Bước chân vào thành, Tiểu Phong không khỏi cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Dù gì từ khi bước chân tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn đơn độc một mình. Mấy ngày nay, Tiểu Lôi và Tiểu Vân rất ít thức dậy, đa phần là ngủ yên trong ý thức hải của hắn. Theo lời Lữ Thạch, là bởi chúng nó đang trong giai đoạn phát triển, hấp thu tinh thần lực của Tiểu Phong, cần thời gian tiêu hóa cùng nghỉ ngơi.
Tạp Lạc thành, không hổ danh là thành thị trù phú nhất nhì đại lục. Trên đường lớn, từng đoàn tốc điểu chở đầy hàng hóa không ngớt qua lại. Trời còn sớm, mà không khí đã vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Phong khẽ nhíu mày. Hắn từ nhỏ lớn lên nơi hoang dã, tính cách cực kỳ thanh tịnh. Hắn hoàn toàn không quen với cảnh huyên náo nơi đây. Không có tâm trạng nào thưởng thức, Tiểu Phong hướng thẳng tới khu đông thành.
Mã Thiên Vân đã dặn hắn, bọn họ vào thành từ cổng bắc, là khu buôn bán hỗn tạp nhất. Mà đại đấu trường nơi diễn ra chiến lực khảo thí, lại nằm ở phía đông thành.
Khu đông tuy người đi lại vẫn nhiều, nhưng không khí có phần thoáng đãng hơn một chút. Tiểu Phong đi đến quán trọ thứ ba, mới thuê được một gian khách điếm. Từ nửa tháng nay, số người đổ về dự khảo thí đã rất đông, giá phòng trọ tăng vọt, một đêm trú lại cũng hết năm kim tinh tệ, gấp mười lần lúc bình thường.
Tắm rửa nghỉ ngơi, tranh thủ minh tưởng hai canh giờ, đã là đầu giờ chiều. Thay một bộ trang phục võ sĩ nhẹ nhàng, Tiểu Phong quyết định đi xem qua đấu tràng khảo thí. Dù gì, ngày mai cũng là bắt đầu tân sinh khảo thí trên toàn đại lục rồi.
Hoàn hảo, nơi khảo thí cách quán trọ không xa. Đấu trường xây thành hình tròn, tám hướng mở ra tám đại môn, đều có lính canh đứng túc trực.
Hôm nay vẫn chưa mở cửa, chỉ là bên ngoài mỗi cổng có thêm tám tấm bảng lớn. Người xem đứng vây kín xung quanh, không ngừng bàn tán. Hiển nhiên là trên bảng có ghi lại quy cách khảo thí năm nay.
Dạ nhãn thủ pháp Tiểu Phong đã luyện đến tầng thứ hai, hắn cũng không có chen chân vào trong đám người. Đứng dựa lưng vào một gốc cây phía ngoài, đừng nói là ban ngày, cho dù là nửa đêm, Tiểu Phong vẫn có thể đọc được chữ ghi trên bảng thông báo.
Đại khái, là yêu cầu, danh mục khảo thí, cách thức đăng ký và thời gian diễn ra.
Mười sáu tuổi, chỉ là yêu cầu tối thiểu để tham gia chiến lực kiểm tra. Nếu lần thi đầu không đạt quy cách, có thể chờ đến năm sau trở lại. Vì số lượng người tham gia hàng năm đều rất lớn, nên sẽ dành riêng một ngày làm thủ tục, sáng kiểm tra ma pháp, chiều kiểm tra võ kỹ, liên tục trong vòng mười ngày. Khoa kỹ chiến sĩ phải đăng ký cả hai hạng mục, tuy thi chung cùng hai loại kia nhưng sẽ được đánh giá riêng.
Tâm Kính bảo lục tuy thiên về rèn luyện tinh thần, nhưng không hề xem nhẹ võ kỹ. Tiểu Phong nhất thời còn chưa biết ngày mai nên chọn đăng ký vào khoa nào.
