La Phù là một ngọn núi rất nổi tiếng, nằm ở phía đông Trung thổ, trải dài ngàn dặm, sơn thanh thủy tú, muông thú tụ hội, linh khí ngất trời, nhưng phía sau núi, phong cảnh lại vô cùng âm u, nhiều vực sâu, đầm lầy, rắn rít sinh sôi, rừng sâu hoang vắng, hổ báo sài lang rình rập.
Đương nhiên, La Phù, nổi danh tự nhiên không phải do phong cảnh, mà là nhờ La Phù phái.
Thiên hạ giờ đây, người tu đạo nhiều như lông trâu, các ngọn núi lớn, đa số đều có người tu hành tới lập phái, đạo pháp tiên thuật tự nhiên cũng được truyền bá rộng rãi, tuy nói người tu hành mưu cầu thanh tâm quả ý, nhưng một khi có chuyện xảy ra cũng không bàng quan đứng ngoài nhìn náo nhiệt.
Các môn các phái, có chánh có tà có ma, các loại mâu thuẫn cừu hận không ngừng nảy sinh.
Trải qua mấy ngàn năm chém giết, có lúc thắng cũng có lúc thua. Vào khoảng trăm năm trước, chánh tà mở một trận đại quyết chiến, tà ma đại bại, phải chạy ra chốn biên hoang.
Vùng biên hoang, núi sông hiểm trở, mãnh thú ác điểu tụ tập từng đàn, chướng khí, độc vật khắp nơi, lại thêm man tộc cường hãn vốn không phục vương hóa. Hoàn cảnh hiểm ác như vậy, chánh đạo cũng không cách nào truy kích tới, tà ma ngoại đạo trải qua trăm năm ở nơi đó, cũng dần dần khôi phục nguyên khí.
Mà các đại môn phái ở trung thổ, trải qua trăm năm phát triển, cũng lớn mạnh không ngừng, hình thành ba môn phái thế lớn lực lớn đứng đầu chánh đạo.
La Phù phái là một trong ba phái đó.
Tại đông đảo các môn phái, La Phù phái tu luyện theo Lão Tử, lập phái từ bốn ngàn năm trước, bốn ngàn năm qua, mỗi một đời đều có được một số nhân vật nổi danh, bởi vậy, tới nay, La Phù phái tại Trung Thổ cũng có thế lực không nhỏ, trải qua bốn ngàn năm phát triển, có thể nói thực lực hùng hậu không lường, có thể coi là đứng đầu trong ba phái.
Một ngọn núi cao quang đãng, xung quanh ngàn dặm không gợn chút mây.
La Phù sơn, từ Thanh Tùng Bình, truyền đến trận trận tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thỉnh thoảng lại xen vào một tiếng kêu thánh thót như chim hoàng anh (Vàng Anh đấy ^_^ ),”Tam sư huynh, ngươi lại thua rồi!”
Theo thanh âm, hai đạo nhân ảnh một trắng một đỏ, từ trong rừng chạy ra. Chạy trước là một thiếu niên vận bạch y, ước chừng mười lăm, mười sau tuổi, mi thanh mục tú, tay đang huy động kiếm, nhưng thoạt nhìn, cũng có thể nhận ra đây là một thanh kiếm bình thường, mà đang đuổi theo phía sau hắn là một tiểu cô nương chừng mười bốn, ngũ quan tú lệ, thân hình đáng yêu, bận hồng y, trong tay cũng có một thanh kiếm tương tự.
“Cửu sư huynh, xem kiếm!”
Kiếm quang nhấp nhoáng từ tay tiểu cô nương phát ra hoa lên, hướng bạch y thiếu niên đánh tới, bạch y thiếu niên cười, xoay người đón đỡ, cùng tiểu cô nương so chiêu, hai người động tác mau lẽ, càng đánh càng nhanh, chỉ thấy hai đạo hàn quang, tại Thanh Tùng bình bay qua bay lại. Đột nhiên, bóng người lại tách ra, bóng trắng hóa thành một đạo hàn quang, nhanh như điện bay về phía trước một gốc đại thụ tán rộng. Lại nghe ca sát một tiếng, lá rụng theo gió bay tán loạn, đồng thời, từ trên cành lá um tùm đó, có một thân ảnh mập mạp rơi xuống.
“Ai yêu, ai yêu!” Thân ảnh mập mạp nọ chậm chạp bò dậy, vẻ mặt hết sức buồn bực, “Cửu sử đệ, tiểu sư muội, các ngươi hai người so kiếm sao không tìm địa phương khác, lại chọn nơi này mà quấy nhiễu mộng đẹp của ta.”
