Cánh cổng mở ra, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, trở nên nặng nề vô cùng. Vào lúc này, một thanh âm với ngôn ngữ kì lạ vang lên:
“Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi phong ấn, woa, thật là thoải mái, không khí bên ngoài vẫn là tốt hơn nhiều!!!”
Người thanh niên bước ra khỏi cánh cửa, hắn có mái tóc dài màu đen, khuôn mặt tuy rằng không tính là rất anh tuấn, nhưng mang theo vẻ lãnh khốc lạnh lùng hết sức nam tính. Đôi mắt hắn đen láy sâu thẳm, từ bên ngoài nhìn vào cảm giác như hai lỗ đen huyền bí, không tài nào cảm nhận được bất kỳ điều gì từ đôi mắt đó.
Thanh niên này mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, ngoài ra không mặc gì thêm nữa cả. Quả thật đây là một điều khó có thể tin nổi. Trên đỉnh Everest hiện tại nhiệt độ hơn âm năm chục độ, thử hỏi một người bình thường mặc áo sơ mi mỏng, không chút đồ ấm liệu có thể chịu đựng nổi sao. Vậy mà người thanh niên kia dường như không hề nhận ra điều đó, vẻ mặt hắn rất bình thường, tựa hồ như thời tiết rất ấm áp vậy.
Sau khi người thanh niên đó bước ra, cánh cổng chợt tan biến thành bụi phấn. Lớp bụi phấn hóa thành từng vòng chạy quanh người thanh niên, tốc độ càng lúc càng nhanh. Kế đến, chúng hội tụ tại ngón giữa tay phải của thiếu niên, biến hóa thành một chiếc nhẫn màu bạc tím. Mặt nhẫn hình rồng, quanh thân nhẫn có vô số kí tự kỳ lạ, chiếc nhẫn lóe sáng lên một cái rồi ảm đạm xuống, tựa hồ như biến thành một chiếc nhẫn bình thường vậy.
Thiếu niên nâng tay phải lên, tay trái khẽ xoa nhẫn. Chợt, hai mắt hắn trở nên sắc bén, hắn hơi nhíu mày lại, sau đó nói:
- Đã tới rồi thì ra đây đi.
- Soạt soạt soạt
Vài tiếng soạt soạt vang lên, lập tức có chín bóng người xuất hiện, nhìn kỹ là chín lão giả mặc mặc vest đen, ngoài ra còn có một điểm đặc biệt nữa là cả chín người đều không dính một hạt tuyết nào cả, tựa hồ như tuyết bụi bay đến đều tự tách ra hướng khác. Chín người này tuy già nhưng nhìn rất khỏe mạnh, không có một chút sự yếu ớt nào cả. Cả chín người tinh thần kích động nhìn về phía người thanh niên. Lúc này, lão giả đứng chính giữa tiếng lên một bước, khom người nói:
- Thiếu chủ!!!
- Hử, các ngươi là…???
Thiếu niên khó hiểu hỏi.
- Bẩm thiếu chủ, chín lão già chúng tôi là chín người trực thuộc chín đại gia tộc còn sót lại trên nhân gian của Thánh Địa năm xưa.
- Còn sót lại, ta cứ nghĩ hẳn đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi chứ? Nói đi, các người có thứ gì chứng minh được thân phận của mình?
Thiếu niên cảnh giác nói, trong suy nghĩ của hắn, Thánh Địa năm xưa đã bị hủy diệt, bản thân hắn thì bị phong ấn cả vạn năm, hắn biết trong người mình mang sứ mệnh, không thể nào dễ dàng cả tin được. Dù rằng trải qua vạn năm, mấy ai biết được chuyện Thánh Địa năm xưa cơ chứ?
Lúc này, chín lão giả nghe xong liền cẩn thận đưa tay lên, trên ngón giữa của mỗi người không ngờ lại xuất hiện một chiếc nhẫn giống y hệt như chiếc nhẫn kia của người thanh niên, chỉ khác ở một điểm là màu sắc của chúng khác nhau thôi.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào chín chiếc nhẫn hồi lâu, bỗng hắn nở nụ cười:
- Tốt, tốt lắm, thật không nghĩ tới Xích Quỷ chúng ta vẫn còn hậu duệ. Có điều, năm xưa Thánh Địa bị hủy, làm sao các ngươi có thể chạy thoát được?
