Di Ngoại Bùa là thứ bùa pháp giúp người ta di chuyển từ nơi này đến nơi khác một cách nhanh chóng chỉ trong cái chớp mắt . Lần trước vì hấp tấp mà xuýt chút nữa Nhược Hàn bị vong mạng nên lần này hắn hết sức cẩn thận nghe đầy đủ thông tin từ Mai Nhược Hoa rồi mới xung phong đi thực hành trước .
Vốn dĩ loại bùa chú này tuy rằng lợi hại muôn phần nhưng mỗi ngày chỉ được thực hiện một lần . Khi thực hiện phải tập trung tinh thần đến nơi mà mình muốn tới . Nhược Hàn đang tụng niệm và tập trung tinh thần đến Ngọc Thiên viện xem nới đó rốt cuộc thế nào thì bất ngờ hắn buồn ... đi tiểu , vậy là thay vì được đưa đến Ngọc Thiên viện hắn bay tuốt ra tận hậu sơn !!!
Trời thì lạnh căm căm , hắn vừa lóc cóc bò về vừa ngoác mồm ra chửi :
-Khốn kiếp ! Chỉ việc đi tiểu mà đưa ta ra xa như vậy sao ?
Lâm Bảo Quân trông thấy dáng độ thảm hại của hắn liền nheo mắt hỏi :
-Sư huynh đi đâu thế !
Nhược Hàn ưỡn ngực nói :
-Ta chỉ muốn đến cửa Ngọc Hư cung nhưng không ngờ tu hành kinh thiên nên bay ra tận hậu sơn !
Nàng bật cười không hỏi thêm , dường như mấy phần hiểu được mọi chuyện .
Đến lượt Giang Huy thực hiện , hắn "phụt" một cái rồi biến mất , gần một khắc sau mới thấy ì ạch trong Ngọc Hư cung bước ra , vẻ mặt nhăn nhó .
Nhược Hàn hỏi :
-Ngươi đi đâu đấy ?
Giang Huy ôm bụng :
-Đang lúc niệm chú thì đệ cảm thấy đói cồn cào nên bị đưa thẳng vào nhà bếp !
Mai Nhược Hoa nhìn hai gã đệ tử Ngọc Xuyên viện lắc đầu , bà quay sang Bảo Quân :
-Đến lượt con !
Lâm Bảo Quân lẩm nhậm niệm chú một hồi nhưng chẳng thấy có chuyện gì lạ xảy ra , nàng thở dài nhìn Mai Nhược Hoa . Nhược Hàn thấy vậy liền cười tươi vỗ vào vai nàng nói :
-Sư muội hẳn tu hành vẫn chưa bằng bọn ta nên chưa thực hiện được , đừng buồn , cố gắng lên rồi sẽ làm được thôi !
Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư muội kém mình nên trong lòng rất lấy làm sảng khóai . Mai Nhược Hoa bước đến nói :
-Nơi mà con muốn đến quá xa , với tu vi hiện tại hãy còn chưa thể thực hiện được !
Lâm Bảo Quân gật đầu rồi lại niệm chú . "phụt" một tiếng nàng cũng biến mất .
Hơn một khắc sau mới thấy nàng từ Ngọc Hư cung bước ra , dáng dấp có vẻ không được tự nhiên lén nhìn Nhược Hàn mấy cái . Hắn đoán hẳn nàng ta cũng bị rơi vào một xó xỉnh nào đấy nên lấy làm đắc ý !
Theo như truyền thuyết thì Phù Phấn Ngải là loại ngải vô cùng trân quý . Đây là loại thực vật gần giống với hoa lan đất nhưng có bộ rễ lớn hơn , thường mọc trong rừng thẳm . Loại ngải này có một lớp bột mịn phủ trên lá , nếu ai vô ý đụng phải sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu , sau đó toàn thân sưng phù , đau đớn trong khoảng một trăm ngày sẽ chết nếu không được các vị có chân tu thâm sâu cứu chữa . Loại ngải này rất hiếm , được gọi là "Phù phấn ngải" vì lớp bột rất độc trên lá . Nhưng nếu được tôi luyện đúng cách , nó sẽ trở thành một loại ngải cứu người rất quý và tấn công kẻ thù thì vô cùng lợi hại !