Trong lúc phân vân, đột nhiên bên cạnh Tiểu Phong vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên:
“Di, cậu nhóc, ngươi có phải từ phương xa tới?”
Từ phương xa tới, ba chữ này bình thường không đáng để tâm, nhưng lọt vào tai Tiểu Phong lại khiến hắn giật mình.
“Hà hà, không cần nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc như thế. Cậu nhóc, có muốn nói chuyện với lão một lúc?”
Người cất tiếng nói là một lão nhân cao gầy. Chòm râu trắng phất phơ, khoác thêm tấm áo đạo sĩ, cũng gọi là có chút tiên phong đạo cốt. Dùng ngón tay chỉ vào tấm phiến sờn rách có ghi bốn chữ “Tiên nhân chỉ lộ”, lão nhân thần thần bí bí cười:
“Cậu nhóc, trông cậu ngũ quan thanh tú, tuổi còn nhỏ mà khí chất đã bất phàm. Có muốn ta bói cho một quẻ?Mau mau, ngồi xuống đây. Lão có thể coi mệnh căn, cũng có thể coi tinh tướng cho cậu.”
Trải ra một tấm vải lớn dưới bóng cây, lôi trong túi ra không ít đồ nghề, lão đạo sĩ vội vàng ấn Tiểu Phong ngồi xuống, như chỉ sợ vị quý tinh này chạy mất.
“Lão tiền bối, người nói thế nào là xem mệnh căn, thế nào là xem tinh tướng?”
“Hỏi hay lắm, đã vậy ta sẽ xem mệnh căn cho cậu trước. Cậu nhóc, xem bộ dáng cậu đứng ở đây, năm nay chắc hẳn là mười sáu tuổi. Cho ta ngày giờ sinh, tên tuổi, để lão đoán cho cậu một quẻ.”
“Ta tên gọi Lục Tiểu Phong, sinh vào giờ dần, tháng sáu.”
Xét về đoán tướng, họa gia đệ tử cũng có chút hiểu biết sơ lược. Lão nhân trước mặt tuy thần thần bí bí nhưng tuyệt không phải có ác ý. Bất giác khiến Tiểu Phong có chút tò mò.
“Cậu nhóc, hẳn thân sinh ngươi cũng có chút đạo hạnh đây. Cậu mệnh hỏa, nhưng chỉ là lư trung hỏa. Lửa trong lò, vốn dĩ là tiểu hỏa, tuy là an phận nhưng lại không thể lập danh. Tên cậu lại có một chữ Phong, là cố ý giúp sửa lại mệnh. Hỏa gặp phong, nhờ phong khởi mà hỏa phát. Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ là Tiểu Phong. Nếu trong tên có thêm một chữ Thiên, khẳng định sau này tiền đồ vô hạn.”
Lúc này, Tiểu Phong đã cứng lưỡi. Lục Thiên Phong, từ khi đến thế giới này, hắn chưa từng tiết lộ tên thật với ai.
“Đó là mệnh căn, còn xem tinh tướng, là dựa vào mười hai cung thiên văn. Cái này càng đơn giản. Cậu có thể tự mình đọc đi.”
Lão nhân lôi trong tay áo ra một hộp kim loại, thao tác một chút, từ trong hộp đã đưa ra một mảnh giấy nhỏ. Tiểu Phong cầm lên xem, thì là một hàng chữ.
“Người sinh tháng sáu là thuộc về cung Song Tử: Tính cách có phần tương phản. Đối với bạn bè, thân nhân thì hòa nhã, vui vẻ. Lúc hành động thì lí trí, quyết đoán. Không thích hợp với cuộc sống nhàm chán. Trong tình duyên rất chân thành.”
Tiểu Phong nhẩm đọc xong mảnh giấy, ngẩng đầu định hỏi lão nhân, thì đã thấy nhân ảnh kia ê a đi khuất vào dòng người trên đường lớn. Cả tấm phiến “Tiên nhân chỉ lộ” bạc màu cũng không có cầm theo.