Hai bên đánh nhau không ngừng suốt mấy canh giờ, tử thương vô số, xác người chất đầy khắp cả con đường trước cửa Bạch phủ.
Họ ẩu đả tốc độ càng ngày càng chậm, ai cũng thở dốc, khuôn mặt lộ ra nét mệt mỏi. Cố gia đang dần thất thế một cách rõ ràng, vừa đánh vừa không ngừng lùi lại. Cũng khó trách được khi đây chỉ là đám quân hỗn tạp, lại đang chiến đấu trên đất Bạch gia.
Và tất cả mọi người đều ít ai để ý tới một thân ảnh nhỏ con hay luồn lách trong đám người của Cố gia, mỗi khi thấy quá đông người Bạch gia xông vào thì liền bỏ chạy.
Cách đó không xa, một tên tráng đinh thân hình cao ốm của Bạch gia đang đuổi giết Mạc thúc. Hai người rượt đuổi nhau không ngừng, trên tay Mạc thúc đã bị hắn chém một vết thương dài, sâu, máu không ngừng phun ra. Tên cao ốm kia thần sắc dữ tợn, sắp đuổi kịp trung niên nhân trước mắt thì chợt nghe một giọng nói hơi non mà lạnh lùng vang lên phía sau.
“Tên thứ sáu, ba mươi đồng !”
Vừa quay lại chưa kịp phản ứng thì đã có một cảm giác nóng rát xẹt qua cổ. Hắn ngã gục xuống, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trong đời chính là một thiếu niên gầy áo trắng nhuộm máu, tay cầm đoản đao, đôi mắt linh hoạt ẩn chứa tinh quang sắc bén.
“Nhầm rồi, lỡ giết một tên, vậy là ba mươi lăm đồng !”
Thiếu niên này thở dài, rồi vội chạy về phía Mạc thúc thúc, hắn chính là Dương Phàm. Cuộc chiến kéo dài đẫm máu suốt buổi trưa nay, hắn là một trong những nô bộc may mắn sống sót. Những nô bộc vì không am hiểu chiến đấu, sức khoẻ lại kém hơn hẳn các tráng đinh nên tử thương vô số. Chỉ còn lại Dương Phàm, Mạc thúc thúc, và hai mươi mấy người nữa.
“Thập tam, chạy qua đây mau” Mạc thúc nhận ra Dương Phàm là người đã cứu mình nên rối rít goi hắn đến bên cạnh. Vốn tưởng bản thân đã phải chết nhưng không ngờ lại gặp được Dương Phàm nên ông đang hết sức vui vẻ.
Cả hai lui về sau trong đội hình Cố gia, không ham chiến nữa mà cảm thấy đủ với những gì mình đạt được.
“Haha thập tam, ngươi xem lần này Mạc thúc phát tài rồi, mười tên, là một lượng bạc, con gái ta lần này được cứu rồi.” Mạc thúc đột nhiên quay sang lay lay hai vai Dương Phàm mặc cho máu từ bả vai trái không ngừng chảy ra, ướt đẩm cả tay áo rách rưới.
“Mạc thúc, ta biết, nhưng đây là chiến trường mà, bình tĩnh lại đi” Dương Phàm cười khổ, nhưng cặp mắt vẫn không ngừng cảnh giác.
…o0o………………
“Lão gia, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Vân Phi thiếu gia, chúng ta có nên rút lui không?” Đứng phía xa, Cố Mã, Cố Điền vẫn đang đứng quan sát nãy giờ, ai nấy nét mặt lộ ra vẻ căng thẳng.
Nghe lời Phong hộ pháp nói, trong lòng Cố Mã run rẩy không thôi. Lão run không phải vì sợ thua trận này, mà lão sợ Cố Vân Phi, hi vọng duy nhất hiện giờ của Cố gia sẽ gặp nguy hiểm. Có nên rút lui hay là chờ. Lần đầu tiên trong đời, lão có ý nghĩ không dứt khoát.
“Cha, nên rút đi thì hơn ! Lần này tử thương như vậy chỉ sợ Cố gia địa vị giảm sút cha à, rút lui đi !” Cố Điền vẻ mặt lo sợ nói. Gã lo sợ cho tương lai của gã. Nếu Cố gia địa vị giảm sút chỉ sợ Cố Điền về sau đi đâu cũng bị người khác chèn ép.
“To gan ! Ai dám ở đây đánh đánh giết giết vậy hả ? Bộ không coi vương pháp ra gì sao?”
Cố Mã đang đắn đo thì chợt có một giọng nói hào sảng từ phía cuối đường vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc áo quan, dung mạo vẫn khá trẻ, mà lại hiện rõ nét uy nghiêm. Ông ta ngồi chễm chệ trên lưng một con hắc mã, lửng thửng đi tới, theo sau là mấy tốp quan sai chừng năm mươi mấy người.