Những người tu chân muốn tìm được loại ngải này phải vào sâu trong rừng thẳm . Khi tìm được , phải dùng Băng Tầm thả lên thân ngải cho nó ăn hết lớp bụi phấn độc hại rồi đem trồng vào chậu đất nung , cho các chất tượng trưng cho Ngũ hành vào (gồm có đất núi , diêm sinh , sắt , gỗ mục , muối biển). Ngoài ra một ngày còn phải tưới cho nó bằng một quả lòng đỏ trứng gà . Sau khoảng một tháng thì có thể thực hiện việc niệm chú hấp thụ tinh nguyên !
Đấy là những gì mà cuối buổi học Mai Nhược Hoa nói . Bà ta giải thích xong liền dẫn ba người đến một biệt phòng trong hành lang phía Băng Tâm viện .
Trong căn phòng này có một thứ ánh sáng le lói hắt xuống từ một tinh cầu được tạo ra từ chân nguyên của một vị cao nhân tu nhành ghê gớm nào đấy ! Nhược Hàn đoán có lẽ là Ngọc Hư chân nhân .
Cái cung này kể ra cũng lạ ! Từ lúc hắn tới đây tuyệt nhiên là không hề thấy cung chủ ở đâu , hắn nghe Lâm Bảo Quân nói ông ta bế quan quanh năm . Rõ ràng nàng ta đến cùng khi với hắn mà không hiểu sao mọi chuyện lại rất thông thạo , điều này khiến một con người ... thông minh như hắn không ít tò mò . Nhưng có gạn hỏi thì nàng ta cũng chỉ ấp úng nói rằng do Mai viện chủ bảo .
Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng nhân tạo này mọc rất nhiều loại cây như hoa lan , lá lấp lánh ánh bạc , nhìn kỹ thì thứ ánh sáng lấp lánh ấy là do rất nhiều bụi phấn tạo nên . ba người đã nghe qua Mai Nhược Hoa nói về sự lợi hại của bột Phù Phấn Ngải và Nhược Hàn cũng đã nếm mùi đau khổ khi dính phải thứ chết tiệt đó rồi nên chả ai manh động mà khúm núm thu người lại .
Phù Phấn Ngải được trồng trong những cái chậu sứ vẽ rồng phượng rất đẹp . Mai Nhược Hoa bảo mỗi người ôm lấy một chậu về phòng rồi cho Băng Tầm bò lên ăn hết bụi phấn đi , tuần sau Ngọc viện chủ sẽ đích thân kiểm tra !
Nhược Hàn khệ nệ ôm chậu Ngải của mình đi , hắn hãy còn kến cái vụ bị ngứa điên người nên dùng hai tay bê chậu cách rất xa ngực , chính điều đó đã làm tay chân hắn mỏi nhừ . Cứ đi được một lúc lại phải ngồi nghỉ .
Lâm Bảo Quân tuy rằng không đến nỗi phải tránh xa như thế nhưng tay chân nữ nhân dù sao cũng yếu đuối hơn nên nàng ta cũng ngồi nghỉ theo . Chỉ có con người vừa trâu bò lại vừa vô tâm như Giang Huy là chẳng phải nghỉ ngơi gì , hắn ôm một mạch về phòng , dáng vẻ không hề mệt mỏi !
Lâm Bảo Quân nhìn thấy mấy cây Phù Phấn Ngải mới nhớ đến chuyện cũ liền hỏi :
-Hàn sư huynh đã khỏi hẳn mấy vết thương hay chưa ?
Nhược Hàn nghe hỏi thì khẽ rùng mình một cái , hắn cười xòa :
-Chỉ là mấy vết ngứa tầm thường , nam nhi đại trượng phu thì đâu coi nó ra gì !
Lâm Bảo Quân bụm miệng cười mấy tiếng , Nhược Hàn dí tay vào trán nàng nói :
-Cười cái gì ? Ta nói không đúng sao ?
Lâm Bảo Quân nín cười gật đầu :
-Đúng ! Chỉ là dáng dấp sư huynh lúc đấy khiến người ta khó mà nhịn được cười thôi !
