Đột nhiên Mười Một cảm thấy nguy hiểm...
Hắn nắm chắc báng súng, hé mắt nhìn xuống... Hóa ra từ dưới thân cây, một con trăn lớn đang vặn mình bò lên. Con trăn đen trũi, to không kém bắp chân người lớn.
Vấn đề này giải quyết không có gì khó khăn. Mười Một trở tay giương súng, định bụng cho con trăn một phát giảm thanh kết liễu, nhưng... đúng lúc ấy bên dưới chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ...
Một toán bốn người, hai nam hai nữ dừng lại bên gốc cây hắn đang náu mình...
Mười Một không khỏi phải chau mày... con trăn hiển nhiên là thú dữ, nhưng người dưới kia còn dữ hơn trăn. Chỉ cần phát ra một tiếng động, tin rằng bốn kẻ đó sẽ không ngần ngại xả súng, mà ở trên cao này hắn lại không có chỗ nào tránh đạn...
Bốn người dưới kia hẳn đã trát phân bọ hung nên rất thoải mái trước lũ muỗi dày đặc. Một gã trai lên giọng thủ lĩnh: “Các cô ngồi đây, chúng tôi đi xem xung quanh một chút!”
“Xem xung quanh một chút?” Chẳng nhẽ bọn chúng định chọn gốc cây này làm nơi nghỉ chân?
Chỉ cần một nháy cò là hắn có thể kết liễu con trăn nhưng Mười Một không dám bắn. Bốn người kia đã chia thành hai toán, giờ đây càng khó cho hắn hơn... mũi Mười Một đã phảng phất mùi da trăn khét lẹt...
..................
Con trăn hình như cũng đã ngửi thấy mùi thịt sống, dừng lại một lát rồi giương to miệng tiếp tục trườn tới. Mười Một đột nhiên nảy ra cảm giác hối hận, biết thế nhảy xuống đất từ nãy nổ súng là hơn!
Lần đầu tiên hắn rơi vào tình thế bị động trước lũ bạn học...
Con trăn đã tới rất gần, nhưng Mười Một vẫn không dám cử động. Trong đầu hắn phác ra mấy phương án, khổ nỗi phương án nào cũng không chắc chắn. Mười Một không sợ chết, nhưng dù sao cũng không thể chết lãng xẹt thế này được!
Họng súng của hắn vẫn rê theo đầu con trăn. Nếu nó chồm lên thì hắn cũng đành phải khai hỏa, còn hai nữ nhân dưới đất thì tùy cơ ứng biến vậy...
Chỉ còn chừng hai mét... rồi mét rưỡi... một mét....
Mười Một nín thở... trăn thực ra không có mắt mà phản ứng theo nhiệt cảm. Nếu hắn khống chế được nhiệt độ cơ thể thì rất có thể con trăn sẽ tưởng hắn chỉ là một cành cây, hoặc thậm chí một... bãi phân bọ hung to đùng... Dù sao thì cơ hội thoát ra cũng không phải là không có.
Cũng không biết hình dung của con trăn về hắn là thế nào nhưng rốt cuộc nó không tấn công Mười Một, chỉ trườn ngang qua bắp chân hắn rồi chậm rãi trèo tiếp lên trên. Mãi khi chắc chắn con trăn đã đi hẳn, Mười Một mới dám thót ngực xả ra một hơi dài.
Hắn vừa phải nín thở đến bốn phút có lẻ...
Định thần lại, Mười Một chú tâm xuống dưới. Hai gã trai đã quay về, hình như tìm được một chỗ trú tốt nên cả bọn kéo nhau đi. Đợi bốn người rời xa, Mười Một lặng lẽ tụt xuống đất. Dù sao con trăn vẫn ở trên ngọn cây, chỗ nằm của hắn không còn an toàn nữa...
Ban đêm trong rừng nguyên sinh, tất cả đều nhuốm một màu huyền bí đe dọa. Mười Một di chuyển như bóng ma lặng lẽ, cố tránh tiếp cận với đồng loại... Hắn phải tìm cho được một chỗ ẩn nấp mới, nhưng... nhiệm vụ này xem ra quá khó khăn...
Mười Một đi ngang qua bên một thân cây to, bỗng từ trên đầu vang lên tiếng sột soạt của cành lá. Nhanh như cắt hắn nhào xuống đất, lăn nửa vòng chĩa súng lên trên... Nhưng cũng nhanh không kém, một bóng đen từ trên không bổ xuống...
Mười Một không kịp lên đạn, đành né sang bên. Bóng đen kia linh hoạt đến kỳ lạ, vừa công hụt hăn liền lăn tròn ra sau, ôm hai chân Mười Một định bẻ gãy...
Mười Một đâu thể để đối phương đắc thủ dễ như vậy. Đúng trong sát na hai cánh tay bóng đen như hai gọng kìm ập vào, hắn kịp cong người bật ra xa. Lăn thêm nửa vòng nữa, Mười Một đứng phắt lên, lại giương súng định bắn...