Người này bộ dáng cao to có chút xấu xa, tuổi ước chừng tương đương bạch y thiếu niên, nhưng cao hơn hẳn một cái đầu, còn thân mình, so với bạch y thiếu niên lớn hơn không chỉ một vòng.
Tiểu cô nương vừa thấy hắn, càng thêm vui vẻ, lướt tới trước mặt nói “Ngũ sư huynh, ngươi lại lười biếng trốn luyện công rồi, để ta đi nói với tứ sư thúc, xem sư thúc phạt ngươi thế nào!” Vừa nói, vừa đưa tay véo lỗ tai thiếu niên.
Thiếu niên nọ mặc dù thể hình tương đối to béo, nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, thân hình lướt khỏi tầm tay tiểu cô nương, miệng la oai oái “Ngươi cứ đi thử xem, sư phụ lão nhân gia giờ dám chắc trốn ở đâu đó uống rượu rồi, không thèm quản ta đâu!”
Tiểu cô nương không chụp được lỗ tai thiếu niên có chút không vui, chà chà bàn chân xuống đất, “Cửu sư huynh, chúng ta cùng bắt hắn!” Nói rồi, lại lướt mình đuổi theo gã thiếu niên.
Bạch y thiếu niên nghe xong cô gái nói, tốc độ cũng không chậm, hai người một trước một sau cùng phối hợp giáp công.
Gã thiếu niên kia thấy vậy, cũng không chút lo lắng, đầu co rụt lại, thân hình phút chốc như cá thu, hướng khe hở giữa hai người thoát đi.
“Hai người các ngươi đừng quá đáng nha, còn đánh tới nữa thì đừng nghĩ có cơ hội ăn các món của ta nấu nữa!”
Lời kia vừa thốt ra, hai người đồng thời ngừng lại, đặc biệt là tiểu cô nương, hai con mắt to tròn chớp động, len lén nhìn gã thiếu niên to béo.
La Phù phái mặc dù chưa đến mức không cần ăn uống, nhưng dù sao cũng là môn phái tu đạo, việc ăn uống vốn dĩ hết sức thanh đạm. Mà sư phụ của gã thiếu niên này chính là một gã tửu quỷ.
Bình thường, thú vui lớn nhất không phải là tu luyện, cũng không phải là dạy dỗ đồ đệ, mà chính là rượu.
La Phù sơn cũng không có nhiều rượu lắm, cho nên, hắn thường xuyên tự mình xuống núi tìm rượu, bất quá, hắn chỉ cần là uống rượu, không phân biệt loại rượu có là ngàn lượng bạc một chén hay một đồng một vò. Cho đến lúc có đồ đệ, thói quen vẫn không thay đổi, trước kia, khi gã đồ đề còn nhỏ, hắn liền ôm tiểu tử đó xuống núi mua rượu, bây giờ tiểu tử đã lớn, hắn bỏ mặc đồ đệ, một mình xuống núi.
Vốn theo lẽ thường, sư phụ là tửu quỷ, thì đồ đề dưới tay đào tạo cũng phải là tửu quỷ mới đúng.
Bất quá khắp thiên hạ, kẻ gần bùn mà không nhiễm vẫn còn rất nhiều, tiểu tử kia trời sanh đối với rượu không chút hứng thú, vô luận sư phụ vô lương tâm của hắn có dụ dỗ thế nào cũng không được. Đương nhiên, nói không uống một giọt thì không hẳn, bất quá, hắn mỗi một lần uống rượu, tuyệt không quá ba chén, nếu uống hơn, cho dù sư phụ hắn làm cách nào, hắn cũng sẽ nôn hết ra, vài lần như vậy, rốt cục sư phụ hắn đành quyết định để cho tuyệt chiêu uống rượu của mình phải thất truyền.
Bất quá, hắn tuy không thích uống rượu, nhưng lại rất thích thức ăn ngon, hơn nữa, thiên phú của hắn đối với mặt này vượt xa thiên phú tu luyện, những lúc đi theo sư phụ xuống núi, thích nhất là trong lúc ăn uống bên ngoài, trộm đi đến phòng bếp, xem người ta nấu nướng, trốn suốt một ngày đêm trong đó mà không bị phát hiện, đủ chứng tỏ bản lãnh ẩn thân của hắn, sau khi trở về, động vật trên La Phù sơn liền như gặp kiếp nạn.
Từ động vật lớn như lang sói, hổ bảo, tới nhỏ như chim cá, đều bị hắn dụng làm món ăn, cũng vì thế mà bị phạt biết bao lần, bất quá, cũng may phía sau hắn lúc nào cũng có một sư phụ vô lương che cho.