- Bẩm thiếu chủ, năm xưa, trước ngày Thánh Địa bị hủy, Xích Quỷ Thiên Cơ tiên sinh đã hi sinh phần sinh lực còn lại của mình, mượn năng lượng thiên địa của không gian và thời gian nhìn thấu tương lai. Đồng thời đưa chín thanh niên tinh anh, cũng chính là ông nội của chúng tôi, mang theo nhẫn Xích Quỷ rời khỏi thánh địa, chia đều ẩn núp ở tám châu lục trong Cửu Châu. Nhờ vậy mà thoát được kiếp nạn, đồng thời, chín người cũng được Xích Quỷ Thiên Cơ đại nhân giao cho nhiệm vụ chờ đợi thiếu chủ xuất thế để trả thù cho dân tộc. Suốt khoảng thời gian qua, ông nội chúng tôi đã tạo nên một căn cơ cực kỳ vững mạnh trên tám châu lục, hiện tại thiếu chủ đã xuất thế, hẳn chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch của Xích Quỷ Thiên Cơ đại nhân năm xưa……
- Grừ giừ giừ…
Lão còn đang định nói tiếp thì bất chợt một loạt tiếng gầm rú vang lên, cắt đứt tiếng nói của lão, kế đến, chỉ thấy vô số bóng trắng tụ lại chung quanh mười người.
- Con gì đây? Báo à, quái, báo làm sao lại có màu trắng, hơn nữa còn to như vậy?
Thanh niên lẩm bẩm nói, hắn vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không chút sợ hãi, dường như không hề để những con quái thú kia vào mắt. Cả chín lão giả xung quanh cũng thế, lúc này, lão giả lên tiếng ban nãy cung kính nói:
- Bẩm thiếu chủ, đây là báo tuyết trắng nanh dài, là một loài báo biến dị xuất hiện khoảng 6000 năm trước. Chúng có thân hình bình thường to gấp hai lần con sư tử, lông trắng như tuyết, nanh dài và bén như ngà voi. Loài báo biến dị này không còn là thú thong thường nữa, mà chúng được xếp vào nhóm mãnh thú. Báo tuyết nanh dài thông thường sống trên những vùng núi tuyết, hay tụ tập thành đàn, nhưng chúng hiếm khi xuất hiện trong mắt người. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Bất quá thiếu chủ đừng lo, cứ giao cho chúng thuộc hạ xử lý.
Thanh niên nghe xong liền khoát tay, lập tức nói:
- Không cần, Đổng Thiên Vũ ta bị phong ấn một vạn năm, trước nay chỉ chiến đấu trong ảo cảnh, hôm nay thoát ra ngoài được, cũng nên giãn gân cốt một chút.
Lời nói của hắn vào tai chín người thì thấy bình thường, nhưng nếu truyền vào tai những người khác trên Cửu Châu chỉ sợ sẽ gây ra không ít sóng gió. Vì sao chứ? Bởi vì tuổi thọ trung bình của người Cửu Châu hiện tại là 300 tuổi, những tu luyện giả tuổi thọ dù cao hơn, nhưng gắng lắm chỉ đạt tới 4000 tuổi là không thể tiếp tục nữa. Vậy mà lời của Đổng Thiên Vũ vừa nói chính là một vạn năm, một người sống một vạn năm, hơn nữa khuôn mặt của hắn chỉ giống như một thiếu niên 20 tuổi thôi. Liệu có thể tin tưởng được không?
Bất quá chuyện đó sau này hãy nói, hiện tại đối mặt với hơn chục con báo tuyết nanh dài, Đổng Thiên Vũ sẽ ra tay như thế nào đây. Chín lão giả cũng rất hồi hộp, họ cũng muốn biết vị thiếu chủ mà gia tộc họ đã chờ đợi trong suốt một vạn năm là như thế nào.
Liếc mắt nhìn chín người, Đổng Thiên Vũ nói:
- Mọi người cứ việc chậm rãi ngồi coi.
Nói xong, hắn vung tay lên, chiếc nhẫn bạc tím ở ngón giữa chợt phóng ra chín luồng năng lượng về phía sau lưng chín người. Kế đến hình thành chín chiếc ghế salon hết sức kiểu cách màu bạc.
- Mọi người cứ ngồi xuống đi.
