Buổi tối cơm nước xong, ta luyện công cũng hoàn tất, mang theo Vưu Lý huynh muội đi đến chỗ ở của Trương lão đầu và Lỗ thiếu niên. Sau khi vào nhà đã phát hiện hai người bọn họ đã chuẩn bị xong, đang ngồi chờ ba người chúng ta.
Không nói thêm nhiều lời, Vưu Lý ca mang theo Trương Chính Lực, Vưu Lợi tỷ bế ta, đoàn người nhảy ra khỏi nhà, triển khai thân pháp, ma pháp, dọc theo đường đi ẩn núp hành tung tiến nhập vào chỗ ở ta an bài sẵn tại Kế Nguyên Hạng.
Nhìn Vưu Lý ca đặt Trương Chính Lực lên giường, ta móc ra một cái bình nhỏ, đưa cho Trương lão đầu: " Đây là Tuyết Thiềm Hoàn đến từ Cao Ly quốc, đối với việc trị liệu thương thế của ngũ tạng lục phủ cực kỳ có lợi."
Trương Chính Lực lòng thầm mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận cái chai: " Có thứ này trợ giúp, trong vòng mười ngày thương thế của ta sẽ mau khỏe lại."
" Trương lão, sau khi khỏe lại, có tính toán gì không?" Ta thử hỏi thăm.
" Ta muốn thăm dò tình hình của kẻ thù một chút, sau đó đem một ít công pháp của ta truyền lại cho Vệ nhi, cuối cùng sẽ tìm đám người đáng chết kia tính sổ." Trương lão đầu ngồi trên giường bình tĩnh nói.
" Tốt lắm, không quấy rầy ngươi trị thương, ta đi đây. Nhưng đồ đệ ngươi ở đây cũng không có ích gì, ta muốn dẫn hắn đi ra ngoài."
" Không được, ta muốn bảo vệ sư phụ."
" Với công lực của ngươi mà đòi bảo vệ sư phụ ngươi, nếu kẻ thù thật sự đến đây, ngay cả mạng nhỏ của ngươi cũng không còn nữa. Như vậy đi, ta ở chỗ này bố trí một trận pháp, rồi để cho Vưu Lợi tỷ thiết trí một kết giới bảo vệ sư phụ ngươi, thứ này mạnh hơn so với ngươi nhiều."
" Vệ nhi, ngươi đi đi, đi theo tiểu Lôi ra ngoài, ta quả thật không cần ngươi ở đây." Trương lão đầu rốt cuộc lên tiếng.
" Được rồi, ta đi, lập tức sẽ quay lại." Nghe được sư phụ mở miệng, thiếu niên đành phải đáp ứng.
Ta để cho Vưu Lý ca mang Trương lão đầu dời đến giữa phòng, sau đó dùng cái bàn bày ra Tâm Ma Trận chung quanh Trương lão đầu, đây chính là một trong Luyện Tâm Cửu Trận của huyền môn, sau đó nói cho mọi người biết phương pháp ra vào. Tiếp theo Vưu Lợi tỷ lại bố trí bên ngoài một tầng kết giới che giấu, bày ra bên ngoài thân Trương lão đầu một kết giới phòng ngự ( thời gian mở ra của kết giới này thật dài, nhưng hiệu quả phòng ngự cũng tốt vô cùng.)
Nhìn xong những sắp xếp, ta mang theo ba người đi ra ngoài. Chúng ta cũng không đi dạo phố, mà mang theo bọn họ trực tiếp đi tới chợ buôn bán nô lệ. Trong lòng ba người nghi ngờ, chẳng lẽ muốn mua người hầu hạ cho Trương Chính Lực hay sao?
Hôm nay chợ nô lệ tương đối yên tĩnh, bởi vì hai ngày trước những nô lệ mới đưa tới đã bị bán gần hết, chỉ còn lại một ít tiểu đồng, phụ nữ và thiếu niên. Bất quá hôm nay ta đến chỉ mua tiểu đồng và thiếu niên, cho nên ta cao hứng bừng bừng đi vào.
" Lão bản, mấy người này của ngươi giá cả tính như thế nào." Ta ngông nghênh hỏi.
