Còn những hai ngày nữa mới có thể bắt đầu vác đao ra trận , thật là chán quá đi.
Tâm tình không tốt ta liên ra công viên gần nhà đi dạo . Mà cũng không biết hôm nay là cái ngày mắc dịch nào mà không có lấy một cô em nào đủ đẳng cấp được coi là mỹ nữ lảng vảng quanh đây cả , chứ đừng có nghĩ đến việc tán phét cùng các em.
Từ công viên trở về tâm tình được không khí trong lành cũng đã thoải mái được phần nào . Bật tivi, xem một và chương trình nhàm chán, tâm hồn như du đãng phương trời trở về ba năm trước . Lúc mẹ ta đang hấp hối , bà nắm chặt tay ta nhắn nhủ những điều cuối cùng trong đời , và những tâm nguyện của mình. Cũng trong ngày đau thương đó ta đã được biết một sự thật kinh người , như sấm sét giữa trời quang rằng:" ta không phải là con ruột của cha , mẹ mà được cha nhặt về trong một ngày mưa gió khi đó quanh người ta chỉ có một chiếc chăn nhỏ và một biên ngọc bội có khắc hình thanh kiếm .Đến bây giờ ta vẫn nhớ lời trăn trối cuối cùng của bà :
- " Võ , tuy con khôn phải là con ruột của cha mẹ , nhưng cha mẹ cũng coi con là con ruột của mình, hãy chăm sóc Thiên Mỹ em con thật tốt nha con ."
Đang thả hồn theo dòng suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa vang lên. Ta không thể làm gì khác đành phải đứng dậy đi ra mở cửa . Miệng thì lẩm bẩm :
-" là ai nhỉ ? không có ai báo rằng hôm nay đến nhà mình nha?"
-" Ta-ra, ngạc nhiên chưa"
Ngay khi cửa vừa mở ra thì một thân ảnh yểu điệu đọt nhiên lao thẳng vào ngực ta . Làm cho ta mất trọng tâm suýt chút nữa thì ngã ngửa ra phía sau . Chỉ thấy một đôi tay khiết bạch như ngọc quàng lấy cổ ta , đôi bờ mi chớp chớp , cùng với một dung nhan tuyệt mỹ , không một tia tì vết , phảng phất như được tạo thành từ bàn tay một người thợ vô cùng tài hoalamf cho mọi người phải điên đảo. Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi , không cần nhìn ta cũng biết đó là ai.
Cùng thân mật như vậy thì cũng chỉ có hai người mà thôi , đó là bạn gái và em gái của ta . Và đây cũng chính là em gái ta : Nguyễn Thiên Mỹ. Ta liền mở miện hỏi :
-" sao em lại về bây giờ vậy , đã đến hè đâu"
Tại vì em ta học ở trường nội trú nên đén hè mới có thể về nhà .
-" Làm sao , anh không thích em đi về à, chẳng lẽ không nhớ em sao?"
Vừa nói hai tay vừa bẹo má ta , dày vò đủ kiẻu hình dáng để tỏ vẻ kháng nghị.
-" Âu co , ớ à , ớ à , ớ , uốn ết uôn.( đâu có , nhớ mà , nhớ mà , nhớ muốn chết luôn)"
Ta mặc dù trả lời câu hỏi của em gái nhưng tầm mắt hoàn toàn bị hấp dẫn , đối với câu hỏi này trả lời cho có lệ.
Giờ phút này ánh mắt ta lộ vẻ si ngốc nhìn thân ảnh trước mặt . U tĩnh như một bông hoa Bách Hợp , cặp ma núm đồng tiền vô cùng đáng yêu, đường nét duyên dáng, cổ trắng như ngọc , bờ vai mềm mại nhỏ nhắn , cặp bánh bao vểng cao "ngạo thị thiên hạ" , eo thon nhỏ thanh nhã như lá liễu , vóc dáng mảnh khảnh , khoác trên người bộ đòng phục áo dài cang tôn thêm vẻ đẹp của nàng.
-" Thúy Hà sao em đến đây mà không thông báo cho anh ra đón "
- " không sao đâu mà"
Thúy Hà trông thấy ta nhìn mình si ngốc nhìn chằm chằm , trong lòng không khỏi tràn đầy hạnh phúc . tuy nhiên bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy cho dù là người mình yêu thì , nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, e lệ cúi đầu , trên mặt là một dặng may hồng.
