Trời ơi , cái quái gì vậy ta ? Mình đang rơi xuống đâu vậy ? Địa Ngục sao ?
Không gian quanh hắn một màu lửa đỏ đáng sợ , thi thoảng từng ngọn lao ra liếm vào người hắn , quần áo theo đó cháy lên , hắn dù có muốn cưỡng lại cũng không được . Rất may cái tốc độ bay của hắn không có tầm thường nên ngọn lửa cũng bị dập tắt ngay ! Chỉ có điều hắn cảm thấy ngày càng khó thở , chân diện cũng tím tái lên . May thay lúc ấy không gian màu xanh dìu dịu như nước biển bao bọc .
Ồ ! Những luồng không gian này như cơn sóng , rất vi diệu mà mát mẻ ! Hắn có cảm tưởng mình đang nằm trên cái võng mắc hai đầu vào gốc dừa bên bờ cát Hải Nam , dìu dịu ! Hắn nhắm mắt lại tận hưởng cái quá khứ tuyệt vời ấy ...
Bịch !
Hắn mở choàng mắt , toàn thân cũng giật nảy lên , bờ mông ê ẩm , hắn đã rơi xuống mặt đất , chẳng biết đích xác là cái nơi quái quỷ nào đây ?
Hắn ôm mông đứng dậy , mắt có chút lồi ra khi nhận thấy mình đang đứng giữa khu rừng rậm rạp , chỉ là cây cối ở đây rất kỳ quái . Đúng vậy , thân cây này màu đỏ như máu , những mảnh vỏ sù sì trông thật chẳng khác nào cục máu bị đông lại mà ném vào .
Hắn mò đến sờ thử thì thấy mát dịu , liền đưa mắt ngó lên trên ... Ặc ! Ặc ! Cái gì vậy trời ? lá loài cây này nhìn như hình nhân bằng giấy màu xanh lục cắt ra . Chỉ có điều cái cuống lại tựa như sợi dây thừng , đang treo cổ hình nhân ! Nếu lá này to một chút nữa thì đảm bảo chẳng khác nào một tên tội phạm bị án treo cổ !
Thế giới có loại cây này ư ? Xem chừng không phải , nhất định phải gọi điện cho Tổng Biên Tập của hắn , đây quả nhiên là một phát hiện vỹ đại , hắn chắc chắn sẽ được thế giới biết đến !
Triệu Đông móc điện thoại ra , nhưng không có sóng , tại sao lại như vậy ? Con NOKIA hắn mới mua nổi tiếng là loại nồi đồng cối đá cơ mà ? Trời ơi , không lẽ mình bị đưa đến một nơi không có dấu chân người sao ?
Hắn kiểm nghiệm lại thì thấy đúng là như vậy , nơi này nếu như có bước chân của con người thì đảm bảo cái loại cây kỳ quái này bị phát hiện rồi , sao còn đến lượt hắn cho được ?
Hắn đưa mắt ngó xung quanh một lượt , nhận thấy nơi này cỏ cũng rất khác biệt , đủ loại màu sắc , trông như những bông hoa , ngay phía dưới chân hắn đứng là một thảm cỏ màu vàng ấm áp , chỉ có điều hắn lại thấy rờn rợn trong người ...
Hắn tên Triệu Đông , thanh niên hai mươi tư tuổi , sống ở khu độ thị Thiên Châu , thành phố Côn Minh , tỉnh Vân Nam thuộc nước Cộng Hòa Nhân Dân trung Hoa , do chủ tịch Hồ Cẩm Đào đứng đầu . Hắn khá đẹp trai , (theo như bạn bè hắn nói) , đã có ba đời người yêu , người yêu hiện giờ tên Tiểu Hiền , hai mươi ba tuổi . Hắn tốt nghiệp học viên báo chí Bắc Kinh , hiện giờ đang làm cho tờ Beijing's China Daily , lương khá cao . Hắn có sở thích đọc sách báo , đặc biệt là các loại sách cổ ...
Sau một hồi lẩm nhẩm để chắc chắn rằng trí nhớ của mình vẫn còn tốt , hắn đã nhận ra một điều ... không lẽ ... hắn lạnh nửa người , vội dáo dát nhìn quanh .
Đích thị , lòai cây này trong quyển sách kia có nói đến , chính là Mô Gun . Triệu Đông toát mồ hôi lạnh , thế giới thần thoại này muôn vàn bí dị , chiến tranh liên miên , hắn chỉ là người trần mắt thịt . Bắt hắn vào đây khác nào bảo hắn đi tự tử ?
