Trăng cao sáng rọi xuống cánh rừng âm u tĩnh mịch phía ngòai Kinh Thành. Đang là nửa đêm, mọi người đang say giấc nhưng bên trong cánh rừng kia lại liên tục vang lên tiếng binh khí chạm nhau, những thanh quang lóe lên dưới trăng. rõ là đang xảy ra một trận ác chiến.
Một người mặc áo bào xanh, tay trái bế một đứa bé. Áo bào xanh đã lấm lem máu, Thanh bào y nhân thầm than khổ :”Phen này ta chết cũng không hề gì, chỉ sợ Song nhi vừa được ba tháng mà vì ta phải chịu kiếp nạn này, ta thật không cam”.
Xung quanh y là ba sát thủ áo đen. Một người cầm trủy thủ, một người cầm hàn kiếm, một người dùng một cây nhuyễn tiên đầu có hình răng hổ.
Ba người liên thủ quyết tâm hạ sát Thanh bào y nhân kia. Bỗng từ đâu trong rừng phát ra tiếng nói, âm điệu mạnh mẽ, khí lực dồi dào :” Long Thanh Phương, ngươi cứ đưa ra bí tịch thì tất nhiên mạng ngươi và cả hài tử kia cũng sẽ được bảo tòan”.
Long Thanh Phương chính là thanh bào y nhân kia, y gào lên đáp lại tiếng nói :”Tên ác tặc Hòang Lang, cha con ta thà chết chứ không nói cho ngươi nơi giấu bí tịch” Giọng nói lạ kia liền trở nên tức giận :”Tam Hồn, giết không tha”. Tam hồn chính là ba sát thủ hắc y, nghe chủ nhân hạ lệnh lập tức thi triển khinh công áp sát Long Thanh Phương. Long Thanh Phương thầm nói nhỏ với hài nhi trong tay :”Con à, làm cha không thể lo lắng được cho con, thôi thì con đi trước. Thà tự tay ta giết con còn hơn là để con chết dưới đao kiếm bọn máu lạnh này”.
Trong giây phút y nhìn con bằng ánh mắt trìu mến thương yêu hơn bao giờ hết. Ngay lập tức, ánh mắt đó trở nên lạnh lùng, y hết lực quăng hài tử của mình vào một đại thụ phía sau chừng hai trượng rồi định thần quyết chiến với Tam Hồn sát thủ . Đối với y ba sát thủ này đánh từng người một tất nhiên không thể hạ sát y, nhưng khi ba tên liên thủ thì lập tức công thủ tăng lên gấp bội, khó mà đối phó. Long Thanh Phương nay đã rảnh hai tay, có thể thi triển võ công gia truyền là Long Hoa Chưởng.
Long Hoa Chưởng không phải chỉ là chưởng mà còn dùng cả kiếm. Chưởng như Hoa bay phiêu dật tuyệt luân nhắm thẳng vào đầu hắc y nhân dùng trủy thủ đứng gần nhất. Chưởng phong ào ạt, khí thế như sông lớn cuồn cuộn. Hắc y nhân lập tức trở người, bản lĩnh y cũng không phải tầm thường. Long Thanh Phương tay trái ra chưởng, tay phải xử kiếm. Kiếm như thần Long bay lượng trong mây, biến chiêu kì dị khó mà nắm bắt. Trăm kiếm chỉ có một kiếm là thật, hướng về phía hắc y dùng hàn kiếm. Đối phó hai bên thì tên hắc y nhân dùng nhuyễn tiên tấn công, hắn vung nhuyễn tiên vào hạ bàn Long Thanh Phương, y phải thu chưởng dùng kinh công nhảy lên tránh né. Hắc y nhân dùng hàn kiếm lập tức thừa cơ y đang trên không trung không có điểm tựa, quay kiếm đâm thẳng vào huyệt khúc cốt ở hạ bộ. Tên cầm trủy thủ thì thân pháp mau lẹ nhảy theo quyết tâm dùng đòn sát thủ, y phóng trủy thủ thành ám khí bắn thẳng vào huyệt thiên độn ở cổ y. Lúc này Long Thanh Phương cười nhạt rồi dùng song chỉ chộp lấy trủy thủ, dùng Phong thanh cước đá phăng kiếm. Biến chiêu mau lẹ, thóat khỏi cửa tử vong trong chớp mắt. Nhưng đột nhiên y thấy sau lưng đau rát, tựa như có vật ngàn cân đánh vào. Quay lại mới thấy một Bạch y nhân, gương mặt quái dị, miệng nở nụ cười cổ quái, hàm chứa tà ác kinh nhân. Long Thanh Phương lần này biết ngay mình sẽ chết vì y đã bị đánh Thấu Tâm chưởng của Tiếu ma nhân Hòang Lang. Ngay lập tức tòan thân y như xương gãy thịt tan, thống khổ vô cùng. Nội tạng như muốn nổ tung, ngay sau đó huyết mạch đứt đọan. Chết không nhắm mắt.