Sư phụ hắn đối với đồ đệ này mặc dù không thể kế thừa y bát uống rượu của mình, nhưng lại có thể tự thành một phái, nghĩ tới tương lai thành tựu tuyệt đối không dưới mình, nghĩ lại tám năm trước, trong đêm mưa gió kia, nếu không phải mình xảo hợp có việc đi ngang qua hạp cốc đó, lại xảo hợp đúng lúc một nhà Khổng Trác vừa gặp cường đạo, ngoại trừ tiểu tử này, còn lại đều bỏ mạng, xảo hợp lúc đó thiện tâm nổi lên, cứu hắn trở về, mấy cái xảo hợp đó hợp lại thành ba chữ: duyên phận a!
Cho nên, lão đối với đồ đệ này rất tốt, yêu cầu cũng không cao, bởi vậy, tựu khiến Khổng Trác bây giờ, cả cá tính lẫn bộ dáng, mỗi ngày một bất hảo, suốt ngày ngoại trừ ăn thì là ngủ, béo tròn như heo, bở vậy, trong số các đệ tử đời thứ ba, hắn được mọi người đặt cho biệt hiệu là “Là Phù chi trư!”
Bất quá, tình tình hắn rất tốt, mọi người trêu đùa vậy, hắn cũng không để bụng, suốt ngày hì hì ha ha, thỉnh thoảng lại chạy tới Thanh Tùng Bình, đến những địa phương không có đệ tử nào đi tuần tới để tìm thỏ, sói, rắn, chim chóc … Dựa vào tình tình ôn hòa và trù nghệ không ngừng tiến bộ, tại La Phù phái mặc dù tu vi cũng bình thường, nhưng cũng không gặp phải phiền toái gì, hơn nữa, dù mọi người kêu hắn là La Phù chi trư, nhưng ai ai cũng quý mến.
Bạch y thiếu niên tên là Phương Thiếu Bạch, đệ tử nhập gia của La Phù Ngũ kiếm Phù Vân kiếm Chu Thanh, còn hồng y nữ tử là con gái độc nhất của Phù Vân kiếm Chu Thanh, Chu Tuyết.
La Phù phái trải qua rất nhiều năm, người cũng không ít, hiện nay, chưởng môn là Lăng Già Thượng Nhân, đệ tử đời thứ nhất còn mười chín huynh đệ nữa, nhưng nổi danh nhất là Lăng Già Thượng Nhân, đứng đầu trong La Phù Ngũ kiếm, Phù Vân kiếm Chu Thanh cũng là một trong số đó, mà sư phụ của Khổng Trác, được xưng là Túy kiếm, mặc dù cũng có chữ “kiếm”, nhưng không thuộc Ngũ kiếm. Mà trong số các huynh đệ đồng lứa của lão, cũng chỉ có La Phù Ngũ kiếm thu nhận chánh thức đệ tử, nếu không phải vì hắn tám năm trước xuống núi vô tình gặp thảm án nọ, sợ rằng đến bây giờ cũng giống mấy huynh đệ kia, không có một chánh thức đệ tử nào.
Lửa bập bùng, mùi thịt thỏ nướng tản ra khiến cho người ta thèm muốn, Khổng Trác chậm rãi móc từ trong túi ra một gói bột gì đó, cẩn thận rắc lên phần thịt thỏ đã chín. Bên cạnh là Phương Thiếu Bạch, còn có Chu Tuyết đang không kìm được, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Ngũ sư huynh, ta muốn ăn thịt của ngươi!”
Đang chú tâm nướng thịt thỏ, Khổng Trác vừa nghe, tay không nhịn được run lên, “Cái gì ?”
Chu Tuyết cũng nhận ra mình nói nhầm, le lưỡi lắc đầu, “hắc hắc, ta là nói, ta rất thích ăn thịt do ngũ sư huynh nướng!”
“Vậy còn được!” Khổng Trác gật đầu, “Ta tuy nhiều thịt, nhưng chắc chắn, không thể ăn!”
Ba người đồng thời nở nụ cười.
Trời dần tối, sư huynh muội ba người cứ như vậy quây quanh đống lửa vừa ăn thịt, vừa ngắm trăng tròn đang chậm rãi mọc lên, lại có gió mát, tư vị thật tốt.
Xa xa, một gã trung niên nam tử, trong tay cầm một hồ lô rượu, vừa đi vừa uống, hướng nơi này tiến lại, chỉ là, khi tới gần, thấy bộ dáng ba người đang nói chuyện rất vui vẻ, nhịn không được dừng bước, khóe miệng cong lên, nhẹ lắc đầu, tựa hồ sợ quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi.