Đại lục Trùng Lai từ thuở khai sinh con người đã chịu ảnh hưởng của Tam Giáo gồm Phật Giáo, Nho Giáo và Đạo Giáo .
Nho Giáo lấy tấm lòng nhân ái làm đầu , chủ yếu khuyên răn người ta biết lý lẽ sống ở đời . Chân tu của họ chủ yếu dựa vào Bát Quái nên không khỏi hạn chế . Thánh địa của Nho Giáo thuộc Bạch Vân Thành ở phía Tây Trùng Lai đại lục.
Phật Giáo lại dựa vào cách tu hành tụng niệm các loại mật chú để đạt đến cảnh giới của sự giác ngộ . Thánh địa của Phật Giáo là Chí Âm Tự ở phía Đông của Trùng Lai đại lục .
Đạo Giáo có một vài nét giống với Phật giáo , nhưng ngoài cách tu hành tụng niệm bùa chú ra họ còn vận dụng ngũ hành , lợi dụng các biến động của tự nhiên để bổ sung chân tu , Đạo Giáo thiên về cách tìm kiếm thuật trường sinh bất tử .
Cách đây hơn sáu ngàn năm , Đạo giáo đại thịnh , thánh địa của Đạo Giáo là Thuần Dương Giáo nằm trên Côn Lôn sơn phía Bắc Trùng Lai đại lục . Côn Lôn sơn quanh năm tuyết rơi suốt ngày mây phủ , là một nơi huyền ảo chí linh , tiên khí ngập tràn .
Sáu ngàn hai trăm năm trước Hỏa Linh Giáo ở phía Nam đại lục Trùng Lai tấn công các giáo phái khác hòng làm bá chủ đại lục . Lúc ấy Bạch Vân Thành và Chí Âm Tự gần như thất thủ , Thuần Dương chân nhân của Đạo Giáo dẫn hơn hai trăm đạo sỹ trong giáo xuống núi tiêu trừ hậu họa . Trong trận chiến đấu nghiêng trời lệch đất ở ải Vạn Hoa , Thuần Dương chân nhân cùng với Hỏa Linh giáo chủ đồng ư quy tận .
Giang hồ được thanh bình nhưng từ đấy Thuần Dương giáo không người lãnh đạo , các môn đồ còn lại chia nhau chiếm ba ngọn núi lớn nhất trên dãy Côn Lôn rồi tôn xưng Ngọc Hư chân nhân làm cung chủ Ngọc Hư cung , Bích Du chân nhân làm cung chủ Bích Du cung , Minh Nguyệt tiên cô làm cung chủ Minh Nguyệt cung . Ba cung này song song tồn tại cho đến bây giờ , các cung chủ lên lãnh đạo cung nào thì mang tên cung đấy , tên khai sinh coi như bỏ .
Trước đây Thuần Dương giáo tôn thờ Tam Thanh nhưng bây giờ mỗi cung tôn thờ một vị . Ngọc Hư Cung tôn thờ Ngọc Thanh - Nguyên Thủy Thiên Tôn , Bích Du Cung tôn thờ Thái Thanh - Đạo Đức Thiên Tôn , Minh Nguyệt Cung tôn thờ Thượng Thanh - Linh Bảo Thiên Tôn . Nghe nói cũng vì chuyện tôn thờ Tam Thanh nên Thuần Dương Giáo mới tan đàn xẻ nghé như vậy ! Chuyện đã qua sáu ngàn năm , tất nhiên cũng ít người thông rõ !
Bạch Vân Thành chủ Độc Cô Hồng cai quản mấy vạn chúng dân , Nho giáo cũng vì vậy là thế lực đông đảo nhất trên Trùng Lai Đại Lục . Trong Bạch Vân Thành duy nhất có Khai Minh Viện là nơi đào tạo võ nghệ , thuật dụng bát quái cho chúng nhân . Cho nên việc thu dụng đệ tử hết sức ngặt nghèo .
Hôm nay cũng là ngày thu nhận đệ tử mới cho Khai Minh Viện , từ độ sáng sớm , chúng nhân tham gia dự kỳ tuyển chọn gắt gao đã tập hợp hết ở quảng trường lớn phía trước Chính Điện . Những người không có ý hoặc cảm thấy mình không đủ khả năng gia nhập Khai Minh Viện cũng đến xem náo nhiệt rất nhiều , quang cảnh vì vậy muôn phần náo nhiệt .
Bên trong phòng tuyển chọn , một đệ tử vận bạch y thư sinh ném một gã thiếu niên độ mười lăm , mười sáu ra cửa nói :
-Ta đã bảo rồi , ngươi là kẻ chẳng ra gì trong Bạch Vân Thành , hơn nữa lại không có tiền nộp học phí , vậy thì tốt nhất nên ở nhà , sao cứ ham hố đến đây làm gì ?
