Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行
Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút
Chương 2: Dụ hoặc không thể cưỡng lại
Dịch & Biên tập: Vũ Gia
Trong lúc nói tôi đã cầm ngược chai bia chuẩn bị sẵn, người nào mắt tinh nhìn qua đã biết đây chính là độc cô tửu kiếm thức thứ nhất: Phá đầu thức. Bạn nói tôi không giận sao được? Ông mày đang sống yên ổn, tuy không được sống trong nhung lụa rượu chè cũng không có em gái nào vì ông quên cả lối về, nhưng ít nhất có rượu có thuốc lá, game online, offline đều chơi vui vui vẻ vẻ, nếu quốc gia thời gian này không đả kích cái loại website ấy đến không ngẩng nổi đầu lên thực là nhân sinh không còn mong gì khác. Cái loại thần tiên rẻ rách như mày bởi chùi đít không sạch tự tình tự nguyện tìm ông mày đi giơ đầu chịu báng, ngay cả thương lượng cũng không, mày có biết tao còn bao nhiêu nguyện vọng hùng vĩ chưa thực hiện không? Tạm không nói đến cái ấy, nói cái cách chết mà mày thiết kế cho ông --- mày nếu cho ông chết theo cách tinh tẫn nhân vong ông còn không điên thế này.
“Phương pháp ấy hiệu quả quá chậm” Gã béo như đọc được suy nghĩ của tôi, gã vuốt mũi cười khổ: “Việc này của tôi khá gấp đấy…”
Các bạn nhìn xem, gã còn vội nữa chứ! Tôi lập tức tiến nhập mô thức chiến đấu, sẵn sàng trở thành phàm nhân đầu tiên cho thần tiên vỡ đầu rồi --- chỉ không biết chai bia có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn lao này hay không, tuy vậy tôi cũng không phải người đầu tiên thì phải? Lịch sử của tôi không được tốt, lờ mờ nhớ ra việc tôi định làm đã có tiền bối làm qua.
“Đừng nóng, đừng nóng, cậu không nghĩ xem thần tiên còn đối xử tệ với cậu được sao?” Gã béo vội đưa tay đỡ lấy cái chai trên tay tôi: “Tạo thành tổn thất cả vốn lẫn lãi còn theo cả đường vòng cung nữa bồi cho cậu.”
Câu này nghe càng bực, tại sao ấn tượng của tôi về thần tiên đều là những kẻ thường đối xử tồi với người khác nhỉ? Bọn họ không những nhỏ mọn mà còn … nhỏ mọn, nhớ Tôn Ngộ Không bị lừa làm Bật Mã Ôn, đem Thiên Bồng Nguyên Soái ném xuống chuồng lợn, Sa Tăng vì đánh một gã ái mà bị khai trừ công chức lại còn xóa hộ khẩu thành phố đày xuống dưới làm yêu tinh, lại nhớ Ngưu Lang Chức Nữ, nhớ Hứa Tiên với Bạch Nương Tử, nhớ Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài… cái cuối cùng không tính, đều không phải là lịch sử đẫm máu của đám thần tiên bọn họ tổn nhân lợi kỷ tạo thành sao?
Lại nói, tôi là loại người dễ dàng bị lợi ích đánh động --- dễ dàng bị lợi ích nhỏ nhoi đánh động liền quên bảo vệ quyền lợi hả? Mày đã làm tao chết rồi!!!
“Cậu cứ ngồi đã. Nghe tôi từ từ nói, đợi tôi nói xong cậu nếu còn muốn tiếp tục tôi tặng cậu nốt nửa két bia này.” Trần béo lại cầm cái quạt mo phe phẩy, chậm rãi nói.
Nhìn cái dáng bình tĩnh của gã, tôi mà còn nổi xung thì trông lạc hạ phong, hơn nữa trên người gã có loại dáng vẻ tôi rất quen thuộc --- kiếp trước, hay giả thuyết lúc gã ở nhân gian, Trần béo hẳn là loại người lúc tắm cũng phải dắt theo một con dao chọc tiết lợn!