“Kết cục này cũng là do ngươi tự chuốt lấy, lục sóat người hắn xem bí tịch có trong người không” Vừa nói xong, Hòang Lang cất bước quay đi. Gió khuya than khóc thổi phất phơ tà áo trắng của y dần khuất vào sương mù, thật trông không khác nào một bóng ma trong rừng sâu.
Quay trở lại đứa con của Long Thanh Phương. Khi bị cha mình quăng đi, hài tử nhỏ bé này không những không chết mà còn rơi vào một vòng nguy hiểm hơn. Không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, vừa lúc cận kề tử lộ thì một con Hồ Ly tam vĩ mình đỏ sọc trắng chạy ngang, thân đỡ lấy đứa bé không để cho nó bị văng vào gốc cây mà chết.
Hồ Ly tinh nhìn vào đứa bé thầm nghĩ :” thì ra là một hài đồng. Chuyện con người ta không nên quản, nhưng sao… đứa bé này thần thái lanh lợi, mắt to môi đỏ, da mặt hồng hào, vô cùng đáng yêu. Ta sống đã hơn hai trăm năm chưa từng gặp một hài đồng dễ thương thế này. Thật muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ. Nhưng khổ nỗi… ta có chuyện khẩn yếu không thể mang ngươi theo, thôi thì…” nhìn lại thấy cảnh chém giết kinh hồn kia thì lại sợ rằng đứa bé trong bọc này sẽ bị liên lụy. Nên nó đành cắn răng mà tha đứa bé đi theo mình, trước khi đi còn cuốn đứa bé thật ấm chỉ chừa lại gương mặt nhỏ xinh để thơ’.
Hồ Ly thành tinh đã có phép di hành, chạy một mạch đã hơn vài dặm. Cuối cùng nó dừng chân lại tại một cái động nằm bên dưới Núi Xà Lĩnh, xung quan cây cối xanh tươi, kì hoa dị thảo tỏa hương ngát trời. Hồ Ly đặt đứa bé ở một góc khuất rồi dùng cây lá che lại, đứa bé nhắm mắt ngủ yên. Mọi thứ có vẻ ổn thỏa, thì Tam vĩ hồ ly mới tiến vào trong động
Trong động tối om, nhưng Hồ Ly tu luyện trăm năm thì động có tối hơn nữa với nó cũng không thành vấn đề. Nó cứ thế tiến sâu vào động, nhảy qua một khe nước rồi lại đi xuyên qua một cái đường hầm nhỏ, qua cái đường hầm dài khỏang chưa tới chục trượng thì phía trước bừng sáng, mùi hoa ngào ngạt. Khung cảnh bên trong mở ra hoàng tráng không khác gì bồng lai tiên cảnh. Những mỹ nhân đang đi qua đi lại, người bưng bê, người thì kết hoa kết đèn. Nhộn nhịp không thể tả, Tam vĩ hồ ly không màng đến, tập trung phóng tới cái tòa tháp cao đang đỏ rực ánh đèn nằm ở trung tâm cái động lớn này. chỉ nghe xung quanh những mỹ nhân đang cười nói cất tiếng :”Linh Hoa muội muội, muội đã về rồi sao”, “Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ có mang về vật gì cho mụôi chơi không ?” một tiểu nữ xinh xắn, da trắng như tuyết, cũng có thể coi là một người đẹp. Nhưng so với mấy trăm mỹ nhân thì thật là thua xa. Người nào cũng ăn bận kín kín hở hở, thân thể uyển chuyển điệu đà, càng nhìn càng say lòng người. Linh Hoa hồ ly tiến vào trong tòa tháp. Bên trong sạch sẽ vô cùng, bàn ghế ngay ngắn, có một ghế chủ tọa. Trên ghế là một mỹ nhân kiều diễm, hoa nhường nguyệt thẹn đang mơ màng chống tay, áo trắng như tuyết, tóc cũng trắng không khác gì áo, gương mặt chỉ độ 18 20 tuổi. Làn da ánh lên sắc hồng, mi mắt cong vút.
“ Bạch Nguyệt tỷ tỷ”
Linh Hoa hồ ly kia quỳ xuống hành lễ,
Mỹ nhân kia từ từ mở mắt, ngồi lại ngay ngắn trên ghế chủ tọa rồi nở một nụ cười.
“Linh Hoa muội về rồi đấy ư, mau mau đứng lên nào, muội có hoàn thành điều ta căn dặn chưa ?”
“ Dạ, mụôi đã hòan thành rồi, nhưng muội có chuyện này muốn kể với tỷ tỷ”
“ Muội có chuyện gì cứ nói”
Sau đó, Linh Hoa kể toàn bộ sự việc mà nàng gặp ở trong rừng ngòai Kinh Thành, rồi kể luôn chuyện đã mang hài nhi xinh xắn kia đang để trước cửa hang.