" Tiểu đồng thì một ngân tệ một tên, còn phụ nữ và thiếu niên thì hai ngân tệ một tên, người trưởng thành thì ba ngân tệ một tên, nhưng hôm nay người trưởng thành không có, phỏng chừng phải mười ngày nữa mới tới." Lão bản mập mạp nhanh nhẹn đáp.
" Cũng không giảm giá được sao?" Ta giả vờ hỏi.
" Vậy phải xem tiểu thiếu gia muốn mua bao nhiêu người." Lão bản mập mạp nháy đôi mắt nhỏ nói nhanh.
" Mười tiểu đồng, mười thiếu niên, hai trung niên phụ nữ." Vì tránh tai mắt người khác, một lần không thể mua quá nhiều, ta thầm nghĩ trong lòng.
Lão bản nhanh chóng tính toán trong lòng, ngẩng đầu nói: " Ta sẽ thu ngươi ba mươi ngân tệ, còn hai trung niên phụ nữ thì coi như tặng không cho ngươi." Dù sao hai trung niên nữ tử cũng không thể bán được.
Ta hài lòng gật đầu: " Ngươi kêu người đến, ta chọn xong thì đi."
Lão bản mập phất tay, ra hiệu dẫn người đi lên.
Một đám người dưới sự canh chừng của đám hoàn vệ đi tới trước mặt ta, ta hít một hơi, tinh thần lực toàn diện triển khai, Đạo Nhất Huyền tụ tập trên hai mắt của hắn, bắt đầu chọn lựa lực lượng vũ trang tương lai của ta. Chỉ chốc lát ta lấy ra hai mươi tiểu đồng và thiếu niên có tư chất, thiên phú tương đối tốt. Sau khi chọn xong, ta buông lỏng tinh thần, tán đi công lực, chuẩn bị chọn hai người biết nấu ăn.
" Các ngươi ai biết nấu ăn? Đưa tay lên thử xem?"
Di, sao không ai nhấc tay?
" Chẳng lẽ các ngươi không một ai biết nấu ăn?" Ta thất vọng nói.
" Nàng biết nấu ăn." Một trung niên nữ tử chỉ vào một tiểu cô nương nói.
" Biết nấu ăn tại sao không nhấc tay." Ta nói nhỏ trong miệng, đi tới hướng tiểu cô nương( đương nhiên nàng ta còn lớn hơn ta, hẳn là cỡ mười một tuổi.)
" Lỗ tai của nàng có điểm không tốt." Trung niên nữ tử giải thích.
" Ta không biết nấu ăn." Tiểu cô nương như đinh chém sắt nói.
Ta sững sờ, không phải là nói nàng biết nấu sao? Trung niên nữ tử bên cạnh có điểm gấp gáp, hướng ta bồi cười: " Tiểu thiếu gia, ngài đừng nghe cô ấy nói, hôm qua đầu cô ấy đụng một chút, có điểm hồ đồ, qua hai ngày thì tốt rồi."
Ta thoáng cái đã minh bạch, nói vậy nhóm người này có cảm tình với nhau, đám trung niên nữ tử muốn mình đem nữ hài tử này đi, bởi vậy không đưa tay lên, nhưng cô gái này không muốn để cho người khác phải hy sinh để thành toàn cho mình, cho nên cũng không nhấc tay. Ta kháo, thật là có cốt khí.
" Lão bản, ta mua thêm tiểu đồng này." Ta hương tiểu cô nương chỉ tới. Tiểu cô nương lập tức được đưa vào trong đám người ta đã chọn.
" Còn có ai biết nấu ăn, đưa tay lên đi."
Lúc này có năm sáu trung niên nữ tử giơ tay lên, ta chọn hai người trong đó. Ta đi tới phía trước đám nô lệ đã được chọn, bắt đầu phát biểu: " Chào các ngươi, từ nay về sau, các ngươi sẽ đi theo ta lăn lộn, các ngươi phải phục tùng mệnh lệnh của ta, bảo các ngươi đi đông, các ngươi không thể đi tây, cho các ngươi mua đồ ăn ngon, các ngươi không thể chơi đùa. Chỉ cần các ngươi đi theo ta, ngày sau các ngươi có thể nổi tiếng, có thể sống thoải mái..."