“Là thế này, cậu chết rồi, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu (Nghe thấy chưa? Chúng tôi, còn là tổ chức nữa cơ! Tôi nghĩ), giúp chúng tôi làm tốt việc này, chúng tôi sẽ thưởng cho cậu. Nghĩ đến kiếp sau của cậu đi, trực tiếp cho cậu sinh trong gia đình những kẻ xếp đầu bảng Forbes, hơn nữa còn bồi thường cho cậu dương thọ mà kiếp này cậu bị tổn thất, vừa có tiền lại trường thọ, giống như một con bọ hung vui vẻ lăn lê trong đống tiền vàng --- hơn nữa còn có thể lăn suốt một trăm mấy chục năm. Nói đến đây tốt nhất cậu nên hành động nhanh lên, Bill Gates có con dâu vừa mới mang thai xong.”
“Đi Mĩ à? Không thích lắm, ở đấy quá dễ mắc bệnh. Lại nói qua đấy làm cháu ông ta có vẻ không thích hợp.” Tôi vô ý thức nói.
“Mới mẻ chứ, sinh ở đâu chẳng cần một người ông hả , nếu không thích nước Mĩ…” Gã béo dụ dỗ ngon ngọt: “Thế làm hoàng thái tử ở Arab thì sao? Bọn họ nhiều tiền không còn chỗ tiêu nữa, máy kéo cũng còn lát vàng, hơn nữa lại chế độ một chồng nhiều vợ, lại là xã hội tuyệt đối nam quyền.”
“Không được, ở đấy nữ che quá kín đáo, tôi trước đây thích nhất là mùa hè --- anh hiểu ý tôi chứ?” Tôi bất tri giác hoàn toàn rơi vào trong thiết tưởng tốt đẹp gã béo xây dựng nên, sự việc luôn là thế, khi cụ thể hóa đến chi tiết sức hấp dẫn của dụ hoặc sẽ nhân lên chục lần trăm lần.
“Vậy đảo Sicily ở Italia tuyệt đối là nơi thích hợp cho cậu nhất, là hòn đảo lớn nhất Địa Trung Hải, chân chính bốn mùa như xuân --- cậu hiểu ý tôi không? Đến đấy cho cậu sinh trong gia tộc mafia nổi tiếng nhất, họ Di Lauro hay Amato-Pagano đến lúc ấy mình nói sau, ở đấy ăn mì cũng chẳng phải trả tiền ấy chứ.”
“Mình trước không nói cái đấy, không xuất quốc không được à? Tôi thấy ở Trung Quốc cũng tốt.”
“Vậy Hồng Kông thì thế nào? Cậu biết Lí Gia Thành chứ? Hồng Kông cũng không xong? Không nhìn ra là cậu khá yêu nước, vậy chỉ có cách sinh trong gia đình tỉnh trưởng thôi, người làm ăn thì không được vững chãi lắm. Nhưng nói trước, cậu không được đua xe đi đâm dân chúng đấy.”
“Tôi là loại người ấy sao?” Tôi bực bội nói, ngay lập tức lại lửa giận bừng lên thêm vào một câu: “Con mẹ nó, kiếp này tôi bị một thằng khốn đi xe đâm chết đấy!”
“A a, đừng nổi giận. Tôi còn chưa nói hết chỗ tốt cơ, cậu kiếp sau sướng xong còn có thể lại lên Thiên Đường, khi ấy là hộ khẩu cố định rồi, còn có thể cấp cho cậu thân phận dự bị dịch thiên sứ --- giờ cậu còn gì nói nữa không?”
Tôi thật không còn gì để nói nữa. Cái “Cố gắng phấn đấu vì lý tưởng cao đẹp” đều là ký gửi tinh thần lúc không gặp vận, thực nếu được sống như con lợn hình người --- đặc biệt là sống kiểu lợn giống hình người, bắt tôi chép lại một lượt “Chiến tranh và hòa bình” thì ngay cả sách ấy tôi viết tôi cũng không hứng thú. Lúc trước mỗi khi nhàn rỗi tôi cũng từng nghĩ một khi thiên hàng kỳ duyên không phí công sức nhận được trăm triệu, chục triệu tệ, tôi sẽ có tinh thần và sống như thế nào, kết quả cái hình tượng sinh ra làm ngay cả tôi cũng lạnh người. Hiện tại điều kiện mở ra ngay trước mắt rồi, mà tôi chỉ là một người phàm. Hơn nữa kiếp sau sống cẩu thả trong nhung lụa xong còn có thể tiếp tục trên Thiên Đường vẽ vời, đường trước cổng sau đều ổn định, hai cái điều kiện mà chỉ lấy ra một cái cũng rất dụ người cùng đưa ra, sau một phát nhị liên trảm như thế tôi đã không còn một chút khả năng kháng cự nào nữa.
