Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行
Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút
Chương 3: Thì ra là vậy
Dịch & Biên tập: Vũ Gia
“Vậy anh nói đã tìm ra biện pháp giải quyết, là gì vậy?”
“Về sau chúng tôi hết cách, để bọn họ tự nói còn cái gì họ cần mà chúng tôi không làm được, không ngờ bọn họ cũng không nói ra được, lặp đi lặp lại cứ nói ở đây không hay. Vậy là chúng tôi lại mở một hội nghị, cùng tham gia có Aristốt, Pitago, Plato, Xô-crát, còn có cả Kant, Hêghen và Mác, căn cứ nhu cầu của hội nghị còn cho Freud tham gia nữa. (*1)
Tôi chen vào một câu: “Tại sao toàn là người nước ngoài vậy?”
Gã béo gãi gãi đầu: “Danh sách ấy không phải tôi đặt ra, bọn họ nói triết học của nước ngoài tương đối thành hệ thống.”
Tôi coi thường chép chép môi, nói: “Em thấy mấy ông tên Tử Tử gì đó của Trung Quốc mình cũng làm được việc này.”
Gã béo không thèm để ý, tiếp tục nói: “Tuy nguyên nhân mấy gã người nước ngoài đề ra đa dạng nhiều chủng loại, đối với phân tích tạo thành tình trạng hiện nay cũng tranh chấp không ngừng, nhưng kết luận vô cùng nhất trí, cái kết luận này nói thẳng ra là không có mục đích nữa, cái gì cũng có sẵn rồi. Con người luôn có dục vọng sáng tạo và chiếm đoạt, nói thông tục hơn, ở đây cái gì cũng có, chỉ thiếu thứ làm bọn họ nhận được cảm giác thành công.”
Vốn nghe gã béo nói nửa đầu tôi còn định tiếp tục đề nghị dẫn bọn họ đi đào hầm cơ, nghe gã béo nói hết, tôi hiếm hoi suy tư gật gật đầu.
Gã béo hiếu kỳ hỏi tôi: “Cậu cũng đồng ý với cách nói ấy? Không qua cách sống một tuần ăn hết một năm tổng thu nhập quốc dân cũng hiểu được?” Tôi đầy thâm ý nói: “Dùng hack qua cửa cũng chẳng hay ho gì.”(*2)
Gã béo: …
Gã béo lau mồ hôi trên trán nói: “Đã tìm thấy nguồn gốc của vấn đề thì coi như giải quyết được một nửa, ngay sau đó chúng tôi lại mở Thiên đại hội lần hai…”
Tôi lại chen ngang: “Thiên đại hội là cái gì?”
“Là Thiên Đường đại biểu đại hội.”
Tôi chép miệng một cái.
“Tham gia đại hội lần hai đều là loại người lúc sống rất happy, hội nghị lần này có phạm vi tương đối rộng, từ đế vương tướng tá đến giai cấp vô sản từ cổ đến kim, các giai cấp đều có đại biểu tham gia. Bởi mục đích hội nghị lần này là để từ bản chất cải thiện chất lượng sinh hoạt của mọi người nên mọi người tham dự đều có nhiệt tình rất cao, chúng tôi cũng từ trong đó nhìn thấy hy vọng. Chúng tôi làm một bài điều tra vấn đáp bao gồm các phương diện rất rộng nhưng câu hỏi chủ yếu tập trung vào những câu như “Ở hoàn cảnh nào bạn cảm thấy vui nhất?”, “Bạn ấn tượng nhất việc gì?”, “Bạn muốn làm việc gì?”, đáp án thu được cũng muôn màu muôn vẻ, bỏ đi những thứ không thích hợp cho người chưa thành niên với những thứ quá mức máu me bạo lực --- Con mẹ nó, có những gã hoàng đế còn khát máu hơn cả đồ tể lợn, và những thứ quá hão huyền khó thỏa mãn được ra, chúng tôi nhận được đáp án cơ bản là…”
“Những cái hão huyền và khó thỏa mãn là gì vậy?” Tôi hiếu kỳ hỏi. Con người là như vậy, bản tính rồi.