Nhược Hàn đánh trống lảng :
-Mà sao từ độ đó đến giờ không thấy tên Nam Long ấy đâu nữa nhỉ ?
-Bọn họ học lâu hơn mình , đương nhiên bây giờ phải xuống núi đi tìm Bạch Đại Ngải , Mai Hoa Xà Vương Ngải và Huyết Nhân Ngải rồi !
Nhược Hàn tròn mắt hỏi :
-Sao lại phải tìm ? Không lẽ trên Ngọc Hư cung không có thứ đó sao ?
Lâm Bảo Quân lắc đầu :
-Đương nhiên là không ! Hai loại Ngải này rất hiếm , đâu dễ gì kiếm được !
Nhược Hàn gật đầu :
-Sau này chắc chúng ta cũng sẽ phải xuống núi đi tìm !
-Đúng thế ! Nghe nói ở Đại Lục Man Hoang mới có thứ này !
Nhược Hàn nheo mắt hỏi :
-Sao sư muội biết nhiều thế ?
Lâm Bảo Quân hơi mất tự nhiên , nàng đứng dậy ôm chậu ngải bước đi nói :
-Chúng ta về thôi !
Nhược Hàn nhìn theo dáng nàng lẩm nhẩm một mình :
-Thân hình mềm mại như thế mà sao mặt mũi lại như vậy ?
Hắn lắc đầu xua mấy ý nghĩ bậy bạ ra khỏi não rồi đứng dậy hì hục ôm chậu Ngải đi tiếp !
Hắn ôm được về phòng mình thì cơ hồ trong người có bao nhiêu nước cũng theo mồ hôi mà trôi ra khỏi người hết , hắn đặt vội chậu Ngải xuống bàn rồi vớ ấm nước tu , uống xong hắn run lên liên hồi , cái lạnh như theo từng ngụm nước mà ngấm vào thân thể .
Giờ hắn mới để ý thấy Giang Huy đang ngơ ngẩn cầm một cái khăn hồng hồng đung đưa . Nhược Hàn nhận ra cái khăn ấy là của Bảo Quân nên vỗ đến bốp vào vai hắn hỏi :
-Ngươi lấy khăn tay của sư muội về đây ngắm nghiá là ý làm sao ?
Giang Huy giật mình , hắn cười xòa hỏi :
-Khăn này là của sư muội sao ?
Nhược hàn nhếch mép :
-Lại còn hỏi !
Giang Huy nheo mắt nói :
-Vậy thì lạ thật !
-Có gì lạ đây ?
Giang Huy bá cổ hắn nói :
-Khi đệ về đã thấy nó ở cửa phòng , huynh nói xem vì sao sư muội lại làm rơi nó ở đây ?
Nhược Hàn liếc con mắt nghi ngờ nhìn hắn hỏi :
-Ngươi nói thật hay đùa đấy ?
Giang Huy thở dài :
-Đương nhiên là thật !
Nhược Hàn hiểu rõ tên này tính tình tuy có trì độn nhưng được cái rất thật thà cho nên tóm lấy cái khăn đi thẳng ra cửa nói :
-Ta đi trả lại nó cho sư muội ! Đệ ở nhà nhớ cho hai con Băng Tầm ăn hết phù phấn ngải đi !
Giang Huy gãi đầu phân vân rồi cũng đi làm việc của mình . Nhược Hàn đi thẳng một mạch đến Băng Tâm viện , bên này có mấy nữ đạo sỹ thỉnh thoảng nhìn hắn bụm miệng cười . Cái chuyện Truy Phong Phù của hắn ban đầu chỉ mấy người biết nhưng họ truyền nhau cũng thật là nhanh . Đúng là thế gian đa sự , chuyện tốt chả ai hay chuyện xấu thì lan đi nhanh như gió . Hắn tóm mấy ả lại hỏi phòng của Bảo Quân rồi gõ cửa .
Lâm Bảo Quân bước ra thấy hắn thì mấy phần ngạc nhiên , nàng hỏi :
-Hàn sư huynh đến đây là có chuyện gì ?
Hắn tựa tay vào cửa vắt chân nhìn nàng .
