Lai Ân miệng nói, tay làm, sáu năm qua rèn luyện ở Ma Thú Sâm Lâm nên nếu luận về thân thể hắn cũng không hề kém so với chiến sĩ, từng quyền đánh ra đều đánh vào chỗ yếu hại, khiến cho Lạc Lan Đặc đau đớn kêu thảm liên tục.
Lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Hai gã chiến sĩ nhìn Lai Ân xuống tay, không khỏi toàn thân phát lạnh, động tác, lực lượng kia mà là pháp sư sao, hơn nữa những chỗ bị đánh đều là chỗ yếu hại, không chết người thì cũng tàn phế.
Hai người sợ hãi, vội vàng nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta biết xông vào lãnh địa của Thánh Ma Đạo Sư là không đúng, nhưng chúng ta đều là người được thuê, nếu huynh đệ tha cho hai người chúng ta, chúng ta lập tức sẽ rời đi.”
Lai Ân nhìn hai gã chiến sĩ, hắc hắc cười nói:
“Ngươi nghĩ ta sẽ thả các ngươi sao? Nếu ta thả, vạn nhất các ngươi quay đầu lại đối phó với ta, ta cũng khó đối phó lại được?”
Lai Ân gọi hai con băng xà trườn tới chỗ Lạc Lan Đặc, bò lên người y, cắn cho hắn hai cái, khiến Lạc Lan Đặc biểu tình thống khổ, toàn thân nhiễm hàn khí, không ngừng run rẩy.
Hai chiến sĩ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta biết sai rồi, ngươi muốn chúng ta bồi thường thế nào cũng được.”
Lai Ân âm hiểm cười nói:
“Cần sao? Hai người các ngươi đều nằm trong tay ta, đem mọi thứ trong người của các ngươi lấy hết, lúc đó ta đâu còn cần gì nữa.”
Hai gã chiến sĩ mặt tái mét, trong long thầm nghĩ phen này xong rồi, thổ phỉ lại gặp cường đạo, hai gã vì năm vạn kim tệ mà Lạc Lan Đặc thuê, không ngờ lần này đến đồ đạc trên người cũng bị cướp mất.
Lai Ân cũng không khách khí, tiến tới lột sạch hai gã chiến sĩ, kiếm đao vứt qua một bên. Chẳng mấy chốc tiền bạc, của cải của hai tên này đã bị lột sạch sẽ.
Lai Ân ngồi tính, nói:
“Coi nào, mười bảo thạch trị giá mười vạn kim tệ, còn có hơn một trăm kim tệ, ba mươi ngân tệ, còn có năm lục cấp ma thú tinh hạch, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đáng cho thiếu gia ta động thủ.”
Lai Ân tính xong, đem tất cả đồ vật ném vào không gian giới chỉ, lưu lại một trăm kim tệ cùng với hơn ba mươi ngân tệ ném tới hai gã chiến sĩ, nói:
“Đừng nói là thiếu gia ta đuổi tận giết tuyệt, chỗ này còn hơn trăm kim tệ, các ngươi cầm lấy, chỗ còn lại coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho ta.”
Hai gã chiến sĩ trong lòng vô cùng đau khổ, mới trở thành thất cấp chiến sĩ chưa lâu, tiền kiếm được cũng không nhiều, lại chỉ vì một câu “phí tổn tinh thần” gì gì đó mà mất hết, phí tổn này thật sự quá cao mà.
Lai Ân cũng mặc kệ hai người này trong lòng nghĩ gì, chạy tới trước mặt hai gã pháp sư, đồng dạng đem hai gã lột sạch, đồ vật thu được ít hơn so với hai gã chiến sĩ, bởi vì pháp sư tu luyện ma pháp cần đại lượng tinh hạch phụ trợ, cho nên cũng có hai cái thất cấp tinh hạch, trị giá tầm sáu, bảy vạn kim tệ.
Hai cây pháp trượng cũng được hắn thuận tay thu vào giới chỉ, sau khi đã thu thập xong đồ của cả bốn người, Lai Ân bèn chuyển mình đi đến bên Lạc Lan Đặc.
Lạc Lan Đặc như bị sốt rét, toàn thân hàn khí tứa ra, một nửa là do Lai Ân ra tay quá nặng, còn một nửa là do Băng xà hàn độc quá lợi hại.
Đối với Lạc Lan Đặc, Lai Ân cũng không có buông tha, có thể đem theo thất cấp chiến sĩ, tùy tiện có thể lấy ra một khối ngọc bích, chúng tỏ trên người có không ít đồ vật.
Lai Ân vừa lòng lấy từ trong người của Lạc Lan Đặc ra một túi bảo thạch tệ, đếm được hơn năm mươi cái, còn có một khối ngọc thạch và một khối ngọc bài.
