Đây là món quà của muội dành cho 4vn nhân dịp sinh nhật muội, các huynh tỉ đọc xong đừng đem đi nơi khác nha!
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN
Chương 48: Cuộc Thi Tốt Nghiệp (phần hạ)
Tác giả: Khát Trí
Dịch giả: Matahari
Dịch tặng winh SongTrang
Từ phía đầm lầy, tiếng súng chốc chốc lại rộ lên. Đầu tiên là hai, dần dần tụ tập đến năm toán. Năm bên chiếm năm góc gần đầm nước, xả súng vào nhau không thương tiếc.
Những con bọ hung tại cái góc nhỏ vô danh của thế giới, loài cánh cứng bị ghê tởm nhất trên mặt đất này, chắc không thể ngờ có một ngày phân của chúng lại được những sinh vật thượng đẳng tranh giành bất kể sống chết như vậy!
Mười Một không liên quan đến trận hỗn chiến đó. Hắn đã kịp lánh vào một hốc nhỏ, trộn phân bọ hung vào bùn trát khắp người. Chỉ hơn nửa tiếng mà đối phó xong với muỗi độc, lại còn thu thập được ba chiếc thẻ... tình hình của hắn xem ra khá thuận lợi.
Số người tử trận không ngừng tăng lên, vẫn tiếp tục nhiều kẻ đổ về bên đầm nước. Cộng đồng bọ hung trong rừng có được bao nhiêu, vậy mà ngay tức khắc có đến gần một nghìn cái thân người cần được trát phân của chúng (!) Chỉ còn vài tiếng nữa là trời tối, sự lo lắng của các thí sinh vì vậy cũng là điều dễ hiểu. Thà tử trận vì đạn bắn còn hơn chết thê thảm vì lũ muỗi độc đáng sợ kia...
Còn những gần ba hôm nữa mới tới hẹn tập kết, nhưng tâm lý lo sợ khiến cho gần một nghìn con người cùng cuống cuồng như trong ngày tận thế. Bất cứ ai cũng có thể đột ngột ngã xuống vì một viên đạn im lìm không báo trước, thậm chí những thành viên trong một “nhóm” cũng có thể trở súng bắn vào nhau bất cứ lúc nào...
Tất cả chỉ vì hai thứ mà những lúc khác chẳng có ý nghĩa gì, phân bọ hung và mấy tấm thẻ kim loại...
Càng về chiều, cuộc tranh giành càng quyết liệt. Chiến sự không còn tập trung quanh bờ đầm nữa mà nổ ra ở khắp mọi ngõ ngách trong rừng, lan dần đến nơi Mười Một ẩn nấp.
Tiếng súng sát gần khiếp Mười Một phải mở mắt, chau mày hé lá nhìn ra... Một tốp sáu người hình như đã kiếm được một ít “bảo bối”, đang vừa rút lui vừa bắn nhau kịch liệt với một nhóm khác, chắc hẳn đang định cướp phân bọ hung.
Mười Một nhận ra Mười Tám và Sáu Ba, hai học viên thuộc hàng xuất sắc nhất trong nhóm của hắn. Hai tên này luôn hầm hè với Mười Một, đặc biệt là sau khi hắn đi làm nhiệm vụ trở về. Phải nói trình độ chúng đúng là không phải xoàng, bốn người khác trong nhóm lần lượt trúng đạn nhưng hai gã vẫn không hề xây sát, một lúc đã diệt hết toán truy đuổi phía sau...
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=151504#post151504
Mười Một quan sát một lượt, đoạn khẽ nhấc khẩu giảm thanh lên...
“Xẹt”, số Mười Tám gục xuống. Sáu Ba thoáng giật mình, thấy trợ thủ đắc lực đã tử thương bèn nhào đến gom năm chiếc thẻ lại rồi chuồn đi. Mười Một nhìn theo cuộc tháo chạy hấp tấp, khỉ khẽ nhếch mép cười...
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=152960
Quả nhiên chưa đầy ba phút sau, số Sáu Ba lại vội vã chạy về, không để ý xung quanh mà lao ngay đến một cái xác, vội vã lục soát...
Vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến năm cái thẻ, quên mất gói phân bọ hung...
Thật là dịp may trời cho đối với Mười Một, một viên đạn duy nhất, thế là hắn sẽ sỡ hữu thêm sáu tấm thẻ! Mười Một từ từ nâng súng...