-Không cho ta vào phòng được sao ?
Bảo Quân hơi lưỡng lự rồi cũng hé rộng cửa cho hắn vào . Căn phòng này so với phòng của hắn và Giang Huy quả nhiên đẹp và ấm áp hơn rất nhiều , hơi ấm này chủ yếu được tỏa ra từ mấy đóa hồng liên cháy sáng bập bùng trên miệng lọ sứ trạm trỗ công phu thứ hoa văn kỳ quái màu lửa đỏ . Hắn thấy vậy thì hết sức kinh ngạc . Trên đời này lại có loài cây vi diệu đến thế ư ? Hắn bước đến rụt rè sờ vào mấy cánh sen , quả nhiên thấy ấm áp khác thường . Hàn Bảo Quân nói :
-Coi chừng sư huynh làm nó chết bây giờ !
Nhược Hàn nhăn nhở bước lại lấy cái khăn trong ngực áo đưa cho nàng hỏi :
-Vì sao nó lại trong phòng của ta ?
Hàn Bảo Quân dáng vẻ hoàn toàn mất tự nhiên , đôi mắt lúng liếng đưa tay giật cái khăn nhưng Nhược Hàn thu tay lại nhét luôn vào ngực nói :
-Sư muội không nói thì ta sẽ không trả đâu !
Bảo Quân nhíu mày , nàng quay mặt đi bảo :
-Vậy cho huynh đấy ! Chuyện này về sau khi nào tiện muội sẽ nói !
-Hê hê ! Muội là người rất kỳ quái !
Nói đoạn bước đến trước mặt nàng , nhưng Bảo Quân quay đi tránh giáp mặt với hắn . Nhựơc Hàn thấy cũng chẳng hứng thú nữa , hắn sợ làm thế sẽ khiến nàng ta yêu mình thì toi mạng nên quay người ra ngoài .
-Thôi ! Ta đi về !
Hàn Bảo Quân không nói gì , cũng chẳng ra tiễn !
Con Băng tầm của Nhược Hàn sau khi đổi qua cho Giang Huy được gã chăm sóc tử tế thì lại béo lên trông thấy , còn con kia thì rơi vào tình trạng gầy tóp đi . Giang Huy nhìn tình cảnh ấy thì cứ thầm than thở là số hắn đen không tưởng tượng được cho nên nuôi con nào cũng khiến chúng tu hành này càng tụt đi .
Nhược hàn tuy rằng buồn cười hết chỗ nói nhưng cũng ráng kiếm mấy lời hoa mật dụ khị hắn . Nhưng khốn nỗi con Băng Tầm của Nhược hàn vốn dĩ bị suy dinh dưỡng lại phải ăn rất nhiều thứ phấn độc hại chống đói cho nên khi cây ngải sạch phấn thì nó cũng lăn đùng ra chết rất anh dũng !
Điều đấy làm cho Giang Huy nổi lên rất nhiều nghi vấn , hắn bắt đầu nghi ngờ những lời vàng ngọc của sư huynh , tuy nhiên cũng chẳng dám truy vấn .
Chỉ có hôm Ngọc Tuyền chân nhân đến truyền khẩu quyết cho hai người là lấy làm than vãn , mặc dù Nhược Hàn hết lời phân bua rằng tại con Băng Tầm của hắn đang tu hành một loại bùa pháp cao thâm gì đấy nên mới bị tẩu hỏa nhập ma mà chết nhưng vẫn bị ăn hai cái cốc đến nỗi đầu u lên mấy cục to tướng !
Kể từ khi đấy hắn cũng không dám ăn bớt trứng để tưới cho Phù Phấn Ngải nên cây này rất tươi tốt !
Để thâu nhận được tinh nguyên của Phù Phấn Ngải thì bắt buộc một đêm phải đem chậu Ngải ra sân tuyết ngồi kiết đà niệm khẩu quyết đủ hai canh giờ , đến khi nào cây Ngải bừng sáng sắc vàng và biến thành thẻ bùa âm dương tiếp nhập cơ thể tức là đã thành công . Khi đó có thể thoải mái thâu phát thứ bột quỷ quái của nó !