Chín vị lão giả có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm theo ngồi xuống, kế đến ở bốn góc chân ghế chợt bắn ra bốn cái ống cong xuống dưới đất. Rồi bất thình lình bốn ống đó tỏa ra một luồng năng lượng màu bạc kì lạ. Khiến cho chiếc ghế từ từ bay lên cao. Lên tới giữa không trung, đằng sau lưng chiếc ghế mọc ra một cái chong chóng lớn quay nhanh giữ cho chín người vững vàng ở trên cao.
Lúc bấy giờ, cả chín lão giả khiếp sợ không thôi, không phải sợ hãi vì bất ngờ bị đưa lên cao, mà là sợ hãi trước thủ đoạn của Đổng Thiên Vũ. Lão giả ở chính giữa lúc này giọng run run nói:
- Là nhẫn vạn hóa, nhẫn vạn hóa của thần Trụ Thiên trong truyền thuyết……
Tương truyền, vào ngày trái đất mới vừa sinh ra, thiên tai, quái thú, yêu quái hoành hành liên tục. Thẳng cho đến một ngày kia, khi cơn đại hồng thủy ập tới. Cả địa cầu dường như sắp bị hủy diệt. Thì vào lúc này, có một vị thần đã xuất hiện để cứu lấy chúng sinh. Vị thần này bằng vào một chiếc nhẫn thiên biến vạn hóa trong tay, dựng núi ngăn nước, dựng cây chống trời. Bằng vào thần thông của mình, khai thiên lập địa, sáng tạo ra một thế giới mới. Trước khi rời đi, Trụ Thiên từng để lại một chiếc nhẫn, nhẫn này gọi là nhẫn vạn hóa. Đồng thời cũng là chiếc nhẫn truyền thừa của Xích Quỷ trong mấy vạn năm.
Nhẫn vạn hóa hơn vạn năm không nhận chủ, thật không ngờ ngày hôm nay lại xuất hiện lần nữa trên thế gian, hơn nữa còn được nắm giữ trong tay một thiếu niên thần bí. Trên thực tế, ban đầu khi thấy cánh cổng kia biến hóa thành nhẫn, hẳn lão giả phải nghĩ ra ngay nó là nhẫn vạn hóa. Nhưng bởi vì bản thân thật sự thấy được thiếu niên gia tộc chờ đợi xuất hiện, cho nên mới không để ý tới nó.
Có điều, khiếp sợ vẫn không hề dừng tại đó, một màn đặc sắc tiếp theo họ thấy còn kinh khủng hơn nữa. Thực chất, không hẳn gọi là kinh khủng, mà phải nói là quá đẹp nên mới thành kinh khủng.
Thấy chín người bay lên cao, đám báo tuyết nanh dài mất đi mục tiêu, liền tức giận lao về phía mục tiêu còn lại, chính là Đổng Thiên Vũ.
Đổng Thiên Vũ khinh thường nhìn chúng, chiếc nhẫn trong tay chợt hóa thành những sợi năng lượng, kế tiếp biến thành mười thanh phi đao bay lơ lửng trước mặt hắn. Đổng Thiên Vũ tiện tay bắt lấy, mỗi tay năm thanh phi đao. Trong nháy mắt, hắn phóng một lúc mười thanh phi đao bay ra ngoài. Ngay sau đó liền có mười con báo tuyết bị đâm xuyên cổ họng chết ngay tại chỗ.
Không ngừng lại ở đó, mười thanh phi đao vừa đâm xuyên cổ họng báo tuyết liền huyễn hóa thành sợi năng lượng, sau đó nhanh chóng kết lại thành một sơi roi dài gần 3m, tay cầm của roi cũng bắn thẳng về phía Đổng Thiên Vũ.
Đổng Thiên Vũ vừa chụp lấy tay cầm liền vung về phía trước. Sợi roi phóng tới với tốc độ cực nhanh, quấn chặt lấy cổ một con báo tuyết. khi dây vừa quấn lấy thì chung quanh đoạn dây quấn cổ huyễn hóa thành những sợi răng cưa. Đổng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, liền giựt dây lại. Sợi răng cưa bị kéo đi bằng lực mạnh, trực tiếp cắt đứt đầu con báo bay lên trời.
Tiếp đến, Đổng Thiên Vũ đập mạnh roi xuống bên phải, sợi roi bay thẳng từ trên cao xuống phía một con báo ở đằng xa. Lúc gần đập trúng, đầu roi đột nhiên biến thành một lưỡi đao dài bén nhọn, trực tiếp bổ đôi con báo.