“Vậy bố mẹ tôi thì sao? Anh làm tôi chết thì cũng phải cho ông bà ít bồi thường chứ? Bố mẹ tôi còn mong tôi dưỡng lão nữa.” Tôi hụt hơi nói, đã triệt để đánh mất ý chí phản kháng, chỉ nghĩ đến vấn đề cuối cùng mà tôi quan tâm nhất.
“Yên tâm, họ không còn nhớ đã từng có một người con như cậu, nỗi đau mất con không liên quan đến họ, họ chỉ còn nhớ có một đứa con gái, hơn nữa còn cho anh rẻ cậu phát tài một món lớn, chị cậu cậu cũng biết rồi, món tiền ấy phần lớn sớm muộn đều dùng trên người cha mẹ cậu --- Thật ra tôi thấy sau khi cậu chết đi cha mẹ cậu có thể tự tiêu tiền của mình rồi, chất lượng sinh hoạt cũng ngang ngửa bình quân sinh hoạt ở các nước chủ nghĩa tư bản cũ nữa.”
Tôi giả không hiểu câu cuối cùng gã nói ý gì.
Sau cùng, tôi uống cạn bia trong chai, thở dài nói: “Anh béo --- xưng hô lại quay lại lúc đầu --- nói đi, muốn em làm cái gì? Đúng rồi, còn một vấn đề em chưa hỏi, anh làm sao chọn trúng em làm việc này đấy?”
Trần béo đung đưa uống bia ngụm nhỏ một, ý chí hào hùng nói: “Cũng không có gì, cậu nhìn qua loại máy như máy đánh bạc(Slot machine) quay số chứng minh chưa? Tôi làm một cái, lúc dừng chọn đúng vào cậu.”
Tôi trợn tròn mắt không biết nói gì.
Tôi quá đen, thật đấy.
“Trong đây là phân bộ 23 của Thiên Đường do tôi phụ trách.” Trần béo giơ cái quạt mo lên vung chỉ về hướng sau lưng tôi, tôi quay đầu lại nhìn chỉ thấy mây trắng vô cùng vô tẫn.
“Bởi cậu qua đây là tạm thời thôi, tôi không thể đưa cậu vào xem kỹ, nhưng tôi có thể đảm bảo, trong đấy đa số nhân vật cậu đều nghe nhiều đến thuộc cả đấy, bọn họ sống cuộc sống xa hoa mà cậu khó có thể tưởng tượng, ăn ngon mặc đẹp không nói làm gì, xem phim cũng không bị kiểm duyệt, có thể nói thế này, trong đấy sinh hoạt vật chất đạt đến cao độ mà cậu có mơ cũng không nghĩ tới.”
Tôi không biết gã béo muốn nói với tôi cái gì, chỉ còn cách gật đầu bừa.
“Hơn nữa, mặc cho nhân vật trong đó tại lịch sử được bình luận như thế nào, ở đây tuyệt không có người đánh, chửi, mọi người là tuyệt đối công bằng, trừ khi có bố với con cùng ở một phân bộ có chút ngại ngùng ra thì không có ai làm gì được ai cả.
“Nhưng mà!” Gã béo tríu mày, thở dài nói, “Bọn họ không thỏa mãn. Đám mới lên vài trăm năm cũng không chịu được, nói ở đây đơn điệu buồn tẻ, chẳng có việc gì làm ra hồn, đám lên đây từ sớm còn quá đáng hơn, náo động nhiều lần rồi, hơn nữa không chỉ ở phân bộ tôi có vấn đề, gần như mỗi một phân bộ đều không chỉ một lần xảy ra chuyện như vậy.”
Gã béo buồn rầu uống một ngụm bia, tiện tay lại đưa tôi một chai: “Chúng tôi mấy người đồng sự họp mặt lại, giải pháp đối phó là tăng cường hoàn thiện cơ sở hạ tầng Thiên Đường, chúng tôi gần như tạo dựng ở đây một cái Las Vegas và công viên Walt Disney, xây mới nhiều trung tâm massage và tắm hơi, mật độ còn dày hơn nhà xí.” Nói đến đây gã béo nháy mắt cho tôi một cái, “Loại ấy đấy.” Tôi bị động tác nhỏ của gã béo chọc cười, vội vàng gật đầu ra ý đã rõ.