Không ngờ tay hắn đột nhiên nhẹ bỗng... hóa ra bóng đen đã áp sát tự lúc nào, tung một cước bay luôn súng. Mười Một cũng không vừa, thoáng thấy đối phương quay người để lộ thắt lưng đeo một khẩu súng lục, hắn ngả mình vung chân... khẩu súng lục văng tuốt ra xa.
Hình như khẩu súng là vũ khí duy nhất của nó nên bóng đen nhào vội theo. Mười Một lấy đà tung người lao tới... Khi bóng đen cầm lại được khẩu súng lục, nòng giảm thanh lạnh ngắt đã dí vào gáy nó...
Bóng đen hiểu rõ vật trên đầu mình là gì, đành bất lực nằm yên. Mượn chút ánh phản quang trong đêm tối, Mười Một thấy nó xem ra còn trẻ hơn hắn. Khuôn mặt trát bùn đen bóng, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, long lanh dưới ánh trăng yếu ớt.
Mười Một chầm chậm lùi ra, nòng súng vẫn chĩa vào đối thủ... Gã thiếu niên từ từ ngồi lên, có vẻ đã không còn dám manh động.
Mười Một lui về phía khẩu súng lục, khom người nhặt lên...
Rốt cuộc gã thiếu niên cũng bật ra lời: “Vì sao không giết tôi?”
Mười Một giắt súng lục vào lưng, tay vẫn nâng khẩu M4A1 chĩa vào gã, lừ đừ: “Không cần!”
Vẫn còn hai ngày rưỡi phía trước, đạn bắn một viên thì ít đi một viên, hắn cần tiết kiệm cho thời gian còn lại. Gã thiếu niên kia Mười Một vừa kiểm tra qua, ngoài khẩu súng ngắn thì trên người trống trơn, không có khả năng uy hiếp được hắn nữa...
Đó là lý do để Mười Một tha cho đối thủ, tiết kiệm một viên đạn.
Thiếu niên nghĩ ngợi một lát, chợt hỏi: “Chúng ta làm thành nhóm chứ?”
“Không cần...”
“Tôi có thể đứng lên không?”
Khẩu súng trong tay Mười Một hướng lên trên.
Thiếu niên từ từ đứng dậy, phủi qua quần áo, đoạn chỉ vào ngực: “Tôi là 1006, còn anh?”
“Mười Một!”
“A..!”
Gã dường như không kìm được reo ầm lên... Mười Một chau mày, hạ nòng súng... Trong lúc nguy hiểm rình rập bốn xung quanh như hiện thời, phát ra tiếng động chẳng khác nào tự sát.
Thiếu niên cũng tức khắc nhớ ra, vội đưa tay bịt miệng rồi lạng ra chỗ khác, thì thào: “Anh chính là Mười Một, hai năm trước được ra ngoài làm nhiệm vụ, đúng không?”
Mười Một không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy... một học viên chưa tốt nghiệp, được biệt phái nhận nhiệm vụ bên ngoài... Có người nói hắn là tinh anh trong tinh anh, được tổ chức tập trung đào tạo thành hạt nhân; cũng có người nói hắn là con riêng của một nhân vật tầm cỡ... Dù sao thì cái tên Mười Một đã lan khắp các nhóm trên cô đảo.
Cả cuộc thi này hắn cũng được đặc cách... Trong khi các thí sinh bắt thăm để nhận thẻ thì Mười Một có ngay thẻ từ giáo quan, vẫn là số Mười Một quen thuộc...
Mười Một không hiểu vì sao thiếu niên lại hứng thú với hắn như vậy, đơn giản là hắn không quan tâm tới mấy chuyện tào lao.
Hắn bình thản lui lại hai bước, quay người rời đi.
1006 đột nhiên hấp tấp: “Mười Một, đợi đã…”
“Vụt!” Mười Một không quay lại, chỉ hời hợt vẩy tay... viên đạn xẹt ngang tai 1006.
Gã thiếu niên nhíu mày vẻ khổ sở: “Tôi không có ác ý, chỉ muốn chúng ta làm thành nhóm thôi mà!”
Mười Một vẫn lạnh nhạt: “Không cần thiết!”
1006 nhìn theo một lát, đoạn cắn môi lặng lẽ theo sau. Mười Một dừng lại một thoáng, như phân vân không biết có nên cho thằng nhóc này một phát đỡ phiền hà hay không... Nhưng rồi hắn bỏ ý định đó, tiếp tục tiến về phía trước...
1006 vẫn lẽo đẽo đi theo, dáng vẻ đầy cam chịu.
Không biết đã được bao xa... Mười Một chợt dừng lại, vẫy tay ra hiệu. 1006 tiến gần đến, hai người nhích từng bước tiếp cận chỗ khả nghi...