Gã béo trừng tôi một cái, nói: “Sao lại đối với cái này có hứng thú hả? Nói mấy cái dọa chết cậu, có người ‘Tôi muốn làm Thượng Đế’, còn có người ‘Để thế giới còn lại một mình tôi’, lại có một gã tiến thêm một bước ‘Để thế giới còn một mình tôi là đàn ông’…”
“Đấy là ai vậy? Cha nó, thật muốn tinh tẫn nhân vong à? Loại người này cần nghiêm khắc dẫn hắn đi đào hầm.” Tôi lòng đầy căm phẫn nói, sau đó lại tưởng tượng lên một thế giới tốt đẹp chỉ còn mình tôi là đàn ông…
“Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi?” Gã béo bị tôi ngắt lời đến quên cả chuyện.
“Vừa nói đến em dẫn một đám đáng tinh tẫn nhân vong đi đào hầm.”
“Các cậu lúc đào hầm phải chú ý… con mẹ cậu, không phải đấy. …Là phương thức sinh hoạt mà đa số người hứng thú nhất.”
Kệ cái đấy, giờ phương thức sinh hoạt tôi hứng thú nhất là dẫn đám đáng tinh tẫn nhân vong ấy đi đào hầm…
“Những chữ có tần suất xuất hiện cao nhất trong đáp án như là chiến trường, chinh phục, sức mạnh, biểu hiện.”
“Oa, đám người ấy bơi ở Thiên Đường bao nhiêu năm nay, phương thức suy nghĩ biểu hiện ra cuối cùng là như vậy à? Những việc ấy lúc họ còn sống chưa làm chán à?”
“Ài, núi mà không phải núi, nước mà không phải nước à.”(*3) Gã béo nhè nhẹ phe phẩy cái quạt mo, nhìn cũng có chút dáng dấp xuất trần, nếu phe phẩy là cái quạt lông ngỗng với không uống bia nữa hiệu quả chắc còn tốt hơn.
“Về cái kết quả này, Mác cũng khá có cảm ngộ, ông ta nói ông ta năm xưa nói lao động là một bản năng của con người, quả nhiên ứng nghiệm trên người đám người họ, Albert Einstein tổng kết lại…” Tôi hưng phấn hỏi: “Ông lão ấy cũng đến sao?” Gã béo lại trừng tôi một cái, nói tiếp: “Albert Einstein tổng kết lại nói, một cô gái bình thường mà mình tự tán được cũng có ‘vị’ hơn là Tây Thi tự lao vào lòng mình. Plato còn tăng thêm một bậc, nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu, thâu không bằng thâu không được… không lấy được mới là tốt nhất…” (Thâu đây có thể hiểu là thâu tình, ngoại tình )
“Đừng có nói lung tung nữa.” Tôi giận dữ chặn lời gã béo, “Câu đấy mà Plato nói sao? Lại nói Albert Einstein nhận thức Tây Thi à? Thằng khốn nhà anh cho rằng tôi là thằng ngu sao?”
Gã béo khinh bỉ nhìn tôi một cái, văn hoa nói: “Thằng ngu như cậu hiểu cái rắm gì. Albert Einstein cùng Tây Thi đều ở khu 15, không tin kiếp sau đến lúc cậu mới biết nghĩ đi nhảy lầu, tôi sắp xếp cho cậu đến khu 15. Lại nói cảnh giới núi không phải núi, nước không phải nước cậu hiểu không? Càng là cao thủ dùng chiêu càng đơn giản, càng là danh nhân nói đạo lý càng giống lời thường, cậu cho dù thiếu văn hóa thì đại trí nhược ngu, phản phác quy chân cậu ít nhất cũng phải nghe qua chứ?”
