Trong khi Dương Cảnh Thiên cảm thấy không còn lựa chọnnào nửa, hắn đột nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ mạc lão gia thường cho mình vào rừng sâu giết lão hổ, tự mình lại còn đem một con ra chế ngự, rồi cao hứng cưỡi lão hổ trở về
Lão hổ là vua trên đất liền, cùng với cá mập cũng không khác nhiều. Mình có thể cưỡi lão hổ, chảng lẻ vài con cá mập lại không thể
Dương Cảnh Thiên đang suy nghĩ, đột nhiên phiên thân, nhảy lên lưng một con cá mập.
Cá mập bị Dương Cảnh Thiên cưỡi lên, cảm giác thân cá chìm xuống, lại vặn thân, ý đồ muốn rũ bỏ Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên nắm chặt lấy vây của nó, mặc cho con cá mập quay cuồng như thế nào, nhất định không buông tay
Cá mập cũng sốt ruột, lao nhanh xuống biển. Ý của nó định dùng biển sâu để ép Dương Cảnh Thiên phải buông tay
Đổi lại là người thường thì đã sớm buông tay. Lại nói đến chuyện theo cá mập lặn xuống biển, không luyện qua quy tức hóan khí đại pháp, không mệt vì chết cũng phải chết vì ngạt thở
Dương Cảnh Thiên bảy tuổi đã luyện quy tức hóan khí đại pháp, hơn nửa công phu bơi lội so với người khác còn giỏi hơn. Cá mập lăn lộn như vậy, ngược lại còn kích khởi đấu chí của hắn
Dương Cảnh Thiên kẹp chặt thân cá, một tay nắm vây, một tay cử đao quất vài cái vào thân cá
Cá mập đau đớn không chịu nổi, càng dùng sức lăn lộn
Dương Cảnh Thiên sống chết cũng không buông tay, người và cá cứ tranh chấp như vậy
Từ đêm tới sáng, sau bảy tám canh giờ, cá mập cuối cùng cũng chịu khuất phục.Khi cá nổi lên mặt biển, Dương Cảnh Thiên kỳ thực cũng đã sức cùng lực tận
Ánh dương quang chiếu rọi trên mặt biển, nước biển màu xanh lam phát quang lấp lánh
Cá mập thỉnh thoảng há mồm thở, Dương Cảnh Thiên nhẹ nhàng đánh vào đầu nó, nói: “Súc sinh, ngươi cũng có lúc mệt mỏi hả?”
Cá mập tựa hồ có thể hiểu được lời nói của Dương Cảnh Thiên, vẫy vẫy đuôi ra hiệu. trên mặt biển mênh mông, con cá mập này trở thành chổ dựa duy nhất của Dương Cảnh Thiên. Nếu không có cá mập, chỉ sợ hắn không thể chống đỡ nổi, không thể phiêu du trên mặt biển mênh mông này
Cá mập cũng đã đói bụng, liền ăn những con cá nhỏ, nó đồng thời cũng không quên bắt cho Dương Cảnh Thiên vài con tôm cá nhỏ
Dương Cảnh Thiên không ngờ đến trải qua cuộc vật lộn, con cá này lại trở nên ngoan ngỏan dể bảo, nghiểm nhiên trở thành tọa kỵ của mình
Ăn cá sống không phải là chuyện thoải mái gì, may mắn là trên biển ngoại trừ cá còn có tôm và các loại khác, tôm sống so với cá sống ăn còn ngon hơn nhiều.
Sau khi ăn no,Dương Cảnh Thiên vỗ vỗ vào đầu cá mập, nói: “Chiến hữu, chúng ta quay vào bờ đi!”
Con cá lại lắc đầu vẫy đuôi, lập tức động thân mãnh liệt, giống như mũi tên bắn hết tốc lực về phía trước
Trên mặt biển bao la, Dương Cảnh Thiên cảm thụ sự lãng mạn cô độc, loại cảm giác sống sót hòa với sự mênh mông của biến lớn kết hợp lại, làm Dương Cảnh Thiên nảy sinh ra một sự tự hào khó tả, khí thế khởi phát. Cái cách cưỡi cá rong ruổi trên biển lớn này, không biết so với cưỡi ngựa trên thảo nguyên thoải mái hơn bao nhiêu
Biển trời xanh ngắt cho đến nơi tận cùng của trời biển. nhìn xa xa, căn bản không phân biệt nơi nào là biển, nơi nào là trời. chỉ có trên đầu một vòng ô kim làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của bầu trời
Trong khi Dương Cảnh Thiên cảm thán tại sao lâu như vậy mà không thấy đến bờ, một kỳ tích làm hắn vừa mừng vừa sợ đã xuất hiện
Tại điểm tận cùng của mặt biển, ẩn hiện một chiếc thuyền lớn chậm rải chạy tới
Dương Cảnh Thiên cao hứng vỗ vỗ vào lưng cá, hưng phấn nói: “Tiểu nhị, Dương Cảnh Thiên ta được cứu rồi, nhanh bơi về phía thuyền”
Cá mập lắc lắc vây bất động, hiển nhiên là không muốn bơi đi.