Vẫn như mọi lần , cây Ngải của Nhược hàn bừng sáng sắc vàng đầu tiên nhưng hắn thâu dụng lại châm hơn Lâm Bảo Quân tận mấy ngày . Trong mấy ngày đó đêm nào Bảo Quân cũng ra ngồi động viên hắn với Giang Huy , sau hắn thu dụng được thì chỉ còn lại mình Giang Huy đêm đêm ngồi một mình tập luyện , bóng dáng Thủy Nhược hàn và Lâm Bảo Quân tuyệt nhiên là không thấy , điều đấy làm Giang Huy tủi thân suốt mấy tuần !
Sau khi đợi ba đệ tử thu dụng được Phù Phấn Ngải , Ngọc Tuyền chân nhân tiếp tục truyền cho chúng bùa Mê Tâm Ngải ! Loại bùa này khiến Nhược hàn hứng thú cực kỳ , nó mang tính chất thôi miên , sai khiến cho nên mới nghe qua ý xấu trong đầu hắn bắt đầu hoành hành . Hắn quyết tâm học cho bằng thạo để sau này xuống núi tóm mấy thằng trọc phú thôi miên bắt chúng nôn hết tiền ra . Vậy là hắn sẽ sung sướng một đời ! Nghĩ đến đó hắn không khỏi đắc ý buông một tiếng cười tự sướng !
Ngọc Tuyền chân nhân dường như hiểu được điều đó nên lườm hắn nói :
-Kẻ tham lam hoặc không tự lượng sức nếu cố công dụng loại bùa này sẽ ghánh phải tai kiếp khó lường !
Hắn biết ông ta chỉ có ý dọa mình nhưng vẫn cúi đầu ra vẻ ăn năn , dù sao hai cái cốc đầu lần trước vết sưng mới lặn cũng chưa được bao lâu !
Cây Mê Tâm Ngải lá màu xanh sẫm to bản , hình cái kiếm , hoa màu tím đen có đốm trắng , mùi hắc rất khó chịu . Người trúng ngải này sẽ mất ăn mất ngủ, tâm thần bất loạn và hoàn toàn nghe theo sai bảo của kẻ dụng bùa .
Đấy là những gì hắn tóm tắt lại được sau những lời trình bày rất dài dòng của Ngọc Tuyền chân nhân !
Vì có căn cốt từ trước nên ba người tiếp nhận chân nguyên của Mê Tâm Ngải không lấy gì làm khó khăn .
Hắn lãnh ngộ được trước Giang Huy cho nên lấy gã ra làm vật thử nghiệm , quả nhiên Giang Huy như kẻ ngây dại , tuyệt nhiên không nhớ mình là ai . Trời lạnh căm căm vậy mà hắn bắt gã cởi trần mặc quần đùi chạy dông ngoài tuyết gã cũng làm . Hắn đắc ý vô cùng !
Ngoài trời đêm đen vi vút gió tuyết , Nhược đi lại trong phòng rất nhiều vòng , mấy ngày nay chẳng thấy Ngọc Tuyền chân nhân nói gì đến việc truyền thụ loại bùa chú tiếp theo nên hắn rất lấy làm khó chịu . Cũng vì không được học cho nên hắn cũng chẳng gặp Lâm Bảo Quân , lòng hắn tự nhiên thấy nhớ nhớ nàng ta mới giật mình mấy cái ! Không lẽ hắn đã yêu nàng ta rồi sao ? Cứ theo như đông y trị liệu mà nói thì nhớ và thương là hai biểu hiện rất căn bản của chứng bệnh tương tư . Hắn cố gắng xóa mấy ý nghĩ ấy trong đầu lầm bầm :
-Nếu mà lấy nàng ta thì cả thiên hạ này cười vào mũi thôi !
Hắn nghĩ đến dung diện đầy vếy sẹo của nàng thì rùng mình một cái , nhưng mấy tiếng nói ôn nhu vỗ về làm lòng hắn mềm ra .