Tôi có chút cảm ngộ. Khỏi phải nói, hai câu ấy còn từng chứng nghiệm trên người tôi: Tôi từng đến quán than của cha mẹ tôi giúp trông hàng, những nhà xung quanh có người ngồi chơi game trên PC, có người chơi game trên điện thoại, còn có chơi PSP, còn tôi game thủ lão làng đã trải qua mười mấy năm chơi game lằng lặng cầm cái MP4 xem tiểu thuyết…
Vậy nên tôi lấp lửng “hừ” gã béo một cái.
“Thế là chúng tôi nghĩ sáng tạo một tràng hợp như thế nào có thể làm bọn họ lại có cảm giác gây dựng cơ nghiệp, tung hoành phong vân, dù giết người như ma cũng không làm ai chết thật, còn phải dẫn theo đủ số người nhàn rỗi các loại để làm họ tìm thấy cảm giác ưu tú giữa đồng loại, đã thế còn không thể đặt nơi đó ở Thiên Đường, hơn nữa dù để họ ở bao lâu còn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, áp lực luôn như một đám lửa cháy dưới mông họ luôn luôn thôi thúc họ tiến tới tiếp tục đề thăng …”
“Để họ đi chơi võng du không phải là xong rồi sao? Tốn bao nhiêu công sức.” Tôi khinh miệt trừng gã béo một cái.
Sau đó tôi liền phát hiện gã béo cứ nhìn tôi cười đểu.
Tôi ngây người giữa tràng, đầu não cao tốc vận động, ngàn đầu vạn tự ẩn hiện gắn kết lại, nửa ngày trời tôi mới lắp bắp nói: “Anh.. anh.. anh là muốn để tôi.. tôi …tôi đưa họ… họ… họ đi đánh võng du?”
Gã béo lại từ trong đám mây sau cửa lôi ra một tờ giấy --- tôi thật khát vọng xem thử trong đám mây ấy có những cái gì à! Gã béo đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Đọc trước đã, đây là danh sách đợt đầu tiên cậu dẫn, sau này quen tay tôi sẽ dần dần thêm người.” Con mẹ nó dám cho ông mày là ấm trà à!(*4)
Tôi giở tờ giấy ra, không ngờ danh sách ấy kín mít, tôi khe khẽ đọc: “Triệu Cát muốn ăn thịt dê nướng, Tần Thủy Hoàng muốn một đứa dưới 14 tuổi, Yếu Li hỏi "Nhai Bá 4" (Một chương trình phiên dịch tiếng Trung) có bản vá lỗi chưa…” Còn chưa đợi tôi đọc xong, gã béo giơ tay cướp lấy tờ giấy: “Ôi, lấy nhầm rồi, đây là ghi chép công tác của tôi.” Tôi cất tiếng cười đểu, mặt gã béo nhanh chóng hơi đỏ một chút rồi khôi phục như thường, giận nói: “Có cái gì đáng cười chứ?” Tôi ha ha cười nói: “Không cười anh, không ngờ Doanh béo lại thích cái món ấy.”
“Cậu sao biết Tần Thủy Hoàng là tên béo?” Gã béo nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi ngẩng lên trời cười lớn: “Trông là biết anh chưa đọc qua kì thư đứng đầu khởi điểm (qidian) ---《Sử thượng đệ nhất hỗn loạn》.”
……
Trần béo lại tìm bới nửa ngày mới lôi ra một tờ giấy khác, tự nhìn qua trước mới đưa tôi. Tôi nhận lấy đọc, chữ viết to bằng hột đào cũng chưa đầy tờ giấy, tất cả có mỗi vài người.
“Lưu Bang.” Người này tôi có ấn tượng, giống như là… vừa nhìn cái tên thứ hai tôi nhớ lại ngay, “Lưu Bang này có phải là cha Lưu Bị không? Còn có Lưu Tú nữa? … Em hiểu rồi, đây là một nhà ba người.” Tôi vừa ngẩng đầu muốn chứng nhận qua gã béo nhưng phát hiện cả mồm bia của gã béo đang phun qua, tôi có mắt tinh tay nhanh thân pháp linh hoạt bước tránh khôn ngoan thế nào cũng không kịp nữa, sát sạt né qua cái mặt, nửa thân người đều bị gã béo phun ướt hết.