Hai chúng ta đang thầm tình mật ý , chuẩn bị "quất " đến nơi rồi thì lúc này một giọng nói đáng ghét đột nhiên vang lên , đánh tan khoảng khắc lãng mạng này.
-" Hai người đang làm cái gì vậy "
Cả hai chúng ta vội giật mình, Hà ngượng chín mặt vùng khỏi tay tay chạy đi chỉ bỏ lại một câu:
-" Em đi nấu cơm đây"
Nhìn vẻ mặt tinh quái của cô em , ta nghiến răng nghiến lợi , tâm khóc không thôi .
-" Cố ý , tuyệt đối là cố ý , nó cố tình phá nát khoảnh khắc lãng mạn của ta"
Nhìn thân ảnh chạy đi rất nhanh kia ta hét lên:
-" hãy đợi đấy"
------------------------------------------------------------------------------------------
Hai ngày sau
Đúng 2 giờ, ngày 2 tháng 2 năm 2222, " Chiến Thiên " chính thức mở cửa.
- " Đinh , xin chào dũng giả đến với " Chiến Thiên" , hiện đang tiến hành xác nhận thân phận . Vui lòng đợi trong giây lát......."
-" Đinh, DNA thân phận xác nhận , đã khóa , tài khoản tạo thành công. Bạn muốn vào Games chứ"
Nói nhảm , tất nhiên là vào rồi .
Một chiến trường xuất hiện trước mắt ta , vô cùng khổng lồ, mang theo khí tức hào hùng tang thương. Ai nấy anh dũng xông lên liều chết , trước mặt họ vô số yêu , ma , quỷ , quái đầy khắp không gian . Vô số chiêu thức hoa lệ mà khủng bố được tung ra, vô số kẻ ngã xuống nhưng đàng bạn phía sau họ vẫn xông lên .
Cảnh quay chuyển đi , một không giang tràn ngập sương mù , trôi nổi dập dềnh:
-" Đinh, bạn chưa sáng tạo nhân vật , xin lựa chọn binh sĩ hoặc là pháp sư"
"Binh sĩ."
Đương nhiên là binh sĩ, ta thích cảm giác giác đao kiếm uống máu, thích cảm giác hào hùng khi binh sĩ chức nghiệp hướng thẳng tới trước mà xông tới.
Binh sĩ có thể chuyển chức thành kị sĩ. Ta thích anh tư của kị sĩ, ảo tưởng ta tay cầm trường kiếm uy phong lẫm lẫm kị sĩ cưỡi trên lưng ngựa, tự nhiên thoải mái nói không ra lời tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của muội muội. Hơn nữa kị sĩ phòng thủ cao máu nhiều ngoại trừ có thể bảo hộ muội muội thì solo BOSS càng không bị miểu sát.
Trong " Chiến Thiên" thì chức nghiệp của nhân vật phân thành binh sĩ và pháp sư hai loại.
Binh sĩ có thể phát triển thành lực lượng loại chiến sĩ, thể chất loại kị sĩ, nhanh nhẹn loại cung tiễn thủ hoặc là thích khách. Mỗi loại lại có thể tiếp tục phân nhánh.
Pháp sư căn cứ trưởng thành có thể chuyển chức thành ngũ hành pháp sư, tinh thần loại pháp sư, vong linh loại pháp sư, triệu hoán loại pháp sư v.v.. .
Chức nghiệp của nhân vật là cơ bản thiết lập. Trang chủ đã có thuyết minh các chức nghiệp trong quá trình trưởng thành nếu như xuất hiện một số điều kiện nhất định thì có thể tiến cấp chuyển chức trở thành thần bí che dấu chức nghiệp. Điều đó chính là cần vô cùng may mắn mới được.
"Binh sĩ lựa chọn thành công, xin mệnh danh."
-" Tử Kim Long"
"Mệnh danh thành công. Bạn có thay đổi khuôn mặt không, có thể điều chỉnh lên xuống 20%."
"Hạ thấp 20%." Làm người phải hạ thấp.
"Khuôn mặt xác định thành công. Hiện tại sẽ do hệ thống phân phối các loại thuộc tính điểm số, xin chờ một lát......". Một dung mạo phổ thông xuất hiện tại trước mặt ta. Còn chấp nhận được, không phải người quen khẳng định không nhận ra ta.