Hắn đi lại nhanh hơn lầm rầm mấy câu bùa chú để khuây khỏa . Đột nhiên hắn thấy gió bên tai vi vút , không gian như đảo lộn . Khi trấn tĩnh lại thì thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ . Hắn thầm kêu khổ trong lòng , vừa rồi hẳn đã đọc nhầm câu bùa chú của Di Ngoại Bùa cho nên mới bị đưa đến nơi lạ lẫm này . Hắn thấy căn phòng có cái gì đó quen thuộc nhưng bóng tối vây trùm nên cũng chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu ! Trong bóng tối hun hút thi thoảng còn có mùi hơi nước bay lên , hắn thở dài rồi chợt giật mình . Vừa rồi hắn đọc bùa chú hắn đã nghĩ đến ...
-Là ai ?
Giọng nói đầy quen thuộc của Lâm Bảo Quân có lẽ nàng đã nghe được tiếng thở dài rất vỹ đại của Nhược Hàn , hắn bứt tóc kêu khổ , nhưng khốn nỗi cái bùa chết tiệt kia chỉ sử dụng được một lần , bây giờ có mọc cánh cũng không thoát được mối vạ tai bay này . Hắn cười khổ :
-Là ta !
Giọng Lâm Bảo Quân hốt hoảng :
-Hàn sư huynh ! Tại sao huynh lại ở đây ?
Hắn nghe tiếng bì bõm , thì ra nàng ta đang tắm , nhưng tắm mà tắt đèn đi như vậy chẳng khó chịu lắm sao ? Hắn cũng muốn kiếm chút tiện nghi nhưng toàn thấy bóng tối tống vào mắt , hắn căng tròng mắt hết cỡ cũng chẳng nhìn thấy gì . Nhược Hàn đành bất lực , hắn thầm nhủ nếu cứ tiếp tục nhướng mày lên kiểu đấy thì không mù vì rách màng mắt mới lạ !
Chợt ánh bạch lạp phát quang , không gian sáng lên , thật thoải mái ! Lâm Bảo Quân đã vận quần áo vào đến trước mặt hắn mấy phần giận dỗi hỏi :
-Sư huynh giải thích thế nào đây ?
Hắn cúi đầu thở dài :
-chỉ là ta niệm nhầm câu chú nên mới bị đưa đến đây !...
Lâm Bảo Quân nói :
-Nếu niệm nhầm chú mà không nghĩ đến ...
Nói đến đây nàng bất chợt dừng lại , Nhược Hàn ngó lên thấy ánh mắt nàng ta có mấy nét vui tươi thì không khỏi ngạc nhiên . Chợt hắn nhận ra có gì đấy là lạ trên khuôn mặt Bảo Quân liền đưa tay lên mấy vết sẹo trên mặt nàng cấu một cái . Lâm Bảo Quân lùi lại hai bước hốt hoảng hỏi :
-Hàn sư huynh làm gì vậy ?
Nhược Hàn đưa tay lên ánh sáng soi soi , nét mặt vui mừng trông thấy . Hắn nhìn Bảo Quân đắc ý nói :
-Ra là sư muội dùng thuật di dung ! Hê hê !
Lâm Bảo Quân đưa tay sờ lên má nói :
-Huynh lại nói càn rồi !
-Ta mà nói càn ư ? Khi nãy sư muội tắm xong đi dị dung vội lại nên dán nhầm cái sẹo kìa ?
Lâm Bảo Quân vội chạy đi soi gương thấy chẳng có gì nhầm lẫn liền trừng mắt nhìn hắn nói :
-Huynh thật chẳng ra gì ?
Thì ra Nhược Hàn láu cá nên mới bịa chuyện ra như vậy . Bảo Quân dù có vội vàng thì nàng ta làm bao nhiêu lần rồi tất nhiên cũng khó mà nhầm . Nhưng có tật thì giật mình , các cụ nói cấm có sai !
Nhược Hàn chạy đến túm hai vai nàng hỏi :
-Nói cho ta vì sao sư muội phải dị dung vậy ? Cho ta xem chân diện đi có được không ?
Lâm Bảo Quân quay mặt đi không thèm nói gì . Nhược Hàn giả bộ thở dài :
-Ta vốn chỉ là kẻ vô lại , tất nhiên chẳng ai coi ra gì rồi ...