Thiếu niên đứng dậy phủi bụi trên bộ quần áo thô cũ kỹ , hắn nhổ một bãi nước miếng bước đi nói :
-Khốn kiếp ! Vậy mà đòi dạy người ta nhân nghĩa ở đời , thật là trò lừa bịp !
Thư sinh bạch y không thèm phản ứng , hắn lớn giọng nói :
-Người tiếp theo !
Thiếu niên vận áo vải thô biết có mắng nữa hắn cũng không thể tức quá mà chết , chỉ có mình càng thêm bực bội nên rẽ đám người bước ra . Kẻ tinh tế để ý mới biết hắn nhân cái rẽ đấy đã móc mất một túi bạc của gã thương nhân béo mập , lùn tịt còn mãi nhún người nhìn ngó .
Thiếu niên rời khỏi quảng trường Khai Minh viện liền cười đắc ý , lắc lư cột tóc búi gọn ra sau nói :
-Toàn một bọn ngu si , ta há phải cần vào cái viện đào tạo toàn lũ ngụy quân tử đó sao ?
Hắn tung túi bạc lên rồi lại đưa tay túm lấy , vẻ mặt hết sức đắc ý , đến ngã tư nơi đại lộ lớn tấp nập xe ngựa đi lại , hắn rẽ vào một con hẻm tối tăm rồi dừng trước căn nhà lụp xụp đẩy cửa cổng đi vào .
Hắn hơi khựng người lại khi thấy một trung niên hán tử loay hoay vật lộn với con gà trống được trói chặt cả chân lẫn cánh , lão vặt dúm lông ở dưới gần phao câu con gà tội nghiệp rồi đưa lưỡi dao lấp lánh sắc bạc cứa một rạch dài hơn hai tấc . Thiếu niên rùng mình hỏi :
-Thúc thúc làm gì nó vậy ?
Trung niên dường như nhận ra hắn nên không thèm nhìn ngó mà nhếch mép :
-Thiến ! Ngươi không biết sao ? Liệu cái thần hồn , còn chạy nhảy lung tung nữa thì ngươi cũng sẽ giống nó đấy !
Thiếu niên khẽ kẹp chân lại như sợ lão có thể đến hớt cái của nợ kia của mình bất cứ lúc nào . Hắn nhăn nhó định nói gì đấy nhưng tiếng nữ nhân lanh lảnh ở trong căn nhà lụp xụp vọng ra :
-Đông Hoa ! Vào đây tôi nhờ một chút !
Hán tử vẫn chăm chú với công việc của mình , lão đáp gọn :
-Ta đang thiến con gà , để nó chạy nhảy linh tinh gầy hết rồi !
Giọng nữ nhân gắt :
-Có nhanh không thì bảo ! Tôi mà hỏng việc thì thiến luôn ông cho coi !
Trung niên hán tử khẽ rúng động hai đùi , thiếu niên chạy đến gần lão nói:
-Để con làm nốt cho , thúc thúc vào đi không lại khổ bây giờ !
Hán tử săm soi nhìn hắn bằng con mắt nghi ngại :
-Ngươi biết làm không đây ?
Giọng nữ nhân ở trong nghe đã nhuốm mấy phần tức giận :
-Cái lão trời đánh này !
Hán tử vội quăng dao ra chạy như bay vào . Thiếu niên thích chí thò tay vào chỗ hán tử khoét gần phao câu , con gà dường như thấy đau liền "ục ục" mấy tiếng . Thiếu niên thấy trong nội thể nó nóng nóng là lạ thì cho luôn hai ngón tay vào thọc ngoáy . Đột nhiên qua những lớp ấm nóng ấy , hai ngón tay hắn chạm phải cái gì đó tròn tròn , hắn sờ vào cái của nợ của mình so sánh rồi gật đầu nói một mình :
-Xem ra đúng là nó rồi !
Nói đoạn kẹp hai ngón tay bứt mạnh một cái , cái vật tròn tròn kia được lôi ra thì con gà cũng giãy giãy mấy cái rồi tắt thở . Thiếu niên hoảng hồn , hắn đưa cái vật kia lên săm soi thấy nó to như đầu ngón tay , màu đỏ sậm , mềm mại khác thường thì không đoán ra được là vật gì .
Lúc này , hán tử dường như cũng làm xong việc mà vợ lão cần nên vội vã chạy ra , nhìn thấy cơ sự ấy thì chân diện tím tái quát :
-Khốn nạn ! Ngươi thiến nó sao không cắt hai cái trứng mà đi lôi ngay quả thận ra thì thằng cha mày sống được à ?
