Trương Duy cười hì hì nhìn nàng, biểu hiện như thể nàng đã hoàn toàn đoán đúng ý hắn và hắn cũng chẳng nhất thiết phải bổ xung thêm.
Trong lòng nữ tiểu thâu kinh bỉ nhìn cái tên gia hỏa tự cho mình đúng kia, chậm rãi nói :
- Vậy ngươi muốn thế nào a? Báo bảo vệ hả?
- Không có hứng thú!
Trương Duy không chút nghĩ ngợi nói.
Nghe Trương Duy trả lời làm cho nữ tiểu thâu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại tiếp tục nói :
- Ngươi không nghĩ báo bảo vệ, vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào a?
Những lời của nữ tiểu thâu này nói ra, làm Trương Duy cảm thấy bối rối tự hỏi chính mình,đúng vậy rốt cuộc mình muốn thế nào đây? Không nghĩ báo cho mấy gã bảo vệ kia, cũng chẳng muốn là anh hùng ra tay vì việc nghĩa làm gì…, nhưng trước mắt, cái cô nàng này rõ ràng chính là tiểu thâu,cứ như vậy buông tha nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy tiện nghi cho nàng ta quá.
Nữ tiểu thâu vẫn luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của Trương Duy, thấy Trương Duy ánh mắt có chút do dự, khuôn mặt vênh lên :
- Nói đi, ngươi ở đây đợi ta, có mục đích gì?
Trương Duy giờ phút này cũng không biết trả lời thế nào, liền làm mặt dầy :
- Cùng nàng dây dưa không có mục địch gì cả, chỉ là thích dây dưa với nàng thôi.
Xong rồi, Trương Duy biểu hiện lại trầm mặc làm cho nữ tiểu thâu suýt chút nữa không thể kiên nhẫn được nữa :
- Uy nói vậy, nghĩa là ngươi đứng đây đợi ta để cùng chia phần sao? Thôi được rồi, chỉ cần ngươi không la lên, báo cho bảo vệ biết, thì ngươi nói đi, ngươi cần bao nhiêu?
Nữ tiểu thâu tựa hồ nhịn không được đành thỏa hiệp trước , nhưng trong tai Trương Duy nghe được ngữ khí của nàng ta lại mang theo một chút không cam lòng.
Trương Duy thấy rõ ý tứ của nữ tiểu thâu có thể cùng mình chia tang vật, nhưng đồng dạng chính mình cũng biến thành đồng phạm. Thôi thì quên đi đành buông tha nàng vậy…!!
- Thôi quên đi, ngươi đi đi...
Điều này làm cho nữ tiểu thâu hơi sững sờ đôi chút, trước mắt cái tên gia hỏa trông lôi thôi này lại biểu hiện có chút kỳ quái, vừa không thích chia phần, lại không báo nguy, cứ như vậy mà buông tha cho mình?
- Ngươi thật cho ta đi sao?
Nữ tiểu thâu còn có chút không tin.
Trương Duy chán nản như thể không còn một tia khí lực nào trả lời:
- Bản nhân hôm nay tâm tình hảo, tha cho ngươi một mạng đi.
Trương Duy ngữ khí có chút không kiên nhẫn, nữ tiểu thâu tuy rằng đeo cặp kính râm, nhưng rõ ràng cảm giác được nàng có chút phiền não.
Nữ tiểu thâu cũng chán nản không muốn dây dưa với hắn nữa, không hề để ý gì cả, từ trong túi quần lấy ra chiếc chìa khóa của xe Forsche rồi mở cửa vào xe…
Con mẹ nó! Cô nàng này thật lợi hại , liền mượn gió bẻ măng cầm theo luôn cái chìa khóa xe, Trương Duy lúc này trong lòng không khỏi giật mình khâm phục. Ngay khi nữ tiểu thâu kéo mở cửa xe đem ba lô ném ra chỗ ngồi phía sau thời điểm, hắn bước nhanh đi tới bên kia, đem cửa xe mở ra, ngồi lên.
