Ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ đóng kín rọi vào mắt thiếu niên khiến hắn nhíu mày, khó nhọc mở mắt.
Hắn vừa định giơ tay lên dụi mắt theo thói quen thì liền cảm nhận được sức nặng đè lên bắp tay mình. Ánh mắt nhanh chóng hướng xuống dưới, dừng lại trên thân thể lõa lồ của nữ tử bên cạnh.
Ký ức về đêm qua bỗng chốc ùa về.
Từ góc độ này, hắn không thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt nàng, chỉ thấy được làn da mịn màng, trắng nõn cùng hàng lông mi cong vút và chiếc mũi thanh tú của nàng. Mái tóc đen óng xõa dài, một vài sợi vương lên trên mặt hắn.
Nàng gối đầu lên tay hắn. Thân hình hoàn mỹ, không tỳ vết hiện giờ đang áp sát lấy người hắn. Một tay nàng đặt lên ngực hắn, một tay lại ôm lấy eo hắn.
Nhìn hai người họ hiện giờ giống một cặp phu thê hạnh phúc hơn là hai người không quen biết.
Lúc ngủ thì không sao, vừa thức dậy, hắn đã bị không khí lạnh xung quanh làm cho nổi hết da gà. Mặc dù thân thể của nữ tử trong lòng rất ấm, so với việc mặc y phục thì còn ấm hơn vài phần nhưng đấy chỉ là trước ngực. Lưng hắn hiện giờ hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, lạnh đến mức cắt da cắt thịt.
Hắn muốn ngồi dậy mặc y phục nhưng lại sợ đánh thức nữ tử trong lòng, rốt cuộc lại mềm lòng, chịu rét nằm im một chỗ, để nữ tử ngủ thêm một lát.
Nhưng cũng chẳng để hắn đợi lâu, chưa đầy 10’ sau, nữ tử đã tỉnh lại.
Nàng không hò hét, cũng không hề đẩy hắn ra như hắn tưởng, bình tĩnh lấy y phục bên cạnh tạm che đi xuân quang trên người, ngồi dậy.
Phản ứng ngoài dự kiến của nữ tử khiến hắn có phần không biết nên làm gì. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí cũng như lời nói để dỗ dành nàng… Kết quả, sự việc diễn ra hoàn toàn ngoài dự đoán.
Hắn thấy nàng ngồi dậy, lộ ra phần lưng trắng nõn liền lên tiếng nhắc nhở:
- Tỷ….mặc… y phục vào kẻo lạnh.
Hắn ấp a ấp úng mãi mới nói lên được một câu.
Nói xong, hắn cũng ngồi dậy, cúi người nhặt y phục bản thân nằm dưới đất, mặc quần vào rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy thứ gì đó. Lúc hắn quay lại gian phòng, nữ tử kia vẫn đang ngồi trên giường, không hề di chuyển dù chỉ một cm.
Hắn khó xử bước đến, cầm tấm vải mỏng đắp lên người nàng. Tấm vải chỉ đủ để che từ ngực đến đầu gối nàng. Còn lưng nàng vẫn lộ ra ngoài không khí.
Thiếu niên luống cuống lấy cái áo hôm qua bị xé rách che lên lưng nàng, bản thân thì cởi trần đứng đấy, mấp máy môi định nói gì đó.
Một lúc sau, nữ tử bỗng lên tiếng:
- Ra ngoài.
Giọng nói trong trẻo, thanh thoát nhưng lại cực kì lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào
Thiếu niên nghe xong ngớ người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe nữ tử nói tiếp:
- Ta muốn thay y phục.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài, khi đi cũng không quên khép cửa lại.
Vừa đi ra ngoài, hắn đã lại bị không khí lạnh làm cho rùng mình. Mặc dù cửa chính cùng toàn bộ cửa sổ đều đóng, không khí trong nhà cũng ấm hơn ngoài trời rất nhiều nhưng cũng đủ để miêu tả bằng 4 từ “cắt da cắt thịt”.
