Nhiều năm trở về trước, Áo Đặc gia tộc hoàn toàn không giống như hiện tại, mà là một gia tộc thập phần phồn vinh, thịnh vượng.
Tại thời điểm đó, Áo Đặc gia tộc hoàn toàn hoàn toàn có thể xem như Ô Sơn Đế Quốc đệ nhất đại gia tộc. Sở dĩ có thành tựu lớn như vậy, tất cả đều bởi vì bọn họ trợ giúp Ô Sơn Đế Quốc hoàng đế đời thứ nhất Ô sơn Đại Đế đánh hạ giang sơn, thống nhất cả Thiên Tàm Đại Lục. Lúc đó, trong gia tộc xuất hiện lớp lớp cao thủ, cao thủ dưới cấp dị sư có rất nhiều, mà cao thủ đẳng cấp cao hơn cũng không ít, có thể nói là Thiên Tàm Đại Lục đệ nhất gia tộc.
Khi Ô sơn đại đế không còn, Áo Đặc gia tộc cũng không vì vậy mà suy bại, ngược lại vẫn tiếp tục hưng thịnh.
Nhưng là tại thời điểm năm nghìn năm về trước, vì nguyên nhân nào đó các cao thủ trên cấp bậc dị sư của Áo Đặc gia tộc bỗng vô duyên cớ biến mất, chỉ còn lại một số cao thủ cấp dị châu, dị vân.
Điều này làm cho Áo Đặc gia tộc lập tức lâm vào khốn cảnh. Phải biết rằng tại thời điểm bọn họ cực kì phồn vinh hưng thịnh, tuy rằng các đệ tử trong gia tộc đều phải trải qua nghiêm khắc giáo dục, nhưng do danh tiếng của gia tộc mà vẫn có tính ngang ngược.
Hơn nữa cũng có không ít người ghen tị với địa vị của Áo Đặc gia tộc, cho nên đã hợp tác lại chèn ép Áo Đặc gia tộc, thậm chí trong đó còn có phần của Ô Sơn Đế Quốc hoàng đế đương thời.
Trải qua vài thập niên tranh đấu, Áo Đặc gia tộc rốt cục hoàn toàn ở vào thế hạ phong, tài phú kinh nhân tích góp bao năm cũng bị đoạt lấy, nhân khẩu giảm mạnh, từ đời tằng gia gia của Lý Nhĩ, mỗi thế hệ đều chỉ có một có một tiểu hài tử.
Mà Lý Nhĩ nay đã có hai, là Tiêu Kiến và đệ đệ hắn Túc Cách.
Mỗi một đời tộc trưởng Áo Đặc gia tộc đều lấy việc chấn hưng gia tộc là nhiệm vụ của mình, tuy nhiên nói tới nói lui, ngàn năm suy bại không những khiến cho bọn họ đánh mất địa vị trong dĩ vãng, mà cả công pháp tu luyện độc môn trong gia tộc cũng sớm đã thất truyền.
Cho nên đã rất nhiều thế hệ, đệ tử Áo Đặc gia tộc không có cách nào tu luyện công pháp của gia tộc, chính vì thế nói bọn họ muốn chấn hưng gia tộc cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Bởi vì Thiên Tàm Đại Lục không phải là một thế giới hòa bình, ở đây cường giả vi tôn, hết thảy đều dùng thực lực mà nói chuyện. Kẻ nào thực lực cường đại, kẻ đó có quyền lên tiếng.
Nhược nhục cường thực, đây là từ ngữ tối chuẩn xác để hình dung tình trạng của Thiên Tàm Đại Lục.
Bởi vậy mới nói rằng đệ tử Áo Đặc gia tộc đều phải ghi nhớ sỉ nhục này, tuy thời điểm Tiêu Kiến biết được cố sự đó, hắn còn rất nhỏ tuổi, nhưng đối với Áo Đặc gia tộc, Tiêu Kiến đã sớm nảy sinh một lòng trung thành sâu sắc.
Những chuyện khác chưa nói, hắn trước mắt muốn phụ mẫu cùng đệ đệ của mình được sống tốt hơn một chút, phải biết rằng cả Áo Đặc gia tộc, ngoại trừ Cách Lý Mạn lão quản gia, gia đình Tiêu Kiến chỉ có bốn người.
Bọn họ hiện tại ngay cả một người hầu cũng không thuê nổi. Cách Lý Mạn lão quản gia cũng bởi mối quan hệ với Lý Nhĩ mà lưu lại, chứ không lấy tiền công, còn mẫu thân Tiêu Kiến cả ngày nán lại ở nhà lo liệu gia tộc.