Dao vừa chạm đất keng một tiếng, rụt về phía Đổng Thiên Vũ một cách cực nhanh. Khi dây bắn về phía Đổng Thiên Vũ còn khoảng một mét thì cả sợi roi chợt biến thành một thanh kiếm. Đổng Thiên Vũ tiện tay cầm lấy chuôi kiếm, không cần quay lại, theo đà đâm ngược về phía sau.
Phập!!!
Grừ…
Thanh kiếm đâm ngược thẳng vào cổ con báo chuẩn bị vồ lấy hắn.
Rất nhanh, Đổng Thiên Vũ rút kiếm ra, thanh kiếm lập tức biến một cây côn dài. Đổng Thiên Vũ hú một tiếng, lao vào đánh những con báo đang lao tới phía trước. Lúc này, chỉ thấy hắn xoay tròn cây gậy liên tục. Mỗi một gậy đánh trúng một con báo xong, liền đánh một vòng tròn 360 độ đập trúng con báo khác. Từ phía trên cao nhìn xuống, chín lão giả có thể thấy rất rõ, mỗi một chiêu, một thức Đổng Thiên Vũ ra tay đều rất bài bản. Tuy nhiên, tất cả đều quy về một vòng tròn xung quanh người Đổng Thiên Vũ.
Mỗi một con báo, trúng một gậy đầu tiên, liền chỉ văng ra ngoài chứ không chết, dường như lực đạo chỉ đủ làm chúng bị thương nhẹ chứ không trọng thương. Nhưng ngay khi côn thứ hai vừa giáng trúng thì có vài con gượng dậy không nổi. Có con hộc máu, có con ngất xỉu tại chỗ. Đến khi trúng tới côn thứ ba thì tất cả đều thịt nát xương tan.
- Rõ chán, chịu không nổi được ba côn, không đã tay gì hết. Ta dùng còn chưa tới một phần sức lực.
Đổng Thiên Vũ ngừng tay lại, lúc này không còn một con báo nào sống sót dưới côn của hắn. Vừa rồi hắn đánh là một loại côn pháp cổ truyền của Xích Quỷ, côn pháp này bắt nguồn từ một vị thần tướng gọi là Xung Thiên Thần Vương --- Thánh Gióng. Tương truyền, vào đời vua Hùng Vương thứ sáu, tại làng Phù Đổng, bộ Võ Ninh có 1 nhà nọ hiếm muộn con, đến 62 tuổi mới sinh được 1 cậu con trai. Nhưng cậu bé đã lên 3 tuổi mà vẫn không biết nói, không đứng không ngồi, suốt ngày chỉ ẳm ngữa mà thôi. Vào một ngày nọ, giặc Ân bỗng dưng kéo quân xâm lược Văn Lang (nước Việt thời xưa). Giặc Ân tài hùng thế mạnh, quan quân nước nam không cách nào kháng cự nổi. Vua Hùng bởi vì lo lắng, nên đã cho người chiêu hiền khắp nơi, hi vọng rằng sẽ có một vị dũng sĩ đứng ra giết giặc, bảo vệ sông núi nước mình.
Khi sứ giả đến làng cầu hiền, cậu bé thốt nhiên bật ra tiếng nói. Cậu ngồi bật dậy cất tiếng xin cha mẹ mời sứ giả nhà vua vào thưa chuyện. Khi sứ đến, cậu liền xin với sứ về tâu vua đúc cho cậu 1 con ngựa sắt, một cái nón sắt, và 1 thanh gươm, để cậu ra quân diệt giặc.
Những ngày tiếp theo đó, cậu bé ăn liên tục, một ngày bảy bữa, mỗi bữa bảy thùng cơm. Và rồi cậu ta mỗi ngày mỗi lớn, cho đến khi trưởng thành thân cao hơn người thường những hai cái đầu. Lúc bấy giờ, giặc Ân kéo đến núi Châu Sơn, thì sứ giả cũng mang ngựa sắt, nón sắt và gươm đến. Cậu bé đó nhận gươm và nón xong, liền nhảy lên ngựa, khi cậu ta vừa nhảy lên, thì bầu trời bỗng dưng xảy ra dị tượng, thiên lôi đánh xuống, khiến cho mọi người phải khiếp đảm một phen.