Đám người Cố gia và Bạch gia đang hỗn chiến nghe quan sai tới thì ai nấy đều sửng sờ dừng lại.
“Các ngươi còn coi bổn quan ra gì không? Cố Mã chuyện hôm nay ngươi giải thích thế nào?” Vị quan kia cưỡi ngựa tới tới trước mặt Cố Mã, lạnh lùng nói. Y chính là thành chủ Bắc Phong thành, cũng chính là gia chủ Tây gia, Tây Chính An.
“Lui về” Cố Mã trầm mặc một lúc rồi phất tay ra hiệu. Lập tức đám người Cố gia đều lui về sau lưng lão.
“Tây đại nhân, đều là do Bạch gia gây sự trước, chúng ta chẳng qua……”
“Haha, Cố huynh, huynh gọi cả đống người tới bổn phủ đánh giết đầy đường mà còn kêu chúng ta gây sự với huynh sao?” Cố Mã đang định thanh minh thì từ trong Bạch phủ Bạch Tuấn bước ra cười ngạo nghễ, phía sau lưng có hắc y nhân Hắc Vũ theo sát như hình với bóng.
“Rõ ràng hôm nay ngươi cho người đánh Cố Điền con trai ta, giờ ta chỉ là đến nói lý lẽ thôi.” Cố Mã tức giận nhìn Bạch Tuấn, lão biết chắc là hôm nay đã trúng kế của hắn ta, chỉ là vẫn lo cho an nguy của Vân Phi mà thôi.
“Cố Mã, ngươi rõ ràng coi thường vương pháp, người đâu giải hết về công đường!” Tây Chính An nghe hai bên cãi nhau thì cười lạnh ra hiệu cho mấy tốp qua sai đằng sau. Nếu hỏi tại sao Tây Chính An ít người nhưng lại là quyền lực nhất thì chỉ có một câu trả lời, vì hắn làm quan, hơn nữa còn là thành chủ Bắc Phong thành, nếu đúng lí lẽ mà dám phản kháng thì sẽ bị khép tộp chống đối triều đình.
“Cửa hàng trên ba khu phố Anh Lam, Phát Tài, Vĩnh Tương, cộng với cửa hàng bán muối ở chợ Vĩnh Hãi.” Cố Mã thấy hành động của Tây Chính An thì đành nghiến răng nói.
“Người đâu, bắt !” Tây Chính An vẫn ngó lơ như không nhìn thấy.
“Cộng thêm hai trăm tráng đinh ở đây !“
“Bắt !” Tây Chính An vẫn thản nhiên chỉ nói một từ.
“Thêm tiêu cục Bình An ở giữa thành nữa, đây đã là cực hạn của ta, nếu không đồng ý thì cứ bắt đi, con mẹ ngươi, xem ngươi đủ cơm cho chúng ta ăn không?” Cố Mã mặt mày tím tái, giận quá hét lên.
Tây Chính An và Bạch Tuấn thấy vậy thì đồng thời bật cười.
“Cố huynh sao lại nóng giận như vậy, thật ra ở đây cũng chẳng có việc gì liên quan đến huynh đâu, chỉ là bọn côn đồ đâm chém nhau thôi ấy mà. Đám người này ta dẫn về một trăm, Bạch huynh cũng vậy. Còn mấy cái khu phố cùng với tiêu cục…..” Tây Chính An cười cười, vẻ mặt rất đỗi tự nhiên, không hề biết xấu hổ nhìn sang Bạch Tuấn.
“Ta chỉ cần cửa hàng muối kia là được, còn lại thuộc về Tây huynh. Về phía Cố huynh….” Nói đến đây Bạch Tuấn lạnh lùng quay sang nhìn Cố Mã, gằn lên hai chữ:
“Không…. tiễn !”
“Vân Phi ở đâu?” Nghe Bạch Tuấn nói vậy nhưng Cố Mã vẫn không tỏ ra giận dữ, mà bình tĩnh hỏi lại.
“Khi nào ba khu phố, một tiêu cục, một cửa hàng thuộc về Bạch gia và Tây gia thì khi đó Vân Phi hiền chất nhất định sẽ bình an trở về”
Cố Mã nghe vậy thì cũng không nói nhiều thêm nữa, cùng với Cố Điền và hai vị Lôi Phong hộ pháp vội vã rời đi.
Bỏ mặc lại hơn hai trăm nhân mạng Cố gia đang ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dương Phàm nhìn theo hướng Cố Mã rời đi mà thở dài. Hắn biết số phận mình lại bị trao vào tay người khác rồi. Còn ba mươi lăm nữa, mẹ kiếp. Nghĩ đến đây Dương Phàm không kiềm chế nổi bực dọc. Nhưng càng đáng thương hơn cho Mạc thúc.
