Mặt trời khuất núi.
Đêm tối kéo đến…
Hai bóng người một trước một sau chạy như bay trên mấy nóc nhà trong Dã Lang Thành.
Lai Ân quả thật không thể tin được, lão nhân đang chạy nhanh như gió này lại là người ban ngày suýt bị hai người bình thường khi dễ, nếu Cách Lỗ Tạp chạy nhanh hơn một chút nữa, Lai Ân chắc chắn theo không kịp, nếu Cách Lỗ Tạp nguyện ý, ban ngày hai gã kia ngay cả chéo áo của hắn chưa chắc đã nắm được.
Cách Lỗ Tạp vốn cũng chỉ muốn thử Lai Ân, một tam cấp ma pháp sư thể chất chắc là rất kém cỏi, đây là lần thứ ba Cách Lỗ Tạp tăng tốc, nhưng như trước vẫn không thể bỏ rơi được Lai Ân, trong lòng không khỏi đánh giá lại tiểu tử này.
Cách Lỗ Tạp dần dần thả chậm cước bộ cùng với Lai Ân sóng vai, nói:
“Tiểu huynh đệ, tốc độ của ngươi cũng không chậm, ngươi không phải là pháp sư sao? Tốc độ cùng sự linh hoạt của ngươi dù là ngũ cấp chiễn sĩ cũng chưa phải là đối thủ, không phải ngươi gạt ta chứ?”
“Đây là thành quả của ta sau sáu năm bị ma thú đuổi giết đó.”
“Sáu năm, ngươi thật có nghị lực, hắc hắc, tới rồi, tới rồi.”
Cách Lỗ Tạp chỉ về một bức tường cao phía trước, nói: “Trò hay còn ở phía sau.”
Cách Lỗ Tạp nói xong, lấy đà một cái, cộng thêm một cái bật, liền đu người lên trên bức tường.
Lai Ân cũng không yếu thế, hai chân dậm thật mạnh, thân thể như dán lên tường nhảy lên.
Cách Lỗ Tạp trợn mắt há hốc mồm nhìn từng động tác linh hoạt của Lai Ân, hắn không nghĩ thiếu niên này lại linh hoạt như vậy, đây căn bản là một chiến sĩ tiềm năng, vậy mà không biết tên vương bát đản nào cư nhiên lại cho hắn học ma pháp.
Hai người một già một trẻ, nép mình vào tường, ngó vào phía bên trong.
Bên trong là một nữ tử ngoài ba mươi đang tắm trong một bồn nước lớn, thỉnh thoảng lại có một cảnh xuân sắc lộ ra ngoài.
Lai Ân tuy rằng vẫn sinh sống ở vùng rừng núi, nhưng không có nghĩa hắn đối với việc này không chút hiểu biết nào, thấy một màn như vậy Lai Ân cảm giác trong nháy mắt toàn thân các mạch máu như sôi lên, điên cuồng gia tốc.
Cách Lỗ Tạp nói:
“Nữ nhân này chính là Tam phu nhân của Thành Chủ Dã Lang thành, dáng người không tệ chứ, ối, Lai Ân, ngươi chảy máu mũi kìa.”
“Vớ vẫn, thơm như vậy, đẹp như vậy mà không bị kích thích à, ngươi nên xem lại ngươi đi.”
Lai Ân một tay chùi máu mũi, một tay bám vào tường thành mà vẫn duy trì được sự cân bằng của cơ thể, điểm ấy không khỏi làm cho Cách Lỗ Tạp chấn động.
“Cái này gọi là sự trao đổi chất, rất có lợi cho sức khỏe.”
Cách Lỗ Tạp đá lại Lai Ân một cái nói: “Xem, xem, trò hay bắt đầu rồi.”
Lai Ân nghe Cách Lỗ Tạp nói như thế, hắn liền nhìn vào thấy Tam phu nhân đã tắm rửa xong, khoác một tầng sa mỏng, bước vào bên trong, cử chỉ thật phong tình vạn chủng.
Lúc Tam phu nhân vào trong, một nam nhân hơn hai mươi tuổi liền từ phía sau ôm lấy eo nàng, mặc dù ở xa, nhưng hai người điều có thể nghe rõ tiếng Tam phu nhân rên rỉ.
“Hắc hắc, nam nhân này mới đến Dã Lang thành không đến mười ngày đã có thể thông gian với nữa nhân này, đây chắc không phải là một người bình thường.”
Lai Ân mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tam phu nhân, đột nhiên thấy rõ bộ dạng gã nam nhân này, đây không phải chính là tên ngu ngốc Lạc Lan Đặc bị mình “cướp” rồi đánh cho một trận sao?
Vào thời điểm Lai Ân còn hoài nghi, Lạc Lan Đặc đã ôm Tam phu nhân đi về phía chiếc giường trong phòng.
Cách Lỗ Tạp nắm tay, hưng phấn nói: “Nhanh, nhanh, cho ta xem cảnh chính nào.”
Gâu gâu….
Hai tiếng chó sủa chói tai vang lên. Sau đó hai đạo bóng đen tiếng thẳng đến vị trí hai người trên bờ tường đánh tới.
Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân ngẩn người, ngay sau đó chợt nghe tiếng Cách Lỗ Tạp đẩy Lai Ân, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thời điểm mấu chốt lại bị phát hiện, tiểu huynh đệ, chia nhau ra chạy, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Cách Lỗ Tạp nói xong, hai chân đã đạp vào vách tường nhảy thật xa, lập tức có hai bóng đen đuổi theo sát Cách Lỗ Tạp.
Lai Ân cũng biết có phiền toái, nhanh nhẹn từ trên tường nhảy xuống, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
“Đứng lại, tên kia."
Phía sau Lai Ân một giọng nữ quát lên.
Lai Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ quần áo bó sát người, (DG: chưa nhìn thấy mặt đã bảo là mỹ nữ.) tay cầm kiếm đang đuổi theo hắn, mà càng lúc càng đến gần, phía sau mỹ nữ còn có hai gã dong binh mặc áo giáp chiến sĩ, tốc độ so với nữ nhân kia còn muốn nhanh hơn, chẳng mấy chốc nữa sẽ đuổi kịp.
Lai Ân sắc mặt đại biến, đột nhiên chuyển hướng, kinh nghiệm nhiều năm bị ma thú đuổi bắt giờ đã phát huy tác dụng, ba người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, hắn đã biến mất trong màn đêm.
Hai gã chiến sĩ lập tức đổi hướng đuổi theo.
Mỹ nữ cúi đầu do dự một chút, sau đó cũng chuyển sang một hướng khác.
Hai gã chiến sĩ chạy không được bao xa liền bị một bóng đen ngăn lại, nam tử trong bóng tối nói:
“Đứng lại, hai người các ngươi trở về đi, người khi không được phép truy đuổi.”
Hai gã này điều là bát cấp chiến sĩ, Lạc Lan Đặc sau khi ở Ma Thú Sâm Lâm nếm mùi đau khổ, đã đem hai thất cấp chiến sĩ cùng với thất cấp pháp sư đuổi biệc, sau đó thuê bốn gã bát cấp chiến sĩ làm bảo tiêu, là người thừa kế duy nhất của Lạc Khắc Gia tộc, Lạc Lan Đặc mới có thể tùy ý tiêu tiền như vậy.
Một trong hai gã bát cấp chiến sĩ bị ngăn lại, lạnh giọng nói :
“Chúng ta đuổi người cùng ngươi không có liên quan, tốt nhất đừng hỏi đến, nếu không chúng ta sẽ bắt ngươi về giao cho Lạc Lan Đặc.”
“Ta khuyên các ngươi, nếu các ngươi còn muốn truy đuổi, chỉ có một con đường.”
“Con đường gì?”
“Chết. Nhiệm vụ của ta là không cho phép bất kì ai uy hiếp người kia.”
“Khẩu khí thật là lớn đó, ngươi…” Hai gã bát cấp chiến sĩ chỉ nói được tới đó, những lời còn lại vĩnh viễn không bao giờ nói ra được.
Nam tử trong bóng tối cùng thanh kiếm đẩm máu nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Cách Lỗ Tạp lặng lẽ từ một ngõ nhỏ đi ra, nhìn về hướng nam tử vừa biến mất, rồi kiểm tra miệng vết thương của hai bát cấp chiến sĩ vừa bị giết, hít một ngụm lãnh khí, nói:
“Cừ thật, Thánh Điện Thẩm Phán đoàn cũng tự mình xuất thân, tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì đây?”
Trong lúc Cách Lỗ Tạp còn đang phán đoán, Lai Ân đã bị mỹ nữ đuổi chạy một vòng quanh thành tây, cho dù là cái mũi thính như của Phong Lang, nếu Lai Ân chạy trốn thì đã sớm mất dấu rồi.
Nhưng mỹ nữ phía sau lại là ngoại lệ, Lai Ân cắt đuôi mấy lần, mỹ nữ này điều có thể đuổi theo, hơn nữa nghị lực và sự cứng cỏi làm cho Lai Ân cảm thấy rất đau đầu.
Chạy quanh mấy ngỏ nhỏ của thành tây một hai vòng, Lai Ân cảm thấy chân mình như nhũn ra, quay đầu lại phía sau, mỹ nữ kia tuy rằng cũng đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn liều mạng đuổi theo như cũ.
Lai Ân hướng về phía mỹ nữ lớn tiếng nói:
“Ta và ngươi không thù không oán, ta cũng đâu có nhìn ngươi tắm rửa, sao ngươi cứ đuổi theo ta mãi không tha thế hả.”
“Ta được thuê để bảo hộ Lạc Lan Đặc, ngươi uy hiếp hắn thì ta đương nhiên phải ra tay.”
“Nhưng là hắn câu dẫn lão bà của người khác.”
“Điều đó với ta không liên quan, ta chỉ là dong binh mà Lạc Lan Đặc bỏ tiền ra thuê thôi."
“Vậy để ta cho ngươi tiền, ngươi đừng đuổi theo ta nữa”
“Nếu ta không đuổi theo ngươi, sau này ta không làm dong binh nữa.”
“Được, xem như ngươi lợi hại.”
Lai Ân thầm mắng một câu, đột nhiên lại chuyển hướng, quay phải quay trái hết nữa ngày, đột nhiên chui vào một bụi cỏ, vội vàng thu liễm thần thức, giống như che dấu khí tức của mình khi đối phó với ma thú.