Ngay lập tức Bạch Nguyệt nói lớn, giọng tức giận :”Muội thật là… tại sao bây giờ mới kể. Tại sao không mang đứa bé vào trong, để ngoài đó Hổ lớn gấu to tha đi mất thì sao”.
Bạch Nguyệt vừa dứt lời lập tức như gió thổi hoa bay lao ra cửa.
Linh Hoa trở gót theo sau, nàng thở phào thì ra Bạch Nguyệt vì lo đứa bé mà lớn tiến. Linh Hoa quay đi, lập tức hóa thành một người đẹp mặc áo hồng tươi như máu.
Hai hồ ly thân pháp mau lẹ, đi ra cửa động bế hài nhi vào trong.
Vừa đi Bạch Nguyệt và Linh Hoa vừa nói chuyện. Bạch Nguyệt hỏi Linh Hoa còn biết gì về thân thế đứa bé này không. Linh Hoa chỉ trả lời :” Muội chỉ biết đứa bé họ Long”. Tuy lúc đó Long Thanh Phương thì thầm rất nhỏ, từ xa người thường không nghe thấy nhưng Linh Hoa là hồ ly tu luyện được trăm năm nên các giác quan đều vượt trội hơn hẳn con người. Bạch Nguyệt nói tiếp :”Thôi thì ta cứ gọi đứa bé là này Linh Long Nhi vậy, ta sống cũng gần tám trăm năm mà nay mới được gặp một hài nhi xinh xắn thế này, tỷ muội Hồ Tiên Động chúng ta cứ nhận nuôi đứa bé, khi lớn sẽ dạy nó phép thuật rồi tìm cho nó một nam tử để kết duyên, muội thấy có được không. Ta đặt tên cho đứa bé này là Linh Long để sau này nó nhớ tới người mẹ nuôi đã cứu thoát nó khỏi tay Diêm Vương, chắc muội cũng không có ý gì chứ ”. Ánh mắt Bạch Nguyệt lóe lên sự tiếu ý.
Linh Hoa không ngờ Bạch Nguyệt nói đúng tâm trạng, liền vui vẻ đáp “Cứ theo Bạch tỷ lo liệu”
Mười Năm sau.
Tết trung thu.
Đêm nay kinh thành cực kỳ náo nhiệt, đèn lồng treo khắp phố. Người đi lại như mắc cưỡi. Những đứa bé đi rước lồng đèn vô cùng thú vị. Trên trời sao phủ như chăn
Đằng xa có ba người đẹp dẫn một bé gái đang cầm lồng đèn ngắm phố. Ai cũng dung mạo mỹ lệ. Vừa đi vừa cười nói. Mỹ nhân mặc huyết sam lên tiếng
“Đây là lần đầu Long nhi ra chốn phàm nhân, nhìn tiểu nữ cái gì cũng hứng thú, tỷ muội xem có đáng yêu không cơ chứ”. Nói rồi nàng cuối xuống thơm lên má bé gái xinh xắn kia. Đứa bé mỉm cười rồi ngơ ngác nhìn lên bầu trời có mấy cái Khổng Minh đăng :” Mẫu thân, cái gì trên kia vậy ạ, có phải là một ngôi sao to thật to không ?”. Tức thì cả ba mỹ nhân lớn hơn đều cười rộ. Bạch sam mỹ nhân lên tiếng :” Nha đầu ngốc, đấy người ta gọi là Khổng Minh đăng là đèn trời đó, con thấy có đẹp không”
“Bạch cô cô ơi, con tưởng đèn là chỉ cầm trên tay, làm sao có thể bay được ạ” vừa nói bé gái vừa nhìn vào chiếc đèn lồng cầm trên tay.
“Đó là đèn trời, mà đèn trời thì làm sao ở dưới đất được Long nhi” Tử sam mỹ nhân cuối cùng đáp lại rồi xoa xoa đầu.
Bốn người bọn họ chính là Linh Hoa, Bạch Nguyệt, Linh Long và người cuối cùng là Tử Anh Vũ. Đêm nay ra Kinh thành dạo chơi, còn chị em tỷ muội trong Hồ Tiên Động cũng đã tham quan khắp chốn. Sẳn cho Long nhi mở mang tầm mắt thế sự nhân giang. Ở Hồ Tiên Động được 10 năm, Linh Long nhi được các cô cô và mẫu thân hồ ly yêu quý bậc nhất. Ở Hồ Tiên Động, ai cũng đem những tài nghệ của mình truyền dạy cho Long nhi, điều gì cũng chỉ bảo tận tình. Long nhi tư chất minh mẫn, thông minh kiệt xuất lại thêm cái tính tò mò ham tìm hiểu nên mới mười tuổi mà kiến thức và tài nghệ do các cô cô trong Hồ Tiên Động truyền dạy đã rất nhiều. Linh Long nhi đã biết gãy đàn, làm thơ, đọc chữ chưa kể đã luyện được những thuật pháp cơ bản của Hồ Ly như ẩn thân, di hành. Tương lai hứa hẹn sẽ là một viên ngọc quý.