Nói đoạn hùng hục đi tìm cây gậy to như ống chân đuổi thiếu niên . Hắn hoảng hồn ném cái thận gà về phía lão rồi chạy như bay . Hán tử đang ngoác mồm chửi thì bị quả thận bay đến rơi tọt vào mồm , chân diện càng thêm phần bực bội , lão nuốt đánh ực cái thận xuống bụng như nuốt một cục tức khổng lồ rồi quyết sống mái với thằng cháu khốn kiếp !
Thiếu niên chạy một vòng biết không xong liền băng ra đường chạy thẳng đến đại lộ đông người mất tăm . Hán tử đứng ở ngã tư thở dốc quát :
-Đồ mắc dịch ! Xem ngươi còn dám vác mặt về đây hay không ?
Nói đoạn cũng vứt cái gậy đi quay về , nhưng suy cho cùng số đen thì đi đâu cũng đen , lão ném cây gậy đi ai dè nó rơi trúng vào đầu con chó khổng lồ đứng bên đường . Con vật kêu lên ăng ẳng rồi co cẳng chồm đến lão , hán tử chạy trối sống trối chết . Trông tình cảnh này thật chẳng khác gì cuộc rượt đuổi khi nãy , có điều bây giờ lão thê thảm hơn rất nhiều , cái quần rách tan nát phía sau , thật đúng là ... mông trắng như mây !
Lại nói , thiếu niên sau khi thoát khỏi tầm mắt của thúc thúc vẫn không dám dừng lại . Hắn cố sống số chết chạy , đột nhiên đầu hắn đâm cái "rầm" vào một vật gì mềm mềm như da thịt , hắn tưởng cổ mình muốn gãy liền đứng lại xoa xoa , méo mó mồm miệng .
Nhìn lại kẻ hắn mới đụng phải là một người vận huyền y đen láy , râu tóc như sương , lão vẫn đứng đó không hề xê dịch trước cái đâm như trời giáng của hắn , cũng chẳng có phản ứng nào thể hiện sự đau đớn .
Thiếu niên tuy hoảng sợ nhưng vẫn to mồm quát :
-Cái lão này sao đứng giữa đường như trời trồng thế hả ? Muốn bẻ cổ ta sao ?
Lão nhân quay mình , chân diện lão nhíu lại cau có . Đôi mắt lấp lánh thần quang chiếu rọi lên thân thể hắn những tia sắc lạnh ghê người . Thiếu niên cảm thấy nổi hết da gà , không rét mà lạnh sống lưng . Hắn méo mồm cười cầu tình :
-Lão tiền bối ! Xem ra là ta chạy không đúng đường rồi !
Nói đoạn toan quay ngưòi lại nhưng lão nhân cười nhạt :
-Đứng im đó !
Thiếu niên đang tính bước một bước dài rút lui , nghe lão nhân nói vậy thì hồn phách lên mây , không dám động cựa đành cứ dạng háng mà đứng . Lão nhân trông bộ dạng ấy thì buồn cười nói :
-Ngươi diễn tuồng đấy à ?
Thiếu niên nhăn nhó , khuôn mặt hắn hãy còn sợ hãi mấy phần nhưng thấy lão nhân cười thì cũng bớt lo lắng . Hắn gãi đầu nói :
-Tiền bối chẳng bảo ta đứng im là gì ?
Nói vậy nhưng hắn cũng thu chân lại đứng nghiêm chỉnh như lính gác , tuy nhiên chính điều đấy lại trông buồn cười hơn , dường như cái thân hình và bản chất hắn sinh ra không phải để làm kẻ nghiêm chỉnh !
Lão nhân mỉm cười đến rờ lên xương cốt khiến hắn cảm thấy nhột cứ uốn éo người liên tục . Lão nhân ngắm lại một lần nữa gật đầu nói :
-Rất khá ! Mỗi tội lưu manh , xảo trá thành bản chất !
Thiếu niên méo miệng cười , nụ cười của hắn so với khóc còn có vẻ tang thương hơn . Lão nhân không quan tâm mà hỏi gọn :
-Có muốn làm thần tiên không ?
Thiếu niên giật mình , làm thần tiên ai mà chẳng muốn ! Chỉ có điều hắn từ nhỏ lớn lên trong thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất , cho nên rất oán hận ông trời . Hắn lại cũng từng nghe qua luật lệ của bọn thần tiên rất ư là khắt khe , nghe nói tùy theo từng tội lỗi gây ra mà trừng phạt . Hồi bé nghe mấy chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ hay Bạch Xà ,... hắn luôn miệng chửi ông trời là lão già nhỏ nhen . Nay lên đó làm thần tiên chắc gì ông ta không trả thù ? Lão nhân chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của hắn mà hỏi tiếp :
-Ngươi nghe nói đến Ngọc Hư Cung chưa ?