Dương Cảnh Thiên dụng lực vỗ vào đầu nó mắng: “Hổn đản, sai rồi, ngươi căn bản không phải là quân hổn đản, ngươi là cá mập, ngươi dám không nghe sai bảo của ta, ngươi có tin ta giết ngươi hay không?”Dương Cảnh Thiên nói xong còn lấy đao bên hông ra lắc lắc uy hiếp
Cá mập bỗng nhúc nhích, hiển nhiên nó hiểu được ý của Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên nói: “ngươi còn không đi”
Hổ sa toàn thân rung động một hồi, Dương Cảnh Thiên suy tư nửa ngày rồi nói: “ngươi sợ bọn họ tổn thương đến ngươi à?”
Cá mập giật giật, hiển nhiên là Dương Cảnh Thiên nói đúng
Dương Cảnh Thiên vui mừng nói: “Đi, có ta ở đây, ai cũng không dám gây thương tổn cho ngươi”
Cá mập cố gắng, cuối cùng mới ra hết tốc lực bơi tới chiếc thuyền lớn
Dương Cảnh Thiên cưỡi cá mập đến khoãng cách chừng nửa dặm, nghe được trên thuyền lứon có người kêu to: “Cá mập, có cá mập”
Người trên thuyền vừa nghe, đều chạy đến lan can mà xem
Chiếc thuyền lớn này có bốn tầng lầu cao, chứa hơn trăm người, lúc này lan can trên thuyền nhất thời đầy người đứng xem.
Các ngươi xem, trên thân cá mập còn có người?
Đúng vậy, là một tiểu tử. hắn cưỡi trên lưng cá mập
Hắn đẹp trai quá, mê muốn chết a
Đúng a!
Dương Cảnh Thiên có thể khẳng định hai câu cuối cùng phát ra từ miệng nữ nhân, mà còn là
Dương Cảnh Thiên vỗ vỗ đầu cá, nói: “chiến hữu, có thấy không, bọn họ đang xếp hàng hoan nghênh chúng ta, còn có đại cô nương khen ngợi ngươi đẹp trai nữa”
Người trên thuyền thấy Dương Cảnh Thiên cưỡi cá mập chạy đông chạy tây, nhanh chóng phi thường, tựa như cưỡi ngựa trên đất liền tung hoành tự nhiên
Lúc trên thuyền có người hô: “Anh bạn, ngươi có muốn giúp đỡ hay không?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta cưỡi thú cưng xuất hải du ngoạn, bây giờ bị lạc đường rồi.”
Người trên thuyền hỏi: “nhà của ngươi ở đâu?”
Dương Cảnh Thiên trả lời: “Kim sa thôn”
Người trên thuyền rì rào một hồi rồi nói: “Chúng ta chưa từng nghe qua địa phương này”
Dương Cảnh Thiên nói: “Các người định đi đâu vậy?”
Người trên thuyền lại nói: “Chúng ta muốn đi trung nguyên”
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, tức thì một loại tâm tình hưng phấn nảy sinh
Trung nguyên, không phải là địa phương Dương Cảnh Thiên ngày đêm khát vọng hay sao? Nơi đó có võ lâm, có tuyệt thế cao thủ, tuyệt sắc mỹ nhân, có vô số truyền kỳ, Mạc lão gia từng nói qua, nam nhân chưa ra giang hồ, giống như chưa hề sống trên đời
Dương Cảnh Thiên hắn chính là muốn bước chân vào chốn giang hồ
Dương Cảnh Thiên nói: “ta lại không thể hồi gia, có thể cùng các người đi trung nguyên hay không?”
Người trên thuyền nói: “Chờ một chút, chúng ta đem thang đến cho ngươi”
Dương Cảnh Thiên tung người, từ trên lưng cá mập nay thẳng lên, vững vàng rơi xuống sàn thuyền, nói: “Không phiền, tự ta có thể đi lên”
Thuyền trưởng là một thủy thủ hơn bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ là người thường đi biển, hắn tiến lên hỏi: “Chàng trai, ngươi theo chúng ta đi trung nguyên, còn con cá của ngươi làm sao bay giờ”
Dương Cảnh Thiên nhìn mặt biển, cá mập bơi vòng quanh thuyền hồi lâu, không chịu rời đi
Dương Cảnh Thiên nhìn cá mập, không ngờ con súc sinh này cũng phát sinh cảm tình với mình, nhớ đến mấy ngày đau khổ, nếu như không có nó, chính mình sớm đã táng thân nơi biển lớn
Dương Cảnh Thiên trong lòng cảm thấy đau xót, một giọt lệ chảy xuống. Hắn hướng cá mập nỗ lực khua tay, nói: “tiểu nhị, ngươi có thể quay về. Ta muốn đến trung nguyên, ngươi không cần đi theo đâu”
Cá mập bơi quanh chiếc thuyền lớn ba vòng, cuối cùng nhảy lên khỏi mặt nước ba lần liên tục, rồi mới lặn xuống nước, từ từ bơi đi
Người trên thuyền nhìn thấy cảnh đó, không thể không kêu lên thán phục. Loài cá mập bình nhật hung ác ăn thịt người, thế nhưng lại có tình cảm không bình thường với vị thiếu niên trước mắt này
Cá mập cũng có cảm tình, thật sự làm người ta không thể giải thích
Sắc mặt mọi người trên thuyền, ngoại trừ cảm thán ngạc nhiên, còn là bội phục