Nữ tiểu thâu thấy Trương Duy ngồi xuống ghế trước của xe, hơi sửng sờ, kinh ngạc nói :
- Uy, ngươi... Ngươi lên xe làm gì?
- Nói lời vô nghĩa, lên xe tức là ngồi nhờ đi quá giang chứ sao?.
Trương Duy nói xong hai tay khoanh trên đầu ngả lưng dựa vào ghế. Quả thật Trương Duy ngồi quá giang chỉ là cái cớ,thực chất là khó mà gặp được một nữ tiểu thâu.Thứ nhất không khỏi ngạc nhiên,thứ hai cứ như vậy thả nàng đi lại có chút không cam lòng.
- Ngồi nhờ đi quá giang?
- Ngươi dựa vào cái gì mà ta cho ngươi quá giang chứ? Đi xuống! Đây là xe của ta.
Nữ tiểu thâu ngữ khí rất không khách khí.
- Ha! Xe của ngươi ? Uhm mà cũng đúng có thể là xe ngươi nha.
Trương Duy nhịn cười không được, cái cô nàng này nói dối mà mặt không đổi sắc à nha…. Khâm phục …khâm phục.
- Uy, ngươi cái tên gia hỏa này da mặt như thế nào lại dầy như vậy? Ngươi muốn quá giang ít ra phải hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ.
Nữ tiểu thâu vừa giận, không còn nhẫn nại được nữa, trước mắt cái tên gia hoả này thật là có điểm quấy rầy không rõ.
- Ta da mặt dày, đối với ngươi cũng tương đương như nhau đi sao? Trộm của người khác chìa khóa, tựu biến luôn cái xe thành của ngươi, hãy bớt nói nhảm đi một chút, nếu không đem ta đưa về nhà, thì chúng ta ngay bây giờ sẽ tới đồn cảnh sát được chứ ?
- Uy, tên tiểu tử thúi này! Ngươi cho là ngươi là ai?
Nữ tiểu thâu tức giận, trong đầu liền nghĩ…quả thật cái tên tiểu tử này coi mình thành cái đạo tặc.
- Hắc hắc, ngươi cho là ngươi là ai?
Trương Duy ngữ khí từ tốn nói, làm kẻ trộm còn kiêu ngạo như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy.
- Ngươi…!
Nữ tiểu thâu không thể nói thêm gì nữa, nàng rất tức giận, vốn định nói mấy lời giải thích, nhưng thấy hắn giờ phút này, nhìn cái bộ dáng của tên tiểu tử kia ra vẻ ung dung đức hạnh. Nàng tính bốc hỏa không còn kiềm chế được mình nữa.
Đúng lúc này trong ngôi biệt thự kia …đèn bắt đầu sáng dần hết lên . Nàng bây giờ bất chấp cái tên gia hỏa thúi này vẫn còn ngồi trên xe, khẩn trương nổ máy.
Chiếc Porsche rất nhanh được khởi động,đối với Trương Duy thanh âm của chiếc xe rất êm và quen thuộc,Chiếc Porsche 911GT2TM xa hoa,ở trong nước giá bán 298 vạn, từ lúc khởi động máy đứng im đến khi tăng tốc có thể lên tới tốc độ 329km/h trong vong 3,7 giây.
Nữ tiểu thâu đưa chiếc xe ra đường chính tốc độ cũng không nhanh không chậm, một đường đánh xe tới cổng lớn của khu thương xá.
Lái xe ra vào con đường khu thương xá này quan trọng nhất là phải xuất trình giấy tờ. Nhìn ra cửa bảo vệ, Trương Duy vốn tưởng rằng nữ tiểu thâu sẽ khẩn trương sợ hãi , nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, nữ tiểu thâu trấn tĩnh như thường, hơn nữa đối ra vào phải đưa giấy tờ ở địa phương này cũng cực kỳ quen thuộc, không chút nghĩ ngợi từ chỗ che nắng phía trên lấy ra giấy tờ đưa cho bảo vệ.
