Chương 1: Đầm Linh Hồn
Màu đen hun hút của vũ trụ quá đáng sợ.
Nơi đây là trung tâm của vũ trụ.
Tính đến lúc này chẳng biết là bao nhiêu năm kể từ khi vụ nổ big bang xảy ra. Thần không biết, quỷ không hay. Mà cũng đúng, làm thế quái nào mà thần với quỷ có thể biết được cơ chứ. Lúc đó họ cũng như một đứa trẻ mới sinh ra, không hay không biết gì cả.
Trở lại vấn đề, không ai tưởng tượng được ở nơi trung tâm của vũ trụ này lại có một cái đầm sáng cực lớn. Gọi nó là đầm cũng được, còn ai có trí tưởng tượng phong phú hơn thì có thể nghĩ nó như một vạt dầu lớn đang sôi lên. Bên trong đó là những linh hồn màu xanh đang nhoi lên, trồi lên nhau như một thứ chất lỏng kỳ dị. Quyết định rồi, gọi nó là cái đầm vậy.
Ai nói là linh hồn không thể làm được gì.
Ở trong cái đầm này vẫn có đấu tranh chia vùng chia phái, quánh nhau từa lưa. Duy chỉ có một điều, chúng nó không thể chết đi. Những linh hồn từ tỷ tỷ năm đến nay đều tập trung lại ở một điểm.
Tuy nhiên, ở giữa đầm tất cả các linh hồn đều tạo thành một vòng tròn lớn. Lớn đến nỗi thể tích nó gấp 1000 lần thể tích sao Hỏa (không nói nhiều, cứ tưởng tượng như thế đi =__=). Một linh hồn đang trôi nổi trong khoảng không gian đó.
Thế gian đỉnh lập. Từ thời hồng hoang, máu anh hùng đã vào trong máu. Là Đỉnh của Đỉnh của Đỉnh (bà mẹ nó không biết miêu tả sao nữa :)) ). Nói chung anh ta là số 1. Đó là những từ dành cho linh hồn này. Một linh hồn mang hình một thanh niên mập mạp, y chang mấy thằng trạch nam, tiểu bạch si thứ thiệt. Ai lại không có khuyết điểm cơ chứ.
Câu hỏi được đặt ra ở đây, tại sao một anh hùng từ thời hồng hoang lại nằm ở đây. Chậc chậc, từ từ rồi biết.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa……..! Mẹ kiếp…….., sao ta lại xui xẻo vậy. Chỉ vì cái đám thần nhố nhăng đó hợp lực mà một đời anh hùng đỉnh lập như ta phải chui đến cái chỗ này. Ngộ pi (phun nước miếng) (từ này hắn tự chế luôn).
Linh hồn hét lên một tiếng rất lớn. cả cái đầm đều nghe thấy. Mọi linh hồn đều ngừng lại. Sau khoảng 15 phút, mọi hoạt động trở về bình thường.
“Chuyện này xảy ra hằng ngày và như cơm bữa, mỗi ngày hét 3 lần, không cố định thời gian. Tôi đoán chừng vậy thôi. À, còn nữa tui tên Quang Vũ. Quang trong ánh sáng còn Vũ trong mưa. Là linh hồn cấp 6 trong cái đầm này. Hân hạnh được gặp tác giả và bạn đọc.” – một linh hồn sống ở ngoài rìa đầm lầy nói.
…. ….. …. ….. …. ….. …. ….. …. ….. …. …..
- Haizzzz. Còn bị như thế này biết bao lâu nữa đây, không có chuyện gì để làm, chán quá.
Linh hồn ở trung tâm đầm thở dài. Trước đây hắn ta quánh nhau ngày đêm với cái đám linh hồn này. Lúc nào cũng tự hào kêu lên “1 vs 1 tỷ tỷ tỷ tụi bây, ta chỉ cần 5 giây”. Sau được một thời gian thì gã chán quá, tự đặt giới nghiêm cho khu vực của mình, suy nghĩ về chuyện quá khứ.
Hắn ta sợ sẽ quên hết ký ức, cùng trí nhớ về cả đời tu luyện của mình. Giây nào cũng như giây nào, phút nào cũng như phút nào, .v.v. Gã cứ quay đi quẩn lại với cái đám lộn xộn hỗn độn trong đầu của mình.
Quên mất, hắn tên là Dư Trọng. Tên hắn hắn cũng tự đặt (biết đâu được đừng hỏi tui nha, tui không biết chi hết (+_+) ).
Tạch, tạch tạch, tạch tạch tạch tạch, crack rắc rắc…….. Một kẻ nứt ở trung tâm vũ trụ tiếp tục kéo dài.
- Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây, thằng nào đụng vào địa bàn tao…… - Dư Trọng hét lớn.
Huytttt…………………………… Không gian bắt đầu co rút lại. Linh hồn trong đầm bắt đầu nháo nhào, tiếng hét, tiếng quánh nhau, tiếng thở dài, tiếng súng, tiếng bom, tiếng đạn,….. (tả mệt quá, nói chung là đủ thứ tiếng, rứa đi).
Oành……….!!!!!!! – Tiếng nổ lớn vang lên,
- Linh Phệ Dư Hồnnnnnnnnn……. – Dư trọng hét, tay tạo thành thủ ấn hình chữ “Phệ” (Chế đó)
Thiên địa đảo điên, rồi lớp không gian đó lại tách ra như cũ, mọi thứ chỉ còn lại một khoảng màu đen tuyền. Không còn bất kỳ dấu vết gì. Không ánh sáng, không đầm lầy linh hồn, không vật chất.
… …. ….. … …. …..