“Bố nhà anh.” Tôi giận quát, “Thần tiên còn biết phun sữa nữa?”
Gã béo chùi chùi mồm, thở dài một hơi u oán nói: “Tôi thật muốn thay thày giáo lịch sử của cậu bóp chết cậu.”
“Sao thế?” Tôi đọc lại danh sách một lần, “Chỗ nào có vấn đề à? Lưu Tú? Chơi Tam Quốc Chí bao nhiêu lần rồi cũng không nhớ Lưu Bị có con á? Lưu Tú này đáo để là ai nhỉ? Dã sử các anh cũng tính à? Hay là em quên mất sự thật là dân thường cũng có thể lên Thiên Đường?...”
Tôi thấy gã béo cầm cả chai bia giơ lên rồi, tôi vội vàng nhảy lùi một bước, gã béo vận khí nửa ngày, lại bỏ cái chai xuống: “Cậu ngồi yên, tôi giảng cho cậu về mấy người này.”
Xì, thần tiên này cũng chẳng ra sao, ngay hỉ nộ ai nhạc cũng chưa thoát ra, tình tự hóa như vậy sao vì nhân dân phục vụ được?
Gã béo lại trừng tôi một cái, tôi vội dạng chân ngồi lại lên cái ghế nhựa, dạng chân để tiện cho tùy lúc chạy trốn.
“Lưu Bang là khai quốc hoàng đế của Hán triều, lịch sử ghi triều đại y dựng lên là Tây Hán, người đời sau gọi y là Hán Cao Tổ…”
Tôi vỗ đùi đánh đét, vội nói: “anh nói thế em nhớ ra rồi, hắn dẫn một đám người khởi nghĩa ở Đại Trạch Hương, trái có Trương Lương, phải có Hàn Tín, trên ngực có Tiêu Hà, Trần Bình dắt ngang hông. Cái gì mà ‘Thập diện mai phục’, ‘Bá vương biệt cơ’, “Ám độ trần thương’ những chữ ấy đều từ hắn mà ra, hắn sau đánh bại Sở Bá Vương ở… sông Mịch La treo cổ. Đời sau vì kỉ niệm việc này còn dựng lên một vở kich tên ‘Cao tổ hoàn hương’.” Liền một hơi nói xong, tôi vô cùng đắc ý nhìn gã béo, anh thật cho rằng tôi một chút tri thức cũng không có sao, chưa đọc qua lịch sử còn không nghe kể truyện được à?
Gã béo mặt cúi gầm xuống đầu gối, tay cầm cái nắp chai gạch ngang dọc lên đất, hụt hơi nói: “Nếu nói cậu không biết cái gì thật oan uổng cho cậu quá…” Tôi lập tức lưng ngồi thẳng tắp, khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, em cũng chỉ biết chút đỉnh.”
Chú thích của người dịch: (*1): Aristốt, Pitago, Plato, Xô-crát, Kant, Hêghen, Mác là những nhà triết học duy vật nổi tiếng cổ đại và cận đại mà có lẽ các bạn đều đã biết. Freud tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud là một bác sỹ về tâm lý học và thần kinh người Áo, ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về ‘phân tâm học’.
(*2): Nói về dùng các phần mềm hỗ trợ hợp pháp hoặc bất hợp pháp để thông qua các trò game.
(*3): Nguyên văn ‘sơn phi sơn, thủy phi thủy’: Nói về cách nhìn thông qua sự vật hiện tượng để đi đến bản chất. (Chỗ này mình cũng chưa thể giải thích rõ hơn)
(*4): Ấm trà ở đây là cách nói bị coi thường. (Đàn ông bị ví như ấm trà thì chỉ còn biết rót nước ra nhận nước vào… )
Link convert những chương sau ở đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=521000#post521000
Last edited by Lang Thang; 08-12-2010 at 12:00 AM.
|