Sáng hôm sau, Long nhi được Bạch Nguyệt và Tử Anh Vũ gọi dậy. Tiểu cô nương đêm qua mãi chơi nên dậy trong vẻ uễ õai.
“Long nhi, dậy nào con, ta có chuyện muốn nói” Bạch Nguyệt lên tiếng gọi
“Con hãy lấy y phục ở đầu giường đấy” Tử Anh Vũ nói theo
“Vâng ạ, hai cô cô đợi con thay y phục”
Long nhi vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, thì thấy đầu giường mình đã để sẳn một bộ y phục màu ngọc bích, lấy ra xem thì trên áo họa tiết chim hạc vô cùng sinh động, lấp lánh có ánh kim tuyến. Long nhi thử mặc vào người thì vừa vặn vô cùng. Một cô bé mười tuổi như Long nhi mang một nét xinh xắn ngây thơ vô cùng. Long nhi nhanh nhẹn đi ra cửa thì đã thấy Bạch Nguyệt và Anh Vũ hai người. Long nhi cuối đầu hành lễ chào hai vị cô cô.
“Hai cô cô gọi con có chuyện gì vậy ạ”
“Đi theo ta nào”
Bạch Nguyệt lên tiếng, thanh âm ấm áp, nàng quay đi… tóc trắng phất phơ trong gió
Anh Vũng trong bộ y sam màu tím nắm tay Long nhi, dịu dàng mỉm cười nói
“Con thật là dễ thương”
“Đa tạ cô cô” Long nhi mỉm cười
Cả ba, một người hai hồ ly, tiến ra Động lớn nơi có tòa tháp cao, tất cả các Hồ ly trong Động đều đã tập trung ở đây thành một vòng tròn lớn. Ai cũng xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, không ai ngờ trong động này lại tòan là tuyệt sắc giai nhân. Long nhi được Anh Vũ và Bạch Nguyệt dẫn tới trung tâm động. Nơi đã đặt sẳn một cái dàn tế, bốn bề treo kèn kết hoa, nhộn nhịp. Trên dàn tế có một chậu nước trong veo, bên trong có một đóa hoa sen nở rộ. Bạch Nguyệt lên tiếng :
“Tỷ mụôi Hồ Tiên Động, theo lệ thì cứ 10 năm chúng ta tổ chức sinh nhật một lần, nay Long nhi của chúng ta đã tròn đúng 10 tuổi”
Nói tới đây thì bên dưới những tiếng cười khúc khích.
Bạch Nguyệt nhìn sang Long nhi mỉm cười. Long nhi lúc này mới hiểu rõ, thì ra hôm nay sinh nhật nàng, nhưng trước giờ mẫu thân chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Dẫu sao thì đó cũng là thông lệ của Hồ Tiên Động, vì Hồ ly tu luyện có thể sống tới mấy trăm năm. Nếu cứ mỗi năm tổ chức sinh nhật một lần thì quả thực so với tuổi sẽ quá lớn, lại thêm phụ nữ có mấy ai muốn mình già. Nên tổ động của Hồ tiên động đã nghĩ ra luật cứ mười năm tổ chức sinh nhật một lần. Những Hồ Ly sống hai ba trăm năm thì suy cho cùng cũng chỉ mới hai ba chục tuổi của con người.
Long nhi sung sướng nhìn các vị cô cô. Bạch Nguyệt lại lên tiếng nói :
“Hôm nay chúng ta sẽ tổ chúc lễ sinh nhật cho Long nhi”
Bên dưới vỗ tay hoan hô náo nhiệt. Bạch Nguyệt tiến đến chậu nước có hoa sen, nàng dùng hoa sen vẫy nuớc lên người Long nhi. Động tác tuy đơn giản, nhưng phong thái phiêu dật, cũng khiến người ta say đắm. Long nhi lấy làm khó hiểu liền hỏi Anh Vũ.
“Anh Vũ cô cô, vì sao Bạch cô cô lại vãy nước lên người con vậy ?”
“Tiểu nha đầu, con cứ yên tâm, chịu khó một lát” Anh Vũ đáp.
“Vâng ạ”
Long nhi ngoan ngõan nghe theo lời Tử Anh Vũ, cuối cùng Bạch Nguyệt cũng đã làm lễ xong. Nàng nói
“Lễ sinh nhật theo quy luật của Hồ tiên Động đã xong rồi, các tỷ muội có thể vui vẻ tự nhiên”
Bạch Nguyệt quay lại nói với Long nhi
“Long nhi, con muốn Bạch cô cô tặng con quà gì ?”
“Con không biết, quà gì cũng được ạ” Long nhi đáp
Bạch Nguyệt mỉm cười :
“Vậy ta có món quà này cho con”
Bạch Nguyệt trở đi, lát sau quay lại thì trên tay cầm một cây thất huyền cầm. Chế tác tinh xảo, huyền cầm thân đen óng làm từ gỗ trên côn luân, anh thanh phát ra như chim kêu nước chảy, là một cực phẩm hiếm có ổ nhân giang. Bạch Nguyệt trao đàn cho Long nhi rồi nói :
“Ngày mai ta sẽ dạy cho con môn Đạn chỉ thần cầm”
Anh Vũ đứng kế bên, tứ thì lộ ra dị quang. Nàng lên tiếng :
“Tỷ tỷ, môn võ công đó cần phải là người có nội công thâm hậu, lại phải rành âm luật, là môm võ công độc bộ thiên hạ, không phải ai cũng học được, dù có học thì chưa kể… chưa kể… “
“Muội đừng nói nữa, ta đã có ý định riêng của mình, sẽ không làm tổn hại Long nhi đâu”
Anh Vũ thở dài, đành nói
“Theo tỷ tỷ lo lịêu vậy”
Tử Anh Vũ cuối xuống nhìn Long nhi đang ôm cây huyền cầm vô cùng phấn khởi, các cô cô hồ ly đều quay xung quanh tặng quà cho Long nhi. Có cô cô hôn lên má, có cô cô thì ôm Long nhi vào lòng. Tất cả đều yêu quý Long nhi vô cùng. Tử Anh Vũ không tiện ở đây liền nói nhỏ với Long nhi
“Mẫu thân và cô cô sẽ đợi con ở Thạch Long sau núi, con cứ vui vẻ ở đây khi nào xong thì tới đó”.