Lai Ân không chút khách khí đem tất cả thứ đó thu về, lúc này mới vừa lòng nói:
“Quả nhiên cướp bóc là ra tiền nhanh nhất, ha ha cướp đoạt hai lần là đời này mình không còn sợ thiếu tiền.”
“Đại, đại gia, ngài, ngài có thể buông tha cho chúng ta không, À những thứ này ngài cầm cả đi.”
Lạc Lan Đặc bị đánh, trong mắt tràn đầy oán hận, tuy nhiên bây giờ sinh mạng đang ở trong tay người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Đi đi, nhưng phòng ngừa các ngươi lại tìm đến ta gây phiền toái, ta phải chuẩn bị một chút.”
Lai Ân chỉ huy băng xà ở trên người hai gã ma pháp sư cắn hai cái, sau đó cấp thêm cho Lạc Lan Đặc hai cái nữa cho hắn hôn mê, lúc này mới quay lại hai gã chiến sĩ, nói:
“Hai người các ngươi đi đi, tìm một cái thành nhỏ, mua một bình trị xà độc là sẽ không vấn đề gì.”
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân, Lai Ân sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng tay phải để vào một khối tam cấp tinh hạch, tai trái cầm một cái quyển trục đề phòng, nhìn đến hướng phát ra tiếng bước chân.
Không lâu sau đó, liền xuất hiện một đoàn người, sáu chiến sĩ, hai pháp sư, còn có ba cung tiễn thủ, còn tên đầu lĩnh ăn mặc trông giống như một quản gia.
Một hàng mười hai người nhìn thấy Lai Ân, sau đó lại chứng kiến tình cảnh của đám người Lạc Lan Đặc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng hiểu được công tử của Lạc Khắc gia tộc xem ra cũng không được tốt lành lắm.
Quản gia cẩn thận đánh giá Lai Ân, thấy trong tay Lai Ân cầm quyển trục, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, quyển trục có dấu hiệu của Thập cấp Lôi Bạo thuật, trong lòng lão tự biết là người mà Lạc Lan Đặc chọc tới không nên dây vào, chỉ cần cái lôi bạo quyển trục kia cũng có thể thu phục toàn bộ đám người của lão.
Lai Ân trong tay nắm quyển trục, cũng đánh giá lão quản gia một lát, chỉ vào Lạc Lan Đặc nói:
“Các ngươi là cùng một hội sao.”
Quản gia vội vàng nói:
“Hiểu lần, hiều lầm, vị tiên sinh này, chúng ta thật sự không phải là một nhóm, chúng ta tới là vì đi tìm thuốc cho tiểu thư.”
Lai Ân nở nụ cười, chỉ vào Lạc Lan Đặc nói:
“Hôm nay là ngày gì vậy, người này tới vì lấy mật rắn, các ngươi tới đây tìm thuốc, sẽ không phải là hướng về phía Song Đầu Diễm xà chứ?”
Quản gia nghe thấy, vội gật đầu, nói:
“Tiên sinh, ngài nói đúng, tiểu thư chúng tôi bị trúng xà độc, chỉ có mật của Song Đầu Diễm xà mới có thể cứu được, vì vậy gia chủ mới sai chúng ta đi tìm Song Đầu Diễm xà, toàn bộ núi non ở đây nghe nói cũng chỉ có ngọn núi này là có Song Đầu Diễm xà hay lui tới, vì vậy chúng tôi mới tới đây.”
Lai Ân nghe xong liền vui vẻ, vừa bóc lột được một người, bây giờ lại có thêm, không khỏi ha hả cười, nói:
“Vậy các ngươi có biết đây là lãnh địa của ai không?”
Quản gia vội gật đầu, nơi đây là lãnh địa của Thánh Ma Đạo Sư , chỉ cần là người thì ai cũng biết.
Lai Ân đưa tay, nói: “Vậy xông vào địa bàn của người ta, các vị cũng nên cấp chút gì chứ.”
Quản gia nghe được, kinh ngạc, nói: “Tiên sinh, không biết ý ngài là?”
“Ta là đồ đệ của Tạp Mỗ lão nhân, bây giờ người không có ở trong này, bất quá ta thể nói cho người biết, đừng có nhìn bộ dáng mà đánh giá, nhìn năm tin kia đi, đều là vì có chủ ý với ta nên mới ra cái bộ dạng ấy.”
Quản gia nghe vậy, liền tươi cười liên thanh, nói:
“Đâu dám, đâu dám, Pháp Sư đại nhân, gia chủ có nghe nói Cát Tạp Mỗ đại nhân có một đệ tử thích thu thập một số đồ vật đặc thù, cho nên tiểu nhân cũng có chuẩn bị một ít.”