Trời ơi , trong cuộc đời làm báo của mình hắn mời chỉ có vài bài bồi bút ( viết theo kiểu nịnh hót , gió chiều nào theo chiều ấy ) mà bị trừng phạt thế này sao ? Tiểu Hiền ơi ... cứu anh !
Chợt thấy phía xa xa trong khu rừng Mô Gun kỳ bí , giữa muôn trùng sắc đỏ xuất hiện thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt , đích thị là rất nhạt . nhưng lại quen quen , phải rồi , chính xác đây là luồng ánh sáng xanh khi nãy ve vút hắn .
Luồng sáng này xuất hiện trên đường mình đến đây thì nhất định cũng mở ra lối để trở về , hắn co cẳng chạy một mạch đến đấy .
Ánh sáng ngày cáng lớn , phát quang vào không gian như làn sóng biển . Quanh đấy , sắc đỏ bị bao trùm , thậm chí những thân cây như huyết kia cũng bắt đầu loang loáng thanh quang .
Triệu Đông giật mình , hóa ra thứ phát đi ánh sáng vi diệu kia chỉ là một cây thiền trượng , đầu Chu Tước , xanh nhàn nhạt , toàn thân dài tầm một mét rưỡi ... Chẳng phải Thanh Điểu Trượng đây sao ... vậy thì nhất định ... Hắn ngó mắt tìm kiếm xung quanh ,... bên cạnh một gốc cây Môn Gun có gã thiếu niên chân diện tái nhợt đang gục đầu xuống ngực ngất đi . Phải chăng hắn là Cốt Đa ? Triệu Đông băng mình lại , hắn lay hai bờ vai thiếu niên gọi :
-Này , này , ngươi làm sao vậy ?
Thân hình Cốt Đa tuy rằng mềm nhũn , tái nhờn nhợt nhưng lại rất nóng , tựa như một hòn than . Triệu Đông giật mình thu tay lại . Hắn nhìn tà áo thùng thình màu xanh lam cháy xém lỗ chỗ từng mảng thì không khỏi thở dài một tiếng .
Rõ ràng tên này bị Hỏa Thần Ô Khôn đánh trọng thương , mình phải làm sao cứu hắn đây ? Tuy chưa đọc hết cuốn sách cổ kia nhưng hắn rất thích cái khí khái ngang tàng của tên này ! Bây giờ nhìn thấy hắn như vậy lòng không khỏi có chút cảm xúc xót xa !
Chợt Cốt Đa khẽ chớp chớp mắt , sau đấy mở ra , đôi thu nhãn mờ nhạt , vẩn đục màu chết chóc . Triệu Đông cười lớn :
-Ái da , cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi , hay quá ! Nói cho ta biết xem ngươi có phải tên Cốt Đa , gã pháp sư vỹ đại nhất của Đa Mi La bộ tộc trong ngàn năm nay không ?
Cốt Đa chân diện chẳng còn sức sống nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái , sau đấy ngước nhìn đôi giày đinh , cái quần bò xanh cùng với áo sơ mi trắng của Triệu Đông , vẻ mặt nổi lên mấy bề khó hiểu .
Thực ra Triệu Đông giờ này cũng mới để ý đến cách ăn mặc của mình , hắn đưa Tiểu Hiền đi siêu thị về còn chưa kịp thay đồ đã tóm lấy quyển sách mà đọc . Bây giờ thì hắn hối hận về điều đó , giá như hắn cứ đi tắm giặt rồi đọc sau thì chưa chắc cơ sự đã thế này !
-Ngươi ... ngươi ... là ...ai ? ... Tại ... sao ... biết ... ta ?
Triệu Đông định nói rằng hắn biết Cốt đa là nhờ đọc quyển Ngũ Thần Chi Chiến , nhưng như vậy thì nực cười quá nên che miệng "e hèm" một tiếng đáp :
-Ta tên Triệu Đông ! Còn chuyện vì sao biết ... ngươi thì rất ly kỳ ! Một lời khó nói hết được !
Cốt Đa gật đầu mấy cái , nét mày khẽ cau lại :
-Ngươi và ... ta ... coi ... như ... có ... duyên ...
Triệu Đông không quen với cách xưng hô này , nhưng các cụ dạy " Nhập gia tùy tục " . Hắn đành gượng cười :
-Ta cũng nghĩ như vậy , để ta đưa ngươi đến bệnh viện điều trị !
-Bệnh ... viện ... là ...cái...