Cho nên phụ thân Tiêu Kiến cả ngày đi ra ngoài tìm việc, nghĩ biện pháp duy trì sinh tồn.
Tuy rằng bọn họ sống rất kham khổ, nhưng Tiêu Kiến cũng thấy đã rất đủ, bởi vì hắn được hưởng thụ không khí gia đình ấm áp. Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt khắc khổ của phụ thân, Tiêu Kiến trong lòng âm thầm thề, tương lai nhất định phải kiếm được nhiều kim tệ, không những để cho Lý Nhĩ được hưởng thụ, mà còn khiến mẫu thân không còn vất vả, cũng là để đệ đệ Túc Cách được ăn ngon hơn một chút.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại thêm một năm, thân thể đã bắt đầu phát triển, cao lớn lên không ít.
Điều này làm đệ đệ hắn Túc Cách cảm thấy rất là hâm mộ.
---------------------
Bóng đêm dần bao phủ đại địa, Lý Nhĩ đang nhìn Tiêu Kiến ở trước mặt, tâm tình xúc động không thôi, bởi trong nháy mắt mà Tiêu Kiến đã mười một tuổi, qua một năm là có thể đến Học viện khảo thí.
"Hài tử, nhiều năm qua con đã vất vả rồi, phụ thân không thể cho con được một ngày vui vẻ, đây là lỗi của phụ thân" Lý Nhĩ tuy rằng bình rất nghiêm khắc, chính, nhưng hôm nay thần tình cũng có chút kích động. Hắn phát hiện thân thể Tiêu Kiến có không ít vết thương.
Nếu không phải vì gia tộc, Tiêu Kiến hoàn toàn có thể cùng những đứa trẻ đồng lứa hảo hảo chơi đùa, nhưng từ năm sáu tuổi, ngày ngày Tiêu Kiến đã bắt đầu luyện tập để cường kiện thân thể, chính là để một ngày kia có thể kiếm được nhiều kim tệ.
Tiêu Kiến trên mặt phảng phất một nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Phụ thân, con không cảm thấy vất vả, chỉ cần có mọi người là con đã hạnh phúc lắm rồi!"
"Hảo a! Thật sự là làm khó cho con rồi. Nhưng con phải nhớ kỹ, đệ tử Áo Đặc gia tộc chúng ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục, một ngày kia, chúng ta nhất định phải trọng chấn gia tộc, đạt tới thịnh vượng phồn vinh!" Lý Nhĩ không khỏi có chút xúc động, đối mặt với đứa con nhỏ tuổi mà đã nhu thuận như thế, hắn còn có lời gì để nói đâu?
Bất chợt, sau cánh cửa truyền đến một âm thanh xé gió. Lý Nhĩ giật mình, vội vàng đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Kiến tuy rằng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của phụ thân cũng biết rằng có chuyện không hay, hắn vội hỏi: "Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì, hài tử, còn mau đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm tập luyện." Lý Nhĩ cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên nét u sầu.
Vẻ mặt của Lý Nhĩ không qua được ánh mắt Tiêu Kiến, hắn hiểu được chắc chắn đã có chuyện không hay, nhưng phụ thân đã bắt hắn đi nghỉ, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ là trong lòng thập phần tò mò.
Tiêu Kiến mang theo một bụng đầy nghi hoặc đi về phòng mình, nhìn thấy đệ đệ Túc Cách đang nằm trên giường, trên mặt hắn hiện lên một tia ngưng trọng. Trong trí nhớ của Tiêu Kiến, phụ thân Lý Nhĩ chưa biểu hiện như vậy, ánh mắt lo lắng kia tuyệt đối không phải giả vờ, vì thế trong lòng hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Tiêu Kiến không lập tức đi ngủ, mà ghé vào sát vách bên cạnh, khẽ đẩy một cái khe, chỉ thấy Lý Nhĩ đang đứng lặng yên, âm thanh trầm thấp: "Đừng lén lút nữa, các ngươi đều xuất hiện cả đi."
Khoảnh khắc chỉ nghe một trận âm thanh xé gió truyền đến, liền thấy mấy bóng đen hiện lên, bao vây quanh Lý Nhĩ, từng người đều nắm trong tay một thanh trường kiếm phát sáng. Tiêu Kiến kinh dị phát hiện những thanh trường kiếm kia trên bề mặt đều có khắc một con hùng ưng màu đen.
"Nhiều năm như vậy mà các ngươi vẫn không buông tha cho chúng ta sao?" Thanh âm Lý Nhĩ tràn đầy sự bất đắc dĩ.