Lại câu nói này, Lỗ Vệ Tiên xem thường nghĩ. Đây là mua nô lệ, làm như là chiêu binh mãi mã, Vưu Lý huynh muội đã cảm thấy có điểm buồn cười.
Ta vung tay múa chân nói nửa giờ, thẳng đến khi ba người bên cạnh ta sắp té xỉu thì ta mới dừng nói, nhưng cũng phải làm một phen tổng kết: " Tóm lại, các ngươi chỉ cần theo ta, ngày sau các ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó. Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn xuất lực cho ta thì cũng không có cách nào, nhưng các ngươi không nên nghĩ chuyện chạy trốn, đào binh từ trước tới nay luôn luôn không có kết cục tốt, cho dù các ngươi có chạy trốn được, thì cũng sẽ bị bọn buôn người bắt được lần nữa. Được rồi, bây giờ phát biểu xong, chúng ta đi thôi."
Đúng lúc này, lão bản mập tiến đến bên cạnh ta, thần bí hỏi: " Còn có một mặt hàng tốt, ngươi có muốn hay không?"
" Là mặt hàng gì?"
" Đây là một người trưởng thành, lực lớn vô cùng, hắn sẽ làm việc cho ngươi dù một phút cũng không ngừng nghỉ."
Lực lớn vô cùng, người tài giỏi như thế thì ta cần: " Ngươi dẫn hắn tới, ta xem thử."
Người được đem lên, nhưng mà lại bị giam trong một lồng sắt, nhìn thấy người trong lồng sắt, thần sắc Vưu Lý huynh muội thay đổi.
Đó là một Bán Thú nhân ( người nửa thú), là thuộc Sư( sư tử) Tộc nhân. Sư nhân bị giam trong lồng không ngừng rít gào, nắm chặt song sắt, song sắt là dùng loại tinh thiết nào đó tạo ra, cũng được đạo pháp gia trì qua, bị Sư nhân lắc mạnh, vậy mà song sắt vẫn không chút sứt mẻ.
" Bao nhiêu tiền?"
" Bốn mươi ngân tệ!"
" Nói giỡn sao, bốn mươi ngân tệ có thể mua được mười mấy nam tử tráng niên, mười ngân tệ."
" Đây chính là Sư nhân, một tên có thể so sánh với mười người, ba mươi ngân tệ."
" Khôi hài, người này mạnh như vậy, ta còn phải lo hắn bỏ trốn, còn phải phòng bị hắn làm ta bị thương, điều này phải tốn hao không ít tiền và tâm lực, hai mươi ngân tệ."
" Chắc giá, hai mươi bảy."
" Không được, nhiều lắm, hai mươi hai."
Cuối cùng chúng ta thành giao hai mươi bốn ngân tệ. Ta cầm chìa khóa trong tay lão bản, đưa cho Vưu Lý: " Vưu Lý ca, mở lồng sắt ra."
Lão bản đang đứng đếm tiền lại càng hoảng sợ: " Không thể thả, người này rất lợi hại, thả ra hắn sẽ giết người đó."
Ta liếc hắn: " Hắn là người của ta, không còn là của ngươi, ta nói mở là mở."
Lão bản bị dọa chạy ra ngoài, những người còn lại cũng bị dọa bỏ chạy, nơi này chỉ còn lại bốn người chúng ta, và những nô lệ mới mua cùng Sư nhân kia.
Nhìn cửa sắt mở ra, Sư nhân rõ ràng có chút do dự.
" Ra đi, chẳng lẽ ngươi nguyện ý ở lại trong lồng." Ta nói với hắn.
Sư nhân đi ra khỏi lồng sắt, đứng dưới ánh mặt trời, nhìn hai bên, ngửa đầu rít gào một trận, giống như sấm sét xẹt qua phía chân trời, kinh sợ lòng người, ánh mắt lại nhìn sang chỗ ta.
Đột nhiên, thân ảnh của Sư nhân nhoáng lên, đá mạnh một cước vào hai chân của ta. Vưu Lý đứng bên cạnh ta, tay trái nhấc lên, một đạo Thập Tự Trảm nhắm ngay chân Sư nhân nghênh tới.
" Phanh" một tiếng, kình khí giao nhau, chân của Sư nhân vừa thu lại, bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, gầm nhẹ nói: " Yêu tinh, chẳng lẽ các ngươi muốn ruồng bỏ minh ước vĩnh hằng sao?"