Nói đoạn toan quay mình bước đi . Lâm Bảo Quân vội gọi :
-Sư huynh !...
Nhược Hàn đắc ý nhưng vẫn giả bộ làm mặt buồn so hỏi :
-Có chuyện gì đây ?
Lâm Bảo Quân lưỡng lự rồi cũng bước đến tháo mặt nạ dị dung xuống , Nhược Hàn há hốc miệng ra trước khuôn mặt nhu mỵ đến điên đảo lòng người ấy . Quả thật trong số những nữ nhân mà hắn đã gặp thì chưa có người nào đẹp như vậy ! Nhưng nàng ta đã vạn phần xinh đẹp như thế thì sao lại phải hóa trang ? Thật là điều kỳ quái hết chỗ nói ! Người ta đang trăm phương ngàn kế để làm cho dung mạo đẹp lên đằng này nàng ta lại cố sức làm cho nó xấu đi . Thật là lòng dạ đàn bà khó đoán lắm thay !
Lâm Bảo Quân hé đôi môi như đóa hàm tiếu dưới trăng xuân hỏi :
-Có chuyện gì đây ?
Nhược Hàn ngậm miệng , hắn chớp mắt hỏi :
-Sư muội đẹp như vậy làm sao phải hóa trang ?
Lâm Bảo Quân cúi đầu thở dài nói :
-Có nhiều chuyện muội không thể nói được !... Sư huynh hiểu hay không ?
Mặc dù chẳng hiểu cái cóc khô gì nhưng trước ánh mắt đầy mê lực của nàng hắn đành gật đầu đáp bừa :
-Huynh hiểu !
Lâm Bảo Quân đưa mắt nhìn xuống đất không nói gì , Nhược Hàn thấy ngọc diện nàng lấp lánh dưới ánh đèn trông thật điên đảo tâm can thì đành lòng không được mới bước lại hôn lên má nàng ta một cái . Lâm Bảo Quân lùi lại hai bước nữa , chân diện ửng hồng trừng mắt hỏi :
-Huynh làm cái gì vậy ?
Nhược Hàn bước đi ra cửa nói :
-Ta đi về đây !
Lâm Bảo Quân nhìn theo đột nhiên thấy mấy phần hụt hẫng rồi thở dài một tiếng , nàng khẽ giật mình khi ngó lên thấy cái đầu của Nhược Hàn đang thập thò ngoài cửa , nàng nheo mắt hỏi :
-Sao sư huynh còn chưa về ?
Hắn nhăn nhở nói :
-Nhìn sư muội thế này đẹp lắm , đừng dị dung nữa !
Lâm Bảo Quân bĩu mối ngó lơ chỗ khác nói :
-Thật chẳng ra gì !
Nhược Hàn không để tâm , hắn lấy cái khăn hồng ra huơ huơ mấy cái . Cười nham nhở :
-Cái này từ nay ta tuyên bố tịch thu luôn !
Lâm Bảo Quân chân diện có mấy phần thay đổi , nàng nhìn hắn hỏi :
-Huynh vẫn giữ nó sao ?
Nhược Hàn gật đầu :
-Tất nhiên rồi , trên này thời tiết lạnh căm căm , thi thoảng bị sổ mũi thì nó cũng giúp ta rất nhiều !
Bảo Quân nhíu mày :
-Sư huynh ăn nói ba câu thì hai câu khiến người ta ức chế rồi !
Thủy Nhược Hàn bước đi , Lâm Bảo Quân tính ra cài cửa thì lại thấy cái đầu hắn thò vào :
-Từ nay dù bị hắt xì hơi nặng đến bao nhiêu ta cũng không dùng đến nó nữa !
Lâm Bảo Quân vui mừng hỏi :
-Thật không ?
Nhược Hàn rút đầu ra nói vọng lại :
-Tất nhiên là thật ! Dạo này ta thấy Giang Huy tu hành cả đêm , chắc hắt xì hơi suốt , thôi thì cho hắn dùng để hỷ mũi vậy !
Lâm Bảo Quân thở dài , thật là chẳng biết vị sư huynh đáng kính của mình nói câu nào thật , câu nào là đùa nữa !