Hóa ra chính là hai nam hai nữ khi nãy, hai người đang ngủ, hai người kia ngồi cạnh canh chừng. Mười Một ra hiệu cho 1006 lui lại, rỉ tai gã: “Mày một tên, tao ba tên!”
1006 lắc đầu, chỉ tay vào khẩu M4A1: “Cho tôi mượn tạm, mình tôi là đủ.”
“Một chọi bốn?”
1006 gật đầu: “Yên tâm đi, không thành vấn đề!”
Mười Một lưỡng lự một lát, đoạn đưa súng cho gã, dặn nhỏ: “Còn 21 viên!”
1006 trề môi: “Quá đủ!” đoạn tháo ngay ống hãm thanh trả lại hắn.
Mười Một máy móc đưa tay nhận lấy bộ hãm thanh, chưa kịp hỏi tại sao, 1006 bỗng hô to một tiếng, cắm đầu bổ vào rừng...
Từ phía rừng rậm ran lên tiếng súng, bắn thật nhanh mà ngừng cũng nhanh, chưa đầy hai phút tất cả đã im bặt.
Mười Một chau mày bất bình, men theo những gốc cây tiến nhanh đến. Hóa ra 1006 đang đắc ý thu chiến lợi phẩm, dưới chân lăn lóc bốn cái xác.
Trong đầu hắn lại xuất hiện ý định cho thằng nhóc chết tiệt này một phát...!
Rõ ràng 1006 thuộc loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nếu Mười Một luôn âm thầm lặng lẽ thì gã ta lại luôn luôn thích ồn ào. Cách đánh này chỉ có thằng ngốc mới sử dụng, nhưng trong huấn doanh của Quỷ Thủ lại không ít kẻ ngốc nghếch như thế, thực ra điều đó cũng có lý do của nó...
Đối với những người từng ngày từng giờ phải chịu áp lực sinh tồn ghê gớm như các học viên trên cô đảo, kiểu cách ầm ĩ kia chính là phương pháp để giải tỏa stress. Không ít người khi chiến đấu luôn luôn hô hét, liều mạng xung phong, tên bắn đạn bay chỉ là chuyện nhỏ. Nói chung những người này có vấn đề về tâm lý, cùng lắm thì chỉ được dùng làm lính đánh thuê. Nhưng kể cả kẻ luôn luôn tự chủ như Mười Một, ai dám chắc là tâm lý thật sự lành mạnh khoẻ khoắn?
1006 không hề mảy may xây sát, lại còn thu được một đống chiến lợi phẩm. Mười Một bất chợt có cảm giác tán thưởng... Có điều đánh trận như thế rõ ràng là không cao tay. Chưa đến nơi đã hô ầm lên để đối phương đề phòng, thằng nhóc này muốn tự sát chắc?
1006 hình như không muốn bỏ lại thứ gì, vai đeo lỉnh kỉnh mấy khẩu tiểu liên, tay xách một mớ mười mấy cái thẻ, tay kia cầm khẩu M4A1 loạng choạng chạy tới.
“Này, cho anh!” Gã đưa tất cả cho Mười Một.
Mười Một chỉ nhận lại khẩu M4A1, chậm rãi lắp ống hãm thanh vào nòng.
1006 sững người: “Không lấy thẻ à?”
Mười Một hờ hững: “Đủ rồi!”
“Ồ?” 1006 mừng rỡ cất đống thẻ vào túi. Ngẫm nghĩ một lát, gã tháo mấy cây tiểu liên trên lưng quăng đi, chỉ giữ lại khẩu AK-47: “Hì, anh biết không, tôi khoái thứ này lắm!”
“Vì sao?”
“Đạn mạnh, nổ to, dùng để công kích thì không có gì bằng...”
Mười Một vẫn lạnh nhạt: “Mày chỉ đánh thuê là hợp!”
1006 cười hì hì: “Biết thế, nhưng tôi vẫn thích đánh kiểu này. Đã gọi là súng thì phải nổ thật to mới đã!”
Mười Một bỗng đặt tay lên môi ra hiệu im lặng. Nghe ngóng một thoáng, hắn hất hàm: “Có người đến, đi nhanh!”
“Không đánh nhau ư?”
“Đủ rồi, không cần nữa!’
“Uhh!” 1006 có vẻ thất vọng, bước mấy bước lại dừng chân nghe ngóng.
Mười Một chau mày: “Muốn đánh thì ở lại mà đánh!” Nói đoạn dứt khoát bước đi. Tuy quay lưng về phía 1006 nhưng hắn vẫn rất cảnh giác, chỉ cần thằng nhóc giơ súng lên là sẽ lãnh ngay viên Magnum vào giữa ngực, điều này thì Mười Một tuyệt đối tự tin.
Nhưng 1006 không hề có ý định bắn lén mà chỉ quan sát xung quanh rồi chạy theo Mười Một, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ tiếc rẻ.