Chiếc dù cuối cùng cũng chạm đến mái rừng, lướt vun vút trên những ngọn cây chẳng khác một chiếc máy bay hạ cánh. Mười Một dồn hết sức lực lên thượng bàn, níu dây lựa chiều gió cho dù không hạ xuống quá nhanh, trong khi hai mắt căng ra để kịp nhận biết chướng ngại bên trong các tán cây rậm rạp...
Chỉ một sai sót dù nhỏ nhất, cái giá phải trả sẽ là cả sinh mạng!
“Saaaạt...”
Mười Một đã chìm hẳn trong tán lá, mặt đất trôi vùn vụt dưới chân. Chiếc dù giờ đây trở thành cái phanh hãm, mỗi lần vướng vào một chạc cây là một lần rách toạc, nhưng cũng giảm bớt được một chút tốc độ cho hắn...
“Hừ...”
Mười Một trợn mắt kinh hãi khi trước mặt hắn chợt hiện lên một cây cổ thụ lớn đến hai người ôm, có lẽ ngọn cây bị sét đánh gãy nên từ xa không hề có dấu hiệu nào để đoán biết. Vừa nhận ra nguy hiểm, thân cây đã như bức tường thành sừng sững trước mặt...
“Aaaa...”
Trong cố gắng tột cùng để thoát mạng, Mười Một cong người như một con lý ngư, chỉ chớp mắt đã đảo liền hai vòng, lướt sạt qua thân cây trong gang tấc. Phần vải dù đã rách tung không còn một chút dấu tích, nhưng trong tay hắn vẫn còn hai cụm dây dù... Mười Một nhanh như cắt vung tay, sợi dây bên phải bung ra, mắc đúng vào một ngọn cây mảnh dẻ nhưng sum xuê cành lá...
Đó là lựa chọn duy nhất đúng trong tình thế của hắn hiện thời...
Cả cái cây ngả theo hướng bay của Mười Một, khựng lại một thoáng khi dây căng hết cỡ rồi “Bục...!” Rễ cây bật lên, kéo lê trên mặt đất.
Tay trái Mười Một tức thì vung ra, sợi dây dù thứ hai mắc vào một cành khác trên thân cây. Nhanh như chớp hắn theo đó bay ngược lại, thu mình nấp trong đám lá rậm rạp, phó mặc cho số phận định đoạt...
Cái cây theo quán tính còn trôi đi một quãng dài trên đất. Nếu là thân thể con người, chắc chắn không xương thịt nào chịu đựng nổi, nhưng Mười Một đã nhanh trí tạo ra một tấm áo giáp lý tưởng bằng cành lá quanh người...
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=151504
Cuối cùng thì thân cây cũng xoay ngang rồi dừng lại. Mười Một nằm yên nghe ngóng, sau khi chắc chắn xung quanh không có người mới từ trong đám cành lá chui ra, ngồi bệt xuống thở dốc...
Mới là thử thách thứ nhất, không ngờ đã ngặt nghèo như vậy!
Mười Một không cho phép mình xả hơi... Chưa đầy nửa phút hắn đã bật dậy, lẩn vào sau một bụi dây leo kín như bưng, kiểm tra lại tư trang và xác định phương hướng.
Quỷ Thủ dùng khu rừng này cho bài thi cuối cùng, không chỉ vì nó rộng lớn và rậm rạp. Ngoài rắn độc thú dữ và tất cả các thiên địch khác của rừng nhiệt đới ra, ở đây còn một loài sinh vật nhỏ bé nhưng kinh khủng hơn hết các loài kia cộng lại...
Đó là một loài muỗi rừng đặc hữu, chỉ có tại hoang đảo này. Gọi là muỗi tất nhiên chúng hút máu, nhưng đồng thời lại đẻ luôn trứng lên cơ thể vật chủ. Chỗ đẻ trứng mới đầu cực kỳ khó phát hiện, nhưng hai mươi bốn tiếng sau sẽ nổi u lên rồi hoại tử. Nếu không khoét ngay khối u đi, muỗi con chui ra, phần trứng muỗi còn lại sẽ gây nhiễm trùng không thuốc nào chữa khỏi...
Chỉ có một thứ “hóa chất” xua đuổi được loài muỗi này, thoạt tiên nghe chắc ai cũng rùng mình... Đó là phân một loại bọ hung cũng sống trên hoang đảo. Lấy phân trộn với bùn xoa lên người, muỗi độc không bao giờ dám bén mảng.
Bởi vậy Mười Một cần tìm một nơi nước đọng. Có nước đọng là có động vật tụ tập, có động vật là có ăn uống và bài tiết. Bọ hung chuyên ăn chất thải các loài khác nên cơ hội tìm thấy phân bọ hung tại đó là chắc chắn hơn cả...
Vừa quan sát vừa cẩn thận náu mình, hơn nửa tiếng sau hắn tiến sát một đầm lầy...
Trên đường đi, Mười Một đã vòng tránh đến bốn tốp học viên và hơn mười cái xác. Không phải hắn sợ gì bọn chúng nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, phân bọ hung mới là quan trọng nhất. Nếu trước khi trời tối mà không trát được phân lên người, khi đêm xuống ắt hẳn sẽ trở thành mồi ngon cho muỗi độc!
Mười Một hết sức thận trọng, lẳng lặng tiếp cận đầm lầy. Sự cẩn thận của hắn quả không thừa... bên kia bờ đầm đang lấp ló ba bóng người...
Hai nam, một nữ...