Liên tục chín đạo thiên lôi đánh xuống người ngựa, thì cậu bé hú lên một tiếng, cơ bắp bành trướng như muốn nổ tung ra, đứng từ bên ngoài nhìn vào cảm giác như cậu ta là một vị chiến thần vậy. Vào lúc này, điều kì diệu xuất hiện, con ngựa sắt vốn không có sự sống bỗng dưng tung chân hí lên một tiếng, mũi thở ra lửa, chân chạm đất, đất liền nứt. Lúc này cậu bé nhìn về phía cha mẹ mình gật đầu một cái liền quay ngựa xông ra chiến trường.
Vó ngựa của cậu đi tới đâu, giặc chết tới đó, mỗi một bước bước đi, ngựa sắt liền thở ra một hơi lửa, vô số tên giặc muốn đánh lén đều bị hơi nóng thiêu bỏng, không tài nào tiến gần lại được. Thẳng cho đến khi cậu bé gặp một vị tướng lãnh của giặc Ân, vị tướng lãnh này có thể nói là uy mãnh vô song, sức một người địch được ngàn người, cả hai thấy đối phương đều là cường giả, liền tung người khỏi ngựa bay lên cao đại chiến.
Quả nhiên không hổ là tướng lãnh đánh trận nhiều năm, vị tướng giặc Ân đó sử dụng một loại kiếm pháp hết sức bá đạo đánh gãy kiếm của cậu bé. Vốn tưởng đã rơi vào đường cùng, chợt một cơn gió thổi qua, cậu bé vô tình nhìn thấy sự dao động của cây trúc. Nhớ lại những lúc trúc đung đưa trước gió bão, nhớ lại những lúc trúc chống cự khi bị con người chặt cây xuống. Cậu bé đột nhiên ngộ điều gì, nương theo đường kiếm đang chém ngang tới cổ mình. Cậu bé ngã người về sau, úp tay xuống đất theo tư thế thiết bản kiều, sau đó, cả người hệt như cành trúc uốn lượn, lấy hai tay làm điểm tựa cả người bật một vòng tròn sạt ngang nhảy về phía một cây trúc gần đó.
Bằng vào sức mạnh trời sinh của mình, cậu bé nhổ cây trúc lên, tiếp tục chiến đấu với vị tướng lãnh đó. Trúc, được mệnh danh là quân tử của các loài cây, vì sao trúc lại có cái tên này? Đó là bởi vì trúc rất bất khuất, cho dù gió có thổi, giông tố có kéo đến, thì trúc vẫn luôn đứng sừng sững tại đó. Không gì có thể lay động được trúc, trúc có thể nương theo chiều gió mà nghiêng qua nghiêng lại, gặp gió mạnh thì trúc đánh vòng tròn làm tan đi lực lượng của gió.
Cậu bé lúc này chính là dựa theo những đặc tính của trúc mà xuất côn, mỗi một côn đi theo một vòng tròn, từng vòng từng vòng liên tục, liên miên không dứt, một côn rồi lại một côn. Côn sau mạnh hơn côn trước, thiên biến vạn hóa, bất kì chỗ nào trên cơ thể côn trúc cũng có thể đánh tới. Vị tướng lãnh giặc Ân kia ra sức chống đỡ, nhưng cuối cùng không chịu nổi trước sức mạnh kinh nhân của cậu bé mà tan xương nát thịt. Kể từ đó, bộ trúc điệp côn pháp đã ra đời như vậy đấy. Kế đến, bằng vào côn pháp thần kỳ kia, cậu bé lấy một địch vạn, đánh đến nỗi giặc Ân phải sợ hãi quỳ gối xin hàng.
Phá giặc Ân xong, vị anh hùng làng Phù Đổng này đi đến Sóc Sơn rồi vĩnh viễn biến mất trong mắt người đời. Vì để nhớ ơn, vua Hùng lập đền thờ ở làng Phù Đổng, phong cậu bé làm Xung Thiên Thần Vương. Về sau được người đời gọi là Phù Đổng Thiên Vương hoặc Thánh Gióng.
Bộ trúc điệp côn pháp này cũng là do Thánh Gióng trước khi đi tặng lại cho vua Hùng, hi vọng rằng sẽ giúp cho người dân nước Văn Lang có võ lực hùng mạnh hơn để bảo vệ đất nước.
Trải qua hơn vạn năm, không ngờ trúc điệp côn pháp lại được tái hiện ở nhân gian trong tay một thiếu niên thần bí tên là Đổng Thiên Vũ.