Hắn đứt hơi đành dừng lại . Triệu Đông thở dài :
-Ta quên mất mình đã bị đưa vào cái đại lục kỳ quái này ...
-Ngươi ... càng ... nói ... ta ... càng ...không ...hiê ... hiểu !
-Không cần phải hiểu , nói cho ta biết phải làm cách nào để chữa trị cho ngươi ?
Cốt Đa hai bờ mi rung rung , trên đôi mắt xuất hiện những tia tuyệt vọng . Hắn nhìn sang bên Thanh Điểu Trượng , hữu thủ run run nhấc lên ... Triệu Đông hiểu ý , hắn vội băng mình chạy lại tóm cây trượng đưa cho Cốt Đa .
Cốt Đa ôm cây thiền trượng vào lòng như ôm một đứa trẻ , hai dòng lệ đục như nước gạo chảy xuống , bờ môi khô nứt của hắn run run lên từng hồi .
-Ngươi ... biết ... Đa ...Mi ... La ... bộ ... tộc ... thì ... hẳn ... cũng biết ... tâm ....
Triệu Đông gật đầu cắt ngang :
-Ta biết , ngươi đi gặp Ô Khôn đòi lại ngọn lửa , có đúng không ?
Cốt Đa gật đầu , ánh mắt hắn bắt đầu dại đi :
-Ngươi ... hãy giúp ... ta ... hoàn ... thành ... tâm ... nguyện !
Nói xong thì thiền trượng chợt nhấc lên , đặt thẳng vào tay Triệu Đông , tiếp đấy thân hình Cốt Đa không biết lấy đâu ra sức mạnh mà đứng vọt dậy , phát thanh quang rực rỡ . Hắn lẩm nhẩm đọc mấy đạo bùa kỳ quái . Ánh sáng xanh phát tán với tốc độ khủng bố . Triệu Đông sợ hãi , hắn toan cất bước chạy đi thì bị hút ngược trở lại , Thanh Điểu Trượng rơi khỏi tay rơi xuống đất . Cốt Đa tay phải đặt trên miệng niệm chú , tay trái thò vào áo lấy ra một quyển sách mỏng đặt vào tay Triệu Đông .
Khối ánh sáng màu xanh ngày càng phát quang dữ dội , cuối cùng thu nhỏ lại như một khối cầu nhỏ như trái bóng . Toàn thân Cốt Đa một màu xanh lét như lá chuối . Hắn đẩy khối cấu về phía Triệu Đông nói :
-Hãy ... nhớ !
Triệu Đông thất kinh hồn vía , hắn muốn chạy đi nhưng khốn nỗi chân không cất lên nổi , cuối cùng đành đứng đực ra . Khối cầu đáp thẳng vào ngực hắn làm hắn run lên một cái như bị điện giật , sau đấy khối cầu cũng biến đi . Triệu đông cảm thấy thân thể mình có cái gì đấy mát diệu mà lại khoan khóai len lỏi vào người . Hắn mở to mắt nhìn , bên kia Cốt Đa đang mỉm cười với hắn , chỉ có điều nụ cười nhợt nhạt đến nao lòng ...
Kết thúc cái nụ cười ấy , thân hình gã pháp sư trẻ tuổi phiêu phất lên cao ... tan biến vào hư không ... Triệu Đông ngẩn ngơ , hóa ra sinh mạng của một con người kết thúc thật là nhanh chóng . Tựa như chỉ trong cái chớp mắt vậy .
Ông trời quả nhiên bất công , cái gì hắn thích thì ông ta đoạt , cái gì hắn quý thì ông ta lấy , cái gì hắn muốn giữ thì ông ta giật ... Ài , bất công , bất công !
Hắn đứng ngẩn ngơ một lúc , đoạn nhặt cây thiền trượng lên đi ra ngoài , trong lòng tự nhiên có chút cảm khái lâng lâng . Cuối cùng thì thế gian dù bất kể nơi nào cũng có kẻ tốt , cũng có kẻ vỹ đại .
Hắn đã chết đi vẫn còn truyền vào người mình một thứ gì đấy rất dễ chịu , xem ra thứ đó tất nhiên không tầm thường . Thôi thì trong lúc chưa tìm được đường về mình giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này vậy !
Nhưng mà ... ngay cả Cốt Đa cũng không phải đối thủ của lão già Ô Khôn ấy , liệu mình có làm gì nổi không ? Nan giải đây , cái đầu mình chỉ nhét có chữ , mà cũng toàn những chữ nghĩa " chẳng ra gì " , liệu giúp nổi người ta không ?