Tình bạn là khái niệm xa xỉ ở huấn doanh của Quỷ Thủ, nhưng trong buổi thi cuối cùng này, các nhóm chiến đấu lại được hình thành rất nhanh. Cứ ba đến năm nguời tự nguyện hợp thành một tiểu tổ, đơn giản vì khả năng sống sót khi dựa vào nhau sẽ cao hơn...
Chỉ có Mười Một là vẫn như vậy, cô độc với sống chết của riêng mình...
Biết Mười Một không nhập bọn với ai, các học viên khác nhìn hắn với đủ mọi ý nghĩ khác nhau. Có người thương hại cho sự ngốc nghếch của hắn, có kẻ lại ngấm ngầm vui thích vì tin hắn sẽ phải trả giá... Tuy nhiên tất cả đều không biết, với bản lĩnh của Mười Một bây giờ, bất cứ ai đi cùng cũng chỉ là gánh nặng mà chẳng giúp đỡ gì được hắn.
Tổ ba người bên kia có phân công rõ ràng, gã trai có vẻ đầu lĩnh đang trát bùn trộn phân bọ hung lên người, một nam một nữ còn lại đứng cảnh giới. Mười Một chưa vội khai hỏa mà kiên nhẫn chờ đến thời cơ thích hợp...
Chẳng bao lâu gã trai đã làm xong, lùi xuống hất hàm ra hiệu cho người nữ. Rất nhanh cô gái đã cởi hết y phục kể cả quần áo lót, không hề ngần ngại bốc bùn xoa lên khắp người...
Hai mắt gã thứ ba sáng lên... Tay cầm súng của tên đầu lĩnh cũng thoáng run vì thân hình tuyệt mỹ lồ lộ bên đầm nước...
Mười Một không chần chừ, nhẹ ngàng giương súng...
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=151504
Đối với cuộc thi cuối cùng này, vũ khí mang theo cũng là một chuyện đáng nói.
Quỷ Thủ không phát vũ khí đồng loạt cho các thí sinh. Trong quá trình huấn luyện, mỗi học viên đã tập thiện dụng một vũ khí đặc trưng, nếu phát cho tất cả giống nhau thì chẳng hóa đã tạo cơ hội cho những người vốn sở trường đúng thứ vũ khí đó? Mà để thí sinh tự lựa chọn cũng không ổn, bởi nếu vậy thì khẳng định tất cả đều chọn súng hạng nặng, kết quả là cuộc thi sẽ biến thành một trận đấu hỏa lực đơn thuần chứ không phải là một cuộc chiến tranh đặc nhiệm.
Vì thế mà Quỷ Thủ đã chọn cách cực đoan nhất, bốc thăm! Lá thăm sẽ quyết định học viên được mang theo vũ khí gì vào cuộc.
Không ít trường hợp thí sinh lâm vào tình trạng dở khóc dở cười, chẳng hạn như kẻ sở trường bắn tỉa lại bốc phải khẩu súng lục, hay một gã chuyện dùng súng lại chỉ được đúng một quả lựu đạn... Vì thế mà ngay sau khi tiếp đất, những gã trai ả gái lập tức tiến hành công cuộc “phân phối lại”, có nghĩa là tìm kẻ sở hữu thứ vũ khí sở trường của mình, giết chết hắn ta để “tái trang bị”.
Mười Một may mắn, bởi hắn bốc đúng được khẩu M4A1 gắn ống giảm thanh. Mặc dù đối với Mười Một thì vũ khí nào bây giờ cũng như nhau, nhưng cây tiểu liên hiện đại này đúng là đã khiến hắn đỡ vất vả rất nhiều...
Bởi đã được chọn kỹ từ trước khi vào trường, lại thêm chế độ luyện tập thường xuyên nên tất cả các nữ học viên đều xinh đẹp hơn người, nhưng chính vì thế mà hai gã trai đã lơi là, không nhận ra sát khí đang đe dọa...
Một tiếng “Bụp” rất khẽ, gã đầu lĩnh hơi sững người, trán nổi lên một lỗ máu bé xíu... Tên thứ hai phản ứng tức thì, giơ súng lên định bắn về phía Mười Một. Đạn chưa ra khỏi nòng, hắn đã bật ngửa người ra sau...
Thiếu nữ không kịp mặc quần áo, nhào xuống lăn một vòng, vơ vội khẩu súng toan nấp vào sau mô đá cạnh bờ... Nhưng có nhanh thế nào thì cô ta cũng không thể bì được Mười Một...
Lại một tiếng “bụp” nhỏ, thiếu nữ giật nảy người, máu từ bắp chân túa ra thành vòi. Cô ta luống cuống bò đến sau mô đá, Mười Một chau mày, lấy lại đường ngắm... Viên đạn thứ tư trúng giữa tấm lưng trần thon thả, lệch một chút về bên trái, chắc hẳn đã xuyên thủng tim... Thiếu nữ giật lên một lần nữa rồi gục xuống bất động...
Hắn còn đứng im nghe ngóng một hồi rồi mới lao tới, nhặt chiếc áo của thiếu nữ bốc vội đống phân bọ hung cùng một ít bùn gói vào, đoạn gỡ nhanh ba tấm thẻ trên cổ ba người. Mười Một liếc nhanh ba con số: 135, 377 và 429.
Hóa ra ba người này trang bị vũ khí không hề tồi. Mười Một thu khẩu Mauser bắn tỉa cùng tất cả đạn dược, hai khẩu tiểu liên thì vứt xuống đầm nước.
Chỉ một loáng sau. hắn đã biến mất trong rừng già tối sẫm.