" Ngươi đánh ai cũng được, nhưng người này không được."
" Tại sao yêu tinh các ngươi lại bảo vệ nhân tộc?"
" Vì hắn mang theo hy vọng tương lai của Yêu Tinh bộ tộc chúng ta."
" Ta không hiểu." Trong mắt Sư nhân tràn ngập mê hoặc.
" Ta cũng không hiểu, nhưng đây là do nữ vương chúng ta nói vậy."
" Đã như vậy, bỏ đi, ta đi."
" Ngươi là một thú nhân, có thể đi đâu được, chỉ cần ngươi ra khỏi cửa này, lập tức sẽ bị người bắt trở về." Ta nói nhanh.
Sư nhân do dự.
" Thiếu gia, ngài nghĩ biện pháp, thả hắn đi đi." Vưu Lợi tỷ nhìn ta.
" Ngươi ở đâu?"
Vưu Lợi tỷ cầu xin ta, có lẽ ta phải đáp ứng, ai bảo nàng là một đại mỹ nhân.
" Ở tại đông bắc tận sâu trong Trường Bạch sơn." Trong giọng nói có mùi vị khổ sáp, làm cho kẻ khác cảm thấy lòng chua xót.
Tại lần thứ ba lãnh thổ gặp chiến tranh, Bán Thú nhân chiến bại toàn diện, bị đuổi vào trong thâm sơn và sa mạc, hoàn cảnh cuộc sống cực kỳ khổ sở, sinh tồn rất khó, trừ một số ít bộ tộc tương đối thích ứng với hoàn cảnh, còn lại các bộ tộc khác không ngừng suy giảm.
" Xa như vậy, như vậy đi, trước tiên ngươi đi theo ta, ta sẽ nghĩ biện pháp, tìm một người tin cậy đưa ngươi đi, thế nào?" Cũng không thể cho hắn như vậy mà trốn thoát, ta vốn là một nhân tài a.
" Được rồi." Sư nhân sảng khoái đáp ứng: " Ta gọi là Ba Khố, từ nay về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
" Ta gọi là Thu Lôi, hắn gọi là Vưu Lý, nàng gọi là Vưu Lợi, hắn gọi là Lỗ Vệ Tiên, những người còn lại tạm thời ta cũng còn chưa biết tên. Sau này chúng ta cũng sẽ biết thôi, nhưng chúng ta còn có một đoạn đường phải đi, bây giờ xuất phát thôi."
Nói xong ta mang theo đám người đi ra ngoài, lúc gần đi, Sư nhân tàn bạo trừng mắt nhìn lão bản mập một cái, làm lão mập hoảng sợ ngã ngửa ra sau.
Sau khi đi xa Vưu Lý và Sư nhân cơ hồ đồng thời nói: " Tên mập nọ là một cao thủ." Hai người sững sờ, cùng liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha hả.
Minh ước vĩnh hằng: Yêu Tinh tộc và Bán Thú nhân tộc có minh ước, hai tộc kết thành đồng minh vĩnh cửu, cộng đồng đối kháng nhân tộc, là khi chiến tranh lần thứ hai trong lãnh thổ cùng nhau ký kết.
Chiến tranh lãnh thổ: Đó là chiến tranh giữa các tộc tranh đoạt lãnh thổ. Ở lần đầu chiến tranh hồi năm ngàn năm trước, nhân tộc và thần tộc đã lấy được quyền thống trị của đại lục, tàn khốc áp bách các tộc còn lại, năm trăm năm sau, ma tộc liên hợp yêu tinh tộc, bán thú nhân tộc, ải nhân tộc, thiên sứ tộc, Dực tộc...ở lần chiến tranh thứ hai hoàn toàn đánh bại được liên quân của nhân tộc và thần tộc, một lần nữa lấy được sự khống chế đại lục. Hai ngàn năm trăm năm sau, sự thống trị của ma tộc cực kỳ tàn bạo, các tộc còn lại liên hợp phủ định sự thống trị của ma tộc, đuổi ma tộc trở về ma giới. Sau khi đuổi ma tộc trở về ma giới, chiến tranh lãnh thổ lần thứ ba bộc phát, nhân tộc liên hợp thiên sứ tộc hướng yêu tinh tộc và bán thú nhân tộc, dực tộc tuyên chiến, các tộc khác tuyên bố trung lập, kết quả yêu tinh tộc và bán thú nhân tộc, dực tộc chiến bại, bị đuổi vào trong rừng rậm, thâm sơn và sa mạc.