Thiếu niên nhanh chóng chạy đến góc phòng tìm mấy thanh củi để nhóm lửa, đồng thời lấy ra hai con thú săn được hôm qua ra chế biến đơn giản một chút rồi đem nướng lên.
Đợi đến hơn 30’ sau, hắn vẫn không thấy nữ tử có động tĩnh gì, lo lắng đi đến trước cửa căn phòng, gõ nhẹ:
- À…ừm…tỷ…đã xong chưa?
Lời vừa dứt, trong phòng liền truyền ra tiếng động lớn.
Hắn không nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa đi vào, chạy đến đỡ lấy nữ tử vừa ngã xuống nền đất.
- Không sao chứ?
Thiếu niên vừa lo lắng hỏi, vừa đỡ nàng ngồi lên giường. Ánh mắt hắn lướt qua vệt đỏ thẫm trên nền nhà rồi dừng lại trên vết máu trên giày nàng. Hắn lại lần nữa chạy ra bên ngoài, cầm lấy túi đồ nhỏ rồi lại chạy vào, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Bình thường hắn đi săn tất nhiên không tránh khỏi việc bị thương, chuẩn bị một ít thuốc và dụng cụ phòng thân cũng là điều dễ hiểu. Nhưng vừa định cởi giày nàng ra, hắn lại nhớ đến một chuyện. Hình như chân của một nữ nhân ngoài trượng phu ra thì không ai được nhìn thấy?
Thiếu niên hơi ngập ngừng một chút nhưng rồi vẫn quyết định tháo giày cùng tất của nàng ra. Hôm qua hắn cùng nàng đã trải qua một đêm như vậy rồi, nhìn chân tựa hồ cũng không phải việc gì quá to tát? Hơn nữa, hắn cũng định chịu trách nhiệm với nàng…
Thiếu niên cẩn thận lấy một tấm vải nhỏ thấm đi chỗ máu xung quanh vết thương, rồi lại lấy từ túi đồ ra một chiếc lọ bằng ngón tay cái, rắc rắc thứ bột màu trắng bên trong lên miệng vết thương.
Xong xuôi mọi thứ, hắn mới đứng thẳng dậy, không nhịn được rùng mình một cái vì không khí lạnh:
- Tỷ…đi được không? Ngoài kia có lửa, sẽ ấm hơn đấy.
Thiếu niên thấy nữ tử không trả lời, cho rằng nàng không đi được, ngẫm nghĩ một lát liền cúi người, bế bổng nàng lên.
Trong ánh mắt nữ tử bỗng lóe lên sự kinh ngạc hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã biến mất, lạnh lẽo trở lại.
Thiếu niên bế nữ tử ra gian phòng phía ngoài, đặt nàng xuống đất. Hắn đưa cho nàng một con gà rừng đã được nướng chín, trầm mặc một lúc lâu mới gượng gạo lên tiếng:
- Về chuyện đó…đệ sẽ chịu trách nhiệm!
Nữ tử vẫn như cũ duy trì trạng thái trầm mặc.
- Tuy nhà đệ không khá giả lắm…nhưng đệ sẽ cố gắng làm việc…Tháng sau đệ sẽ mang sính lễ đến nhà tỷ để…hỏi cưới, được không?
Thiếu niên bỗng chú ý đến bộ y phục mà nữ tử đang mặc, ánh mắt liền lộ vẻ khó xử. Chỉ riêng bộ y phục kia, bằng vào sức lao động của hắn, cho dù là 1 tháng cũng chưa chắc mua được.
Hai người cứ như vậy không ai nói tiếng nào, lặng lẽ ngồi ăn. Mãi đến khi mặt trời gần lên tới đỉnh, thiếu niên mới lần nữa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
- Nếu tỷ không ngại…thì về nhà đệ nhé?
Vừa nói xong, hắn lại như sợ nàng hiểu nhầm, vội vã bổ sung thêm:
- Ở đây không an toàn lắm…Nhà đệ cũng ở gần đây nữa.