“Chúng tôi đã làm mọi việc đến thế rồi, bọn họ cũng chỉ yên ổn được tuần lễ, sau đó lại nổ ra sự kiện biểu tình còn lớn hơn, làm bên trên không được hài lòng. Nhiều người đều nói, sớm biết Thiên Đường như thế này, sao phải khổ ở nhân thế nhẫn nhục chịu đựng, thích thế nào cứ làm có phải tốt không, xuống địa ngục không chừng còn kích thích hơn.”
Tôi lập tức nổi giận, nói: “Anh béo, anh đừng nói nữa, em hiểu cả rồi. Đám người này ở trong phúc mà không biết sướng phải không? Anh có phải muốn em dẫn bọn họ nếm mùi khổ đau rồi tái giáo dục? Cứ ba ngày cho hai cái bánh chay, biểu hiện tốt cho thêm một món rau, Ngu Công dời núi, kỉ niệm Norman Bethune , vì nhân dân phục vụ, tám điều vinh, tám điều sỉ, ba cái đại biểu(*1), yêu cầu đọc thuộc lòng được từ trên xuống, từ dưới lên, thậm chí đọc từ giữa sang hai bên cũng trôi chảy, mỗi ngày em đều dẫn họ đi lên núi đào hầm, đến trưa đào xong, đến chiều lại lấp, hôm sau tiếp tục…”
“Dừng lại cậu ơi” Gã béo vội ngăn tôi lại, “Các vị ấy toàn là sếp, không đắc tội vậy được đâu, thế mà có thể giải quyết vấn đề tôi sớm giải quyết rồi, tùy tiện kiếm một ngục cảnh cũng làm ngon lành. Thiên Đường vĩnh viễn nên là nơi để người phàm hy vọng, không có cà rốt treo trước mõm lừa sao chịu chạy(*2)?”
“Vậy phải làm thế nào? Tiêm thuốc cho bọn họ?” Tôi tríu mày. “Loại thuốc mà, đến bữa không cho lập tức đập đầu vào tường ấy?”
Gã béo vuốt mồ hôi trán: “Không ngờ là cậu thật có tiềm chất làm một thần tiên hợp cách…”
Chú thích của người dịch:
(*1): Điển cố Ngu Công dời núi;
Norman Bethune: bác sĩ, người theo chủ nghĩa nhân đạo người Canada;
Vì nhân dân phục vụ: chỉ tư tưởng và hành vi công tác vì lợi ích của nhân dân, một trong những cơ bản đặc trưng và quy định đạo đức của Chủ Nghĩa Xã Hội.
Tám điều vinh ,tám điều sỉ (Hán Việt: Bát vinh bát sỉ - 八荣八耻) là gọi tắt của “Xã hội chủ nghĩa vinh nhục quan” được Đảng Cộng Sản Trung Quốc Ủy Ban Trung Ương Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào đưa ra vào ngày 04 Tháng Ba năm 2006 đưa ra “Bát vinh bát sỉ” mục đich dẫn đạo đại đa số quần chúng, đặc biệt là thanh thiếu niên để lập ra xã hội chủ nghĩa vinh nhục quan… ( Cái này là nguyên nhân của những tiểu thuyết mạng do tác giả Trung Quốc viết hiện nay hay mang tính “phẫn thanh”)
Ba cái đại biểu, nguyên văn Hán Việt là “Tam cá đại biểu” - 三个代表 gọi tắt của “tam cá đại biểu trọng yếu tư tưởng” do Trung Cộng Trung Ương Tổng thư ký Giang Trạch Dân năm 2000 đề ra ở thành phố Cao Châu tỉnh Quảng Đông, sau được đưa ra bàn luận chính thức vào 1/7/2001 trong đại hội Đảng nói khái quát về tư tưởng chỉ đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc, sau một loạt tranh luận và phát triển nay là lí luận chính trị trọng yếu của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.
(*2): Điển cố con lừa và củ cà rốt.
Last edited by Lang Thang; 07-12-2010 at 11:13 PM.
|