Ta đưa đám người bọn họ đi ra vùng ngoại ô của kinh thành trong một nông trang, nông trang ở chỗ sườn núi của Trấn Long Sơn, hoàn cảnh cực kỳ u tĩnh.
" Nơi này là nơi sau này các ngươi sẽ sinh sống và học nghệ." Ta chỉ vào nông trang, nói với đám tiểu đồng và thiếu niên nói.
Nông trang cũng không lớn, cũng chỉ có chừng mười ngôi nhà. Ta chỉ huy mọi người vào một nhà, nói: " Các ngươi nghỉ một lát, đợi lát nữa ăn cơm." Lúc ra khỏi thành ta có mua không ít đồ ăn, bọn họ cầm thức ăn trong tay, bất quá ta còn mua tới hai mươi mấy phần dư ra. Ta phân phó ba người biết nấu ăn đi làm cơm, còn mình đi vào trong phòng, đương nhiên phía sau đi theo ba người.
" Tần gia gia." Ta nhảy vào trong lồng ngực một lão đầu.
" Ai, tiểu Lôi, ngươi lại tới thăm gia gia sao, mấy ngày hôm trước không phải đã đến rồi ư."
" Ta nghĩ, ta nhớ gia gia, đương nhiên muốn tới thăm." Ta ngọt ngào nói.
" Phải không, vậy những người ở bên ngoài cũng là đến thăm ta sao." Trong mắt Tần gia gia tràn đầy ý cười.
" Ta sợ gia gia tịch mịch, nên dẫn bọn hắn tới cho gia gia giải buồn."
" Lôi nhi của ta thật là hiểu biết a." Tần gia gia hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của ta.
" Tần gia gia, ta muốn ở lại đây vài ngày có được hay không!" Ta dụi đầu vào trong lồng ngực của Tần gia gia vòi vĩnh.
" Được, ở đây mấy ngày cũng không sao, chỉ sợ mẹ ngươi lo lắng."
" Sẽ không đâu, mỗi lần ở lại chỗ gia gia, chỉ cần gia gia nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ đồng ý, phải không, Tần gia gia." Ta hiển lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết.
" Tiểu yêu quái ngươi chỉ biết gây sự, được rồi, ta sẽ nói với nương nương."
Vị Tần gia gia tên thật là Tần Thiên Quyền, là thái giám phụng dưỡng tiên hoàng( chính là tổ phụ của ta), trong người mang huyền công thật huyền bí. Ngoài ra còn bốn vị thái giám, cũng đều từng phụng dưỡng cho tiên hoàng. Theo lời phụ hoàng, một thân tu vi của năm người này, đương kim hiếm có, trong nông trang đều là hậu nhân cháu chắt của năm người họ, mỗi người đều từng học tập qua không ít võ nghệ, trong đó cũng không ít cao thủ. Bởi vậy mỗi lần ta ở chỗ này qua đêm, cha mẹ đều không lo lắng.
Đợi đến lúc ăn cơm, Tần gia gia cũng tìm bốn vị gia gia khác tới, bọn họ nhìn thấy Bán Thú nhân cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, năm người họ đều là lão thành tinh, cho dù có kinh ngạc thì người khác cũng sẽ không nhìn thấy.
Lúc ăn cơm ngoại trừ ta ăn ngốn ngấu, những người khác chỉ im lặng ăn cơm. Nhưng Bán Thú nhân kia cũng ăn nhiều lắm, vậy mà ăn còn nhiều hơn ta, phải hơn ta thập bội( kỳ thật ta mua đồ ăn nhiều lắm). Chẳng trách Bán Thú nhân sinh tồn khó khăn, cách ăn uống kiểu này làm sao sống được dễ dàng, ta phỏng chừng đây cũng là lý do trọng yếu mà nhân số của Bán Thú nhân bị giảm bớt, may là hắn ăn cũng không nhiều tới mức không tưởng tượng nổi.