Mấy gã bảo vệ đối với cái nữ tiểu thâu này cũng chẳng có gì nghi ngờ cả. Không những thế lại săm soi nhìn chằm chặp vào hắn, tựu Trương Duy không hợp với chiếc xe xa hoa này.
Trong lòng Trương Duy lúc này có rất nhiều mâu thuẫn, đôi khi có lúc hắn muốn đem luôn nàng tiểu thâu có lá gan lớn này giao cho bảo vệ, nhưng nhìn thấy cái ánh mắt đáng ghét của gã bảo vệ kia Trương Duy lại nhẫn nhịn , lẳng lặng nhìn thanh barie kia từ từ nâng lên..
Nữ tiểu thâu từ tốn đánh xe ra khỏi đại môn của khu đường xa hoa, hợp vào dòng xe trên trên đường tốc hành đang cuồn cuộn qua lại như mắc cửi.
Thế là xong !!! hơn 200 vạn cứ như vậy mà không cánh bay. Trương Duy có chút tiếc thương cho chủ nhân của chiếc xe Forsche này.
Nữ tiểu thâu đánh xe đi qua hai con đường rồi từ từ đi chậm lại, sau đó dừng hẳn lại quay đầu sang phía Trương Duy.
Nữ tiểu thâu nói:
- Này, không xuống xe đi sao? Định ngồi đến lúc nào ?
- Ngươi không muốn hỏi ta đi đâu sao… ta đã nói quá giang về nhà mà ?
Trương duy ngồi không nhúc nhích.
Nữ tiểu thâu không kiên nhẫn nữa, mặt nghiêm sắc nói :
- Ta không quản ngươi đi đâu cả! Xuống xe! Ngươi nếu không xuống ta sẽ la lên đấy!
Trương duy nghe được sửng sốt,hóa ra vừa ăn cướp vừa la làng nha? Lại làm ra vẻ! Ta có phải là tiểu thâu đâu cơ chứ! Trương Duy giờ phút này đối với khuôn mặt lạnh lùng và nhỏ nhắn của nữ tiểu thâu bội phục tới cực điểm. Hay…Hay cho một nữ tặc lớn mật, quả thật bội phục.
Trương Duy lúc này có chút buồn cười nói :
- Ngươi muốn la lên sao? Tốt! Chạy ra ngoài mà la lên đi, ta còn đang do dự nghĩ xem có muốn la lên hay không, ha hả, ngươi thực là xuẩn ngưu! Ta sẽ ngồi im đây này, ngươi muốn la thì hãy ra ngoài la đi.!
Nữ tiểu thâu ngẩn ra, nghe ý tứ trước mắt cái tên gia hỏa này thì hắn tuyệt đối không sợ chính mình la lên, hơn nữa, hắn còn ra vẻ mình là một người nghiêm chỉnh nữa chứ.
Nữ tiểu thâu ảo não cực độ, không chút nghĩ ngợi từ trong túi quần lấy chiếc điện thoại ra, mới vừa gẩy một cái nắp máy ra, lại cảm thấy tức tối, "Ba " ném thật mạnh chiếc máy đắt tiền trong tay xuống dưới lòng đường. Ngược lại trong lòng Trương Duy lại có cái cảm giác thương tiếc, không biết cái máy kia có hỏng hay chưa nữa
- Thôi được rồi ta nói ngươi nghe này… thế rốt cuộc là ngươi không đi,mà quyết tâm ngồi lại trên xe sao.!
Nữ tiểu thâu bộ ngực cao ngất phập phồng, tựa hồ như đang kiệt lực khống chế tâm tình của mình.
- Ha hả, ta không xuống xe đấy? Nếu ngươi không làm chuyện gì xấu xa,thì sao ta lại để ý đến ngươi làm gì, tốt lắm tốt lắm, lái xe đi sao, ta nói , ta ngày hôm nay tâm tình hảo,ngươi đem ta đưa đến Phổ Đông, ta liền tha cho ngươi một mạng, nói tất giữ lời.
Trương Duy cười dài , nữ tiểu thâu cảm thấy kích động, chính mình cũng không biết tại sao mình kích động nữa.