Nữ tử đứng dậy, ý nói bảo hắn xuất phát.
- À phải rồi, đệ tên Lôi Vũ. Còn tỷ?
- Tống Thiên Ân.
- Vậy ta gọi tỷ là Thiên Ân tỷ, được không?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm của nữ tử, Lôi Vũ đột nhiên có chút chột dạ, cho rằng nàng đang giận hắn. Hắn vừa quay người ra phía sau định lấy túi săn đeo lên thì nhớ ra chân nàng đang bị thương, không tiện đi lại.
Lôi Vũ lấy chiếc áo duy nhất còn lại trong túi đồ của mình mặc vào, đeo cả túi đồ lẫn cung tên ở bên hông rồi đi đến trước mặt Tống Thiên Ân, ngồi xuống đưa lưng về phía nàng:
- Để đệ cõng tỷ.
Ánh mắt nữ tử hiện rõ vẻ ngạc nhiên nhưng không hề ngần ngại mà hơi cúi người xuống, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Lôi Vũ vừa mới đứng lên, phía sau lưng truyền lại cảm giác mềm mại mà đàn hồi, cộng thêm mùi hương trên cơ thể nàng, khiến mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng. Hắn đưa hai tay vòng qua chân nàng, chậm rãi đi từng bước một.
Mặt trời đã lên đến đỉnh nhưng cái lạnh vẫn không hề giảm xuống mà ngược lại còn càng lúc càng lạnh hơn. Hai tay nữ tử đột nhiên siết lại, gắt gao ôm lấy cổ hắn, thân hình dán chặt vào lưng hắn. Tiếp theo đó, đầu nàng gục xuống vai hắn.
Lôi Vũ nghe nhịp thở đều đều của nàng bên tai, mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Hắn cứ như vậy cõng nàng đi trên một quãng đường dài, phía sau chỉ còn lại những dấu chân in hằn trên nền tuyết trắng…
……………………………
Lúc Tống Thiên Ân thức dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ, bài trí hết sức sơ sài. Còn chưa kịp đánh giá xung quanh, Lôi Vũ đã tiến vào, cầm theo một bát cháo trên tay. Hắn đặt bát cháo trên chiếc bàn gỗ phía bên cạnh cửa sổ rồi bước đến cạnh giường, tươi cười hỏi nàng:
- Tỷ dậy rồi à? Đệ vừa làm chút đồ ăn, tỷ ăn thử đi.
Lôi Vũ thấy nàng không để ý đến hắn mà chỉ chăm chú nhìn xung quanh phòng, vội lên tiếng giải thích:
- Đây là phòng của đệ. Nhưng tỷ cứ yên tâm ở lại đây đi, tối nay đệ sẽ ngủ ở phòng ngoài.
Lôi Vũ với tay lấy cái ghế đặt xuống cạnh giường, ngồi xuống, cười với nàng:
- Tỷ ít nói thật đấy.
Tống Thiên Ân trầm mặc rời giường, ngồi xuống chiếc ghế còn lại bình tĩnh ăn cháo. Còn Lôi Vũ vẫn cố gắng bắt chuyện với nàng, kể lan man hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả chuyện thời bé của hắn cũng đem ra nói. Nhưng dù vậy vẫn không thể khiến Tống Thiên Ân mở lời.
………………………
Sáng hôm sau, khi mà Lôi Vũ đi đến mấy tòa thành xung quanh để thuê xe ngựa cho Tống Thiên Ân mới phát hiện ra toàn bộ thành trì đã bị phong tỏa, không cách nào ra vào, hơn nữa còn chưa định ngày mở lại. Hắn ngạc nhiên chạy về, đem mọi chuyện kể lại cho nàng, bảo nàng tạm thời ở lại nhà hắn vài ngày, đợi khi cổng thành mở ra, hắn sẽ tìm xe ngựa đến đón nàng về nhà.