Mạc thúc lúc này đang ngơ ngác như người mất hồn, máu ướt đẫm tay áo, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Mạc thúc không giống Dương Phàm, nô bộc chia làm ba cấp bậc hạ lưu, trung lưu, thượng lưu. Dương Phàm là loại hạ lưu bị mua vào, mất hết quyền tự do, lương bổng lại thấp. Còn loại trung lưu trở lên là người từ ngoài xin vào làm, vẫn có thời gian tự do riêng của mình, chế độ đãi ngộ cao hơn. Mạc thúc chính là loại nô bộc này.
Ông còn có một gia đình trong một thôn nhỏ ở ngoài thành. Gia đình ông chỉ có ba người, ông, vợ ông và thêm một đứa con gái đang mắc bệnh nặng. Mục đích Mạc thúc vào Cố gia làm nô bộc là để kiếm tiền chữa bệnh cho con gái. Vừa rồi liều hết cả mạng sống của mình, chém giết được bao nhiêu, những tưởng lần này có thể cầm tiền về nhà, nào ngờ…….
Không chỉ Dương Phàm, Mạc thúc mà tất cả những tráng đi cùng nô bộc ở đây ai cũng âu sầu. Nhìn những xác chết đồng bọn dưới đường lòng nỗi lên bi ai, những người này vừa rồi vì lời hứa của Cố Mã mà hi sinh cả mạng sống của mình, thật là quá uổng công rồi.
“Tất cả không cần âu sầu như vậy, Tây Chính An ta và Bạch Tuấn gia chủ sẽ đối đãi với các ngươi thật tốt, quên tên Cố Mã chó má kia đi !” Tây Chính An thấy vậy thì dáng vẻ sảng khoái nói, nhìn Tây Chính An lúc bây giờ chẳng có vẻ gì là giống quan lại cả, mà trông giống mấy đại hán giang hồ hơn.
“Người bị thương quá nặng không thể lao động được nữa thì được cấp cho một lượng bạc về quê, còn nguyên vẹn thưởng năm mươi đồng. Nô bộc hạ lưu thì cứ thăng lên loại trung lưu hết đi !
Bạch Tuấn mỉm cười, ra lênh cho mấy tráng đinh bên phe mình vào trong lấy ra mấy rương tiền, thêm mấy vị đại phu trong Bạch phủ cũng đi theo ra chữa trị cho những người bị thương.
Lần này thu hoạch được của Cố Mã khá lớn, phân phát như vậy cũng không tính là tổn thất, ngược lại còn có thể an định được đám nô tài mới vào này. Bạch Tuấn trong lòng nghĩ thầm.
Bên phía đám người Dương Phàm nghe Tây Chính An và Bạch Tuấn nói vậy thì mừng đến phát khóc, vội vàng hành lễ, sau đó những người bị thương tự động đến cho đại phu chữa trị, những người còn sức khoẻ thì giúp người Bạch phủ thu dọn xác chết.
………0o0………………………………
Dương Phàm hiện giờ đang cùng với một nam nhân khuôn mặt thô kệch, xấu xí khuân vác các xác chết lên một cái xe gỗ, người này không ai khác ngoài bạn tốt A Hổ của hắn.
“Thập tam, ngươi nói xem lần này chúng ta là được họạ hay phúc đây? Đặt một cái xác chết của Bạch gia lên xe một cánh nặng nhọc, A Hổ quay sang Dương Phàm hỏi.
“Hoạ, phúc ? Theo ta biết thì cả Tây gia, Bạch gia, Cố gia đều chả ai tốt đẹp gì. Tây gia vì là quan lại nên có lẽ khá hơn một chút, tiếp đến là Bạch gia, còn về Cố gia thì tệ hết mức nói. Đừng tưởng hiện tại Bạch Tuấn kia cho chúng ta ngân lượng thì là hắn tốt bụng, thật ra chỉ là động thái trấn an chúng ta thôi, còn về sau…. Hừ, vẫn chưa thể biết được !”
Dương Phàm nghe vậy thì chỉ cười, lắc đầu.
“Làm sao mà ngươi lại biết được nhiều điều như vậy, nhìn cách ngươi nói chuyện chả giống nô bộc tí nào” A Hổ cực kì kinh ngạc vì mấy câu nói của Dương Phàm, không nhịn được mà tiếp tục hỏi.
“Ngày thường làm việc xong rảnh rỗi ta đều đọc sách, sách là nguồn tri thức của nhân loại, hiểu không?” Chất thi thể đầy máu me cuối cùng lên xe, thở ra một hơi, rồi Dương Phàm trả lời.
“Ta chẳng hiểu ngươi nói gì, tóm lại giờ qua nhận lương trước thôi, còn Bạch gia Tây gia gì đó thì quên đi. Qua bên nào thì cũng không phải lựa chọn của chúng ta. Nhưng nếu hôm nay chia cách, mai sau gặp lại thì vẫn mãi là huynh đệ!”
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, A Hổ mỉm cười nói, trên khuôn mặt xấu xí thô kệch của hắn, lần đầu tiên Dương Phàm thấy hiện lên nét đẹp đẽ sáng ngời.