- Cái gì? Ngươi muốn đi Phổ Đông ?
Nữ tiểu thâu cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, nơi này cách Phổ Đông rất xa, đi ngang qua trung tâm nội thành và trái ngược hẳn với hướng mình muốn đi.
- Đúng vậy, Phổ Đông thế kỷ hoa viên, ngay tại bên cạnh thế kỷ công viên.
Nữ tiểu thâu nhìn Trương Duy đang nằm thẳng cẳng dựa mình vào chiếc ghế da sang trọng của xe, tâm tình lúc này thật muốn một cước đạp hắn xuống dưới lòng đường, trong lòng không khỏi cảm thấy cái tên gia hỏa này quả thật quá mức vô sỉ.
Nữ tiểu thâu lúc này trầm mặc, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Duy, cuối cùng cũng lười dây dưa với hắn, nghiêng người từ ba lô lấy ra một cái ví da, rồi móc ra 200 nguyên, đưa tới trước mặt Trương Duy .
- Này 200 này cho ngươi, tự ngươi bắt xe về đi, ta đây không có thời gian cùng ngươi ở đây mà nói phải trái..ok.
Trương Duy đưa tay ra cản lại hành động này của nàng nói :
- Bản nhân không có xài tiền bẩn.
Tiền bẩn? Chết tiệt! Nữ tiểu thâu thiếu chút nữa bị lời nói của hắn làm nghẹn chết , cái này tên gia hỏa này rõ ràng cấp mình thành cái dạng kia!
- Tốt lắm! ngươi chê ít đúng không? Đây, ta cho ngươi thêm 200, ngươi cũng đừng nên quá đáng à nha.
Nữ tiểu thâu đã cố hết sức nén sự tức giận trong đầu lại , mà cũng không muốn cùng với hắn cù cưa ở đây nữa, từ chiếc ví da lại lấy ra thêm 200 nữa đưa cho Trương Duy… Trong lòng thì lại đang chửi ba đời tổ tông nhà hắn.
Trương Duy vẫn như cũ đưa tay ra chặn lại hành động đó, lười biếng nói :
- Ngươi là nghe không rõ, hay là nghe không hiểu? Ta nói ,ta không tiếp thụ tiền bẩn, ngươi có ngủ mê hay không thì tỉnh lại đi.
Nữ tiểu thâu nhịn không được, cả giận nói :
- Uy, ngươi đủ rồi nha, cho ngươi tiền ngươi còn không muốn? Ngươi thực nghĩ mình là cái gì tốt bụng thị dân ? Ngươi bày đặt mặt mũi cái gì ? Hừ! Ngươi cho ta là cái gì phi thiên đạo tặc đúng không? Vậy ngươi báo cảnh sát đi? Ngươi có đạo đức thì cũng đã không phải bây giờ mới báo à nha , ngươi còn tưởng ta nãy giờ lại không biết ngươi là vậy sao? Ngươi không phải là muốn từ trên người của ta kiếm lấy một chút tiện nghi sao! Hừ! Ta sẽ nói cho ngươi biết , hiện tại bổn tiểu thư dù một xu, một chinh cũng không cho ngươi, ngươi khôn hồn thì cút xuống xe cho ta.
Nữ tiểu thâu lúc này hỏa khí đã bốc lên, cái miệng nhỏ nhắn cong lên và nói rất nhanh..
Kiêu ngạo! Đủ kiêu ngạo! Là kẻ trộm mà làm đến nước này đích xác quả thật đủ ngu! Trương Duy trong lòng bội phục, đã không còn tìm ra được từ ngữ nào để miêu tả lên sự bội phục của hắn đối với nữ tiểu thâu này, không khỏi cười nói:
- Nga, không cần thiết phải kích động vậy chứ, ta không có hứng thú cùng ngươi chia chác cái gì cả, và ta cũng chẳng rảnh chạy đi báo cảnh sát, bất quá ... Chính ngươi vừa định báo cảnh sát nha , ta tuyệt đối sẽ không có ngăn cản ngươi a ...!
Trương duy cười hì hì nhìn nàng. .