Trái ngược hoàn toàn với Lôi Vũ, Tống Thiên Ân dường như không để ý đến chuyện này lắm, chỉ gật đầu đồng ý.
Một tháng tiếp theo, Lôi Vũ dốc hết sức tập trung làm việc, từ trồng trọt cho đến săn bắn, ngày nào cũng làm quần quật từ 5h sáng đến gần 12h đêm. Hơn nữa, mỗi lần chạy ra ngoài không đến 2 tiếng đều vội vàng quay về, xác nhận nàng không có chuyện gì mới tiếp tục công việc.
Đêm hôm ngày thứ ba mươi mốt.
Lôi Vũ sau khi đi săn trở về liền đem thú rừng bán cho một quán ăn nhỏ ở tiểu trấn bên cạnh, thu được ít bạc lẻ. Lúc hắn trở về nhà đã quá 12h đêm.
Ngoài trời mưa xối xả, sấm chớp giật đùng đùng, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Lôi Vũ nằm trên chiếc ghế dài duy nhất ở phòng ngoài, nhắm chặt mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Cho đến khi cảm giác lạnh ở lưng truyền đến, hắn mới miễn cưỡng di chuyển tay để đắp lại chăn. Nhưng vừa cử động, lòng bàn tay liền chạm phải một vật đàn hồi.
Lôi Vũ giật mình mở mắt, phát hiện Tống Thiên Ân đang nằm gọn trong lòng hắn. Nàng gối đầu lên bắp tay hắn, một tay vòng qua eo ôm lấy lưng hắn, một tay đặt trước ngực hắn, giống hệt như lần đó. Cái chăn vốn chỉ đủ cho hắn đắp nay bị nàng kéo đến hơn phân nửa, khiến lưng hắn lộ ra ngoài.
Bàn tay trái đang đặt tại ngực nàng không nhịn được mà bóp nhẹ mấy cái, cảm nhận sự mềm mại mà săn chắc của đôi gò bồng đảo.
Tống Thiên Ân dường như bị hành động của hắn ảnh hưởng, chầm chậm mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lôi Vũ bị ánh nhìn của nàng làm cho chột dạ, vội buông tay khỏi bầu ngực nàng nhưng lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mạnh bạo đặt trở lại, bóp nhẹ mấy cái.
Tống Thiên Ân đối với hành động này của hắn không hề có bất kì phản ứng gì, nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ.
- Nàng sợ sấm?
Xưng hô của hắn với nàng chính thức chuyển từ tỷ-đệ thành ta-nàng.
Lôi Vũ đã quen với tính cách của nàng, nói xong cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp đem nàng ôm chặt vào lòng. Bàn tay vốn đặt ở ngực nàng chuyển sang đặt phía sau lưng nàng, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vài cái.
- Ngươi thực sự khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Giọng nói băng lãnh đột nhiên truyền đến khiến Lôi Vũ không khỏi giật mình. Nụ cười thường trực lần nữa hiện trên môi, nhỏ giọng nói với nàng:
- Nàng nên nói nhiều hơn chút nữa.
………………………
5h sáng hôm sau, Lôi Vũ theo thói quen tỉnh giấc nhưng không lập tức bật dậy chạy đi làm việc mà nằm im tại chỗ, cúi đầu xuống ngắm Tống Thiên Ân đang ngủ say trong lòng.
Tống Thiên Ân sau khi tỉnh dậy liền đi rửa mặt, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lôi Vũ đợi nàng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ta dẫn nàng đi thuê xe ngựa.
- Để làm gì?
- Đưa nàng trở về nhà chứ gì nữa.
- Không cần.
Lôi Vũ ngẩn người đứng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên nàng trả lời hắn liên tiếp 2 câu. Nhưng quan trọng hơn là tại sao nàng bảo không cần?
- Nàng không về nhà, phụ mẫu nàng sẽ rất lo lắng.
- Họ chết rồi.
Ánh mắt Lôi Vũ trầm xuống. Thì ra nàng cũng giống hắn, là một cô nhi.
- Xin lỗi…