Nhưng lần này không đến lượt hắn ra tay... Cái xác nằm ngoài cùng đang im lìm đột nhiên động đậy, một cánh tay cầm súng giơ lên... “Đoàng!” Số Sáu Ba gục xuống, giãy giụa mấy cái rồi ườn ra bất động...
Mười Một thoáng giật mình... cả hắn cũng không ngờ vẫn có kẻ bị thương chưa chết! May mà hắn không vội vàng lao ra từ nãy, bằng không rất có thể đã lĩnh một phát đạn vào đâu đó trên người...
Gã học viên kia sau khi hạ sát số Sáu Ba lại nằm im tại chỗ, Mười Một phải chú ý lắng nghe mới phân biệt được trong tiếng gió rừng một hơi thở khò khè rất khẽ... chắc gã cũng không sống được bao lâu nữa.
Mười Một rời chỗ nấp, súng lăm lăm trong tay tiến lại gần...
Kẻ bị thương nằm khuất sau một bụi cỏ nên trước đó hắn không nhìn rõ, lúc này Mười Một mới nhận ra Melanie, nữ học viên xinh đẹp nhất của cả khóa. Cô gái trúng hai phát đạn, một vào ngực một vào bên cổ, lúc này máu đã đông đặc lại...
Mười Một nhìn khuôn mặt thanh tú của Melanie, có gì đó gợi nhớ đến nhan sắc của Kathy làm hắn thoáng rùng mình, nhưng... thương thế của cô gái hiển nhiên đã vô phương cứu chữa!
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=151504#post151504
Chừng như cảm thấy có người, Melanie chậm chạp mở mắt, tay phải thoáng động đậy nhưng không còn làm gì được hơn... Mười Một giơ súng, chĩa thẳng vào trán cô ta...
Melanie nhắm mắt, khẽ gật đầu... Đã đến nước này, một phát kết liễu là cách giải thoát nhẹ nhàng nhất.
“Vụt!”
Cả toán sáu người đã chết, Mười Một lại gần số Sáu Ba, nhặt đủ sáu chiếc thẻ và toàn bộ đạn dược. Ngoài ra hắn chỉ lấy thêm khẩu súng lục của Melanie, bỏ lại tất cả các vũ khí khác.
Hắn đã hoàn thành bài thi, giờ đây phải tìm gì đó để ăn và náu mình chờ đến hẹn tập kết...
Kiếm ăn cũng là một nhiệm vụ của bài thi cuối cùng, các thí sinh không được cấp lương khô mà phải chứng tỏ khả năng tự tồn tại trong rừng. Đương nhiên trong hoàn cảnh kể thù đầy rẫy xung quanh, không ai lại dại dột bắt thú rừng nướng ăn thịt... cách duy nhất là tìm các loại quả ăn được, nhưng đó lại là cả một vấn đề...
Rừng nhiệt đới hoa quả nhiều vô kể, đủ các kích cỡ màu sắc khác nhau, phân biệt được quả nào có độc quả nào không là chuyện không dễ dàng. Tuy huấn luyện có giảng về chủ đề đó nhưng thực tế ngoài hiện trường lại không hề đơn giản...
Vừa di chuyển, vừa lẩn tránh, đến chập tối Mười Một cũng hái được một ôm trái cây to.
Mười Một tránh né tất cả các cuộc đối đầu, trong tay hắn đã có chín chiếc thẻ, thừa đủ cho tiêu chuẩn tốt nghiệp. Đạn dược và sức lực thì Mười Một hiện không thiếu, nhưng hắn phải để dành cho trường hợp bất trắc. Còn những hai ngày ba đêm nữa mới được phép ra khỏi rừng, ai biết được chuyện gì có thể xảy ra...
Màn đêm nhiệt đới sập xuống rất nhanh. Chẳng mấy chốc, bên tai Mười Một đã vang lên tiếng vo ve... Những con muỗi đao phủ kéo đến, chờn vờn quanh người hắn một lúc rồi bay đi. Tuy nhiên những người còn sống sót, không phải ai cũng được may mắn như vậy...
Chốc chốc trong bóng tối lại vang lên tiếng đập lép bép xen lẫn tiếng chửi thề... Đây đó một vài kẻ quá hoảng loạn còn lôi súng ra bắn vung vãi, chừng như muốn dùng tiếng súng để đuổi muỗi. Ắt hẳn đêm nay không ít người đã trở thành mồi ngon cho loài côn trùng đáng sợ này...
Mười Một tụ thủ bàng quan trước tất cả những diễn biến ấy, hắn nằm gác người trên một trạc cây cao, mắt nhắm hờ lim dim ngủ...
|