Thiếu niên thở phào ! Thì ra lão nhân này muốn hắn thành đạo sỹ trên núi Côn lôn chứ không phải thần tiên trên trời , hắn tuy cả ngày lêu lổng nhưng cũng nghe nói bọn đạo sỹ Ngọc Hư Cung , Bích Du Cung , Minh Nguyệt cung trên Côn Lôn thần thông quảng đại chẳng kém thần tiên . Tuy nhiên luật lệ cũng rất khắt khe , dãy Côn lôn lại lạnh căm căm , sống cô đơn như vậy thì rầu thúi ruột . Mà biết đâu mấy lão ấy cũng khinh người như bọn Khai Minh viện thì sao ? Hắn không thích cho lắm nhưng lại nghĩ đến chuyện sẽ làm phật lòng lão già này thì không hiểu tai họa gì sẽ giáng xuống nên mới mỉm cười thăm dò :
-Tại hạ không có tiền !
Lão nhân săm soi nhìn hắn rồi nhíu mày cười nhạt :
-Bọn ta không cần tiền giống bọn người trong Bạch Vân Thành !
Thiếu niên lại gãi đầu :
-Nhưng ta chỉ là kẻ lưu manh , sao tiền bối muốn thu dụng ta ?
Lão nhân hừ lạnh :
-Ngươi tưởng ta thích ngươi hay sao ?
-Ý tiền bối tại hạ không được hiểu !
-Hừ ! Ta đi tìm cả tháng mà không được tên đệ tử nào ưng ý , sáng sớm hôm nay ta đứng ở đây và tuyên thệ bất kỳ kẻ nào đụng vào ta đầu tiên , dù ngu đần , dốt nát đến đâu ta cũng phải đưa bằng được lên Côn Lôn !
Lão bắn mấy tia thần quang sắc lạnh về phía thiếu niên nói từng chữ :
-Và
ngươi
chính
là
kẻ
đầu
tiên !
Thiếu niên nhăn nhó , hắn hết gãi đầu lại gãi tai . Lão nhân hỏi :
-Sao ? Ý kiến gì ? Muốn thành con gà trống thiến thì cứ cãi lời ta !
Thiếu niên kẹp gối lại một cái , hắn cười cầu tình :
-Ta nghe theo lời tiền bối !
-Tốt ! Ngươi tên gì ?
-Thủy Nhược Hàn !
Lão nhân gật đầu :
-Tên nghe cũng không đến nỗi tệ như người !
Thiếu niên bước lại gần lão nhân hỏi :
-Tiền bối ! Ta còn chưa biết tên tuổi của người !
Lão nhân bước đi nói gọn :
-Ngọc Tuyền chân nhân , thủ tọa Băng Xuyên viện !... Nhà ngươi ở đâu ?
Thiếu niên thở dài :
-Từ nhỏ ta mồ côi , đang ở với thúc thúc và nải nải nhưng vừa rồi ta thiến chết con gà của họ , chỉ sợ họ không cho về nhà nữa ...
Lão nhân cười nhạt :
-Làm gì đến nỗi ghê gớm như thế ? Mà sao ngươi thiến chết con gà được ? Giỏi thế !
Ngọc Tuyền chân nhân mỉa mai nhưng thiếu niên cũng "thật thà" đáp :
-Tại hạ moi nhầm quả thận vậy là nó đi chầu ông Ngọc Hoàng nhỏ nhen !
Lão nhân bật cười nói :
-Khá thật ! Nhưng mà dám gọi Ngọc Hoàng là nhỏ nhen thì dễ bị sét đánh chết lắm đấy !
Nhược Hàn dẫn lão nhân về căn nhà lụp xụp trong con hẻm tối tăm . Vừa trông thấy họ , Thủy Đông Hoa bỗng thấy mấy vết thương ở mông đau nhói , lão đỏ mặt lúi húi đi tìm gậy phang hắn . Nhược Hàn hoảng hồn vội chạy đến núp sau lưng Ngọc Tuyền chân nhân , ông ta tóm lấy cây gậy của Thủy Đông Hoa cau chân diện hừ nhạt :
-Ngươi làm gì mà hổ báo thế ?
Đông Hoa định xô lão nhân ra rồi rút gậy đuổi tiếp , nhưng cái gậy như găm chặt vào tay lão nhân mà không chịu xê dịch . Lão đẩy đẩy ngực lão nhân thấy nó vững như núi đá thì mồ hôi trên khuôn mặt ục ịch chảy ra .
Ngọc Tuyền chân nhân thả cây gậy khiến Đông Hoa ngã lăn ra đất nói gọn :
-Ta đưa hắn lên Côn Lôn sơn !
Nói đoạn nắm tay Nhược Hàn triệu hồi kiếm bay đi như chớp .