, thì ra nàng chỉ mong sao ta sớm rời đi? Xem ta làm thế nào thu thập nàng?
Nói rồi mang mĩ nhân nhi xinh đẹp động nhân này đè ra giường lần nữa.
Hà Trác Phương lộ vẻ lo lắng nói.
- A, lại nữa ư? tướng công, vừa rồi đã làm ba lần rồi.
Dương Cảnh THiên ôn nhu nói:
- Yêu một người sẽ yêu tất cả những gì của người ấy. Trác Phương, nàng yêu ta chứ?
Hà Trác Phương hờn giận không thôi, vừa muốn giả vờ ra vẻ không thèm, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt ôn nhu của Dương Cảnh Thiên, lời phản kháng nhất thời không ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cuối cùng e thẹn gật gật đầu.
Dương Cảnh THiên giang tay ra, lộ ra nụ cười ấm áp, nói:
- Vậy tới đây đi, để phu quân cho nàng niềm vui sướng đẹp nhất.
Kịch chiến lại xảy ra, Hà Trác Phương thiên kiều bá mị bị Dương Cảnh THiên làm cho tiếng rên rỉ vang lên không ngừng. Đặc biệt hiện bị Dương Cảnh THiên cường hãn chinh chiến, càng khó có thể kiềm chế tiếng kêu gào cuồng loạn phát ra. Khiến cho ngay cả những động vật nhỏ xung quanh đều tưởng rằng sét đánh, tới tấp tránh xa xung quanh tiểu trúc lâu.
Cao trào qua đi, Hà Trác Phương lông mày nhíu lại, khuôn mặt xinh xắn hồng lên, toàn thân run rẩy không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, hiển lộ thời khắc tuyệt vời nhất đời người. Dương Cảnh THiên hai tay nhẹ nhàng âu yếm toàn thân nàng, dùng miệng hôn lên gáy nàng, hấp thu những giọt mồ hôi nhỏ trong suốt, giúp nàng hưởng thụ dư âm của cao trào.
Nằm đã lâu, Hà Trác Phương mới khôi phục nguyên khí, nàng ngồi dậy liền muốn mặc y phục, Dương Cảnh THiên cười nói:
- Bảo bối muốn đi đâu vậy?
Nàng trừng mắt liếc nhìn Cảnh Thiên, hờn giận nói:
- Bị ngươi đại bại hoại này làm chuyện xấu xong, người ta đương nhiên… đương nhiên muốn đi tắm rửa… cái vật xấu xa kia của ngươi khuấy động lung tung khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu.
Dương Cảnh THiên ra vẻ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ôm lấy Hà Trác Phương bên cạnh nói:
- Điều đó dễ thôi, phu thê chúng ta cùng đi tắm uyên ương là được.
Hà Trác Phương phì một tiếng, trên mặt lại hồng lên. Dương Cảnh THiên cố tình thất vọng nói:
- Ài, chẳng lẽ nương tử sợ bị vi phu chiếm tiện nghi?
Hà Trác Phương cười duyên nói:
- Sợ cũng không có biện pháp, ai bảo phu quân ta là đại sắc lang hoang dâm vô độ.
Sau đó, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ nói:
- Huống chi… huống chi tiện nghi lớn nhất cũng bị phu quân xấu xa này chiếm rồi…hi hi!
Dương Cảnh THiên ôm Hà Trác Phương mang đến trong hồ trong suốt đùa bỡn, tức thì lại như một cái hồ đầy xuân sắc.