Nói đọan, nàng hành lễ chào mọi người rồi cất bước ra động.
Long nhi sau đó buổi tiệc, ôm đàn dặt lên bệ tủ trong phòng. Nàng lập tức đi ra Thạch Long. Thạch Long sau núi Xà Lĩnh là một ngọn thác lớn, nhưng giữa thác lại chìa ra những mỏm đá lớn như vây rồng, nên mới gọi là Thạch Long.
Long nhi ra tới đó thì thấy Anh Vũ cô cô và mẫu thân đang ngồi bên thác trò chuyện.
Nàng vội vàng chạy tới ôm chằm lấy mẫu thân, cười nói khúc khích :
“Mẫu thân, trong con có đẹp không ?”
“Nha đầu của mẹ, con lúc nào mà ko đẹp”
Nói rồi Linh Hoa ôm hôn lên má con mình. Anh Vũ ngồi gần cũng mỉm cười.
Long nhi như chợt nhớ gì đó liền nói
“Mẹ và Anh Vũ cô cô gọi con ra đây có chuyện gì thế ?”
Linh Hoa mục quang hiền hòa nhìn Long nhi, nàng nói :
“Con ngồi xuống lòng mẹ, mẹ sẽ kể con nghe”
”Vâng ạ”
Long nhi liền ngồi vào lòng Linh Hoa. Ngơ ngác ngước nhìn hồ ly mẫu thân. Lúc này không khí ngoài tiếng thách đổ thì không còn gì khác. Anh Vũ móc trong túi ra một cái yếm đan bằng sợi chỉ vàng gói cẩn thận bên trong là một miếng ngọc bội làm bằng bạch ngọc hình một con rồng thần uy lẫm liệt và một tờ bản đồ bọc giấy dầu chống nước. Nàng trao tòan bộ cho Linh Hoa. Linh Hoa cầm nó đưa ra trước mặt Long nhi nàng nói :
“Đây là ba di vật mà cha mẹ ruột con đã để lại, con hãy giữ gìn cho kĩ lưỡng”
Long nhi nhìn những thứ đồ vật kia liền có cảm giác thân quen khó tả, nàng đưa bàn tay trắng muốt ra cầm lấy miếng ngọc bội. Nàng cầm miếng Bạch Long ngọc bội trên tay, phía trước khắc hình rồng, phía sau có khắc bốn chữ : “Long Gia Chi Bảo”
Để ta kể cho con nghe vì sao ta và con lại có duyên phụ mẫu.
Linh Hoa kể lại sự việc cho Long nhi nghe. Long nhi nghe mẫu thân kể lại liền hồn phách lên mây, xúc động chợt khóc. Linh Hoa thấy đứa con gái mình nuôi dưỡng mười năm nay, tuy không phải sinh ra nó, nhưng lòng dạt dào tình mẫu tử, ôm chặc con vào lòng nghẹn ngào nói :
“Tiểu nha đầu ngoan, con đường khóc để mẹ hát cho con nghe”
Mỗi khi Long nhi khóc thì Linh Hoa đều ôm nàng vào lòng và hát khúc hát ru từ bé. Mỗi lần như thế thì Long nhi lại càng yêu mẫu thân hơn. Long nhi nín khóc, đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Linh Hoa :
“Con chỉ biết có Linh Hoa mẫu thân là mẹ con thôi”
Giọng nói chắn chắn như thể muốn khẳng định.
Linh hoa nghe lời con nói lòng nghẹn lòng, nước mắt chợt lăng dài. Tử Anh Vũ cũng có chút cay mắt. Bổng Linh Hoa nghiêm mặt nhìn con nói :
“Tuy con không phải hồ ly chúng ta, nhưng sau này ta muốn con phải tìm rõ về lai lịch của mình. Sông có nguồn, cây có cội. Con làm người nhất định phải biết tổ tông mình, phải biết về lai lịch của mình. Hồ Ly chúng ta trước giờ chưa hề quên ơn đức tổ tiên. Con cũng phải nhớ lấy điều này. Khi nào con lớn, ta sẽ cùng con đi tìm thân phận thật của con. Còn bây giờ những thứ này mẫu thân trao lại cho con, con nhớ gìn giữ kỷ. Nó đều có liên quan đến quá khứ của con đó”
Long nhi thấy thần thái mẫu thân của mình nghiêm trang, bất giác cũng tập trung lắng nghe.
“Những lời mẫu thân nói, con sẽ không quên”
Long nhi ngước cao nhìn mẫu thân, ánh mắt tỏ ra sự nghiêm túc hiếm có. Nói xong rồi Long nhi gói cẩn thận những thứ mẫu thân trao cất vào túi.
Cả ba im lặng hồi lâu lắng nghe thác chảy.