Hắn cố gắng nhớ lại các tiểu thuyết mà mình đã xem qua trước kia, phát hiện tình cảnh của chính mình tệ chưa từng có.
Nếu muốn làm anh hùng nổi danh, phải có lực lượng cường đại. Kì huyễn thế giới tuy rằng không hoàn toàn thực hành luật rừng, nhưng kẽ yễu vĩnh viễn sẽ không trở thành nhân vật chính. Trong trí nhớ Joan, không có cuốn kì huyễn tiểu thuyết nào, một tên tay trói gà không chặt có thể trở thành anh hùng.
Có thể trở thành anh hùng, luôn luôn là kẻ có sức mạnh cường đại, hoặc là đại vu sư, hay đại kiếm sĩ, thậm chí là cái gì thần tuyển giả linh tinh.
Cho nên hắn cần trở thành cường giả.
Nhưng như thế rất khó.
Cường giả cũng không phải dễ làm. Vẫn tiếp tục mở của hàng bán đông bán tây, nói thế nào cũng không cường nổi, phải học tập, huấn luyện, mạo hiểm, chọn chức nghiệp phương hướng. Bảy năm cẩn thận quan sát, lắng nghe, phân tích, Joan đã hiểu biết về thế giới này không ít, thế giới này mạo hiểm chức nghiệp rất nhiều, chiến sĩ (warrior), vu sư (socerer), thánh võ sĩ (knight), mục sư (priest), đức lỗ y (druid), ngâm thi nhân (bard), vân vân, nghe qua cũng không có vấn đề gì cả, tùy ngươi chọn lựa, kì thật sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Hết thảy là vì bản thân hắn đang ở âm hồn thành.
“Chết tiệt âm hồn thành.”
Joan nằm trên giường cau mày.
Âm hồn thành là một tòa thành thật quỉ dị, đầu tiên nó là một tòa thành bay, có thể bay trên không trung; tiếp theo nó là tòa thành hoàn toàn quân sự hóa quản lý, cấp bậc phi thường sâm nghiêm; cuối cùng, cũng là quan trọng nhất:
Nó không ở vật chất giới, nó ở u ảnh giới.
Vật chất giới, hoặc nói là vật chất vị diện, cũng chính là cái gọi là thế gian, nơi nhân loại, tinh linh, người lùn, thú nhân sinh sống. Mà u ảnh giới, lại thuộc ngoại tầng vị diện, cùng ác ma trong vực sâu không đáy, ma quỉ chín tầng địa ngục, tính chất cơ bản giống nhau.
U ảnh giới nguyên bản không có nhân loại, âm hồn thành là ngoại lai di dân.
Nghe nói khoảng 2000 năm trước, vật chất giới có một quốc gia Joseph đế quốc, có được nền ma pháp văn minh huy hoàng. Vu sư sáng tạo kì tích ma pháp không thể đếm xuể, một trong số đó chính là có thể làm một tòa thành thị bay lên không trung, cũng chính là tòa thành bay, âm hồn thành chính là một trong số đó, khi đó thành thị tên là “Âm ảnh thành”.
Sau đó đã xảy ra một hồi hạo kiếp, toàn bộ Joseph đế quốc bị hủy diệt, hầu hết các tòa thành bay đều rơi xuống vỡ tan – trừ bỏ âm hồn thành.
Trước khi hạo kiếp phát sinh, thành chủ âm hồn thành tiến hành một ma pháp thí nghiệm khổng lồ, hắn đánh vỡ vị diện không gian, đem cả toàn âm hồn thành từ vật chất giới đến u ảnh giới. Tiến hành một đoạn thời gian khảo sát xong, hắn lại đem âm hồn thành quay về vật chất giới.
Sau đó, trong mắt cư dân âm hồn thành nhìn thấy là những công trình bị tàn phá còn sót lại của đế quốc.
Các vu sư của âm hồn thành tiến hành bói toán, cho ra kết luận là một loại quái vật tên là Flynn đã hủy diệt Joseph đế quốc.
Báo thù là chắc chắn phải làm, nhưng quái vật Flynn nếu có thể hủy diệt cường đại đế quốc Joseph trong chốc lát, thực lực tự nhiên không tầm thường. Lúc này hầu hết các tòa thành bay đều rơi tan nát hết, các đại vu sư đều chết hầu như không còn, thực lực âm hồn thành cũng không mạnh, khó có thể cùng Flynn đối kháng, chỉ đành phải trốn trở lại u ảnh giới, tạm lánh nguy hiểm.
Ban đầu dự tính phải tích tụ lực lượng rồi sau này ra bao thù, ai ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn. Âm hồn này lần này đi vào u ảnh giới, không biết gặp phải trở ngại gì, vô luận các vu sư thi pháp thế nào cũng không thể quay về vật chất giới.
Chon nên âm hồn thành bây giờ coi như một hòn đảo đơn độc tại u ảnh giới. Trừ bỏ cư dân âm hồn thành, u ảnh giới không có nhân loại, cũng không có tinh linh, người lùn, ải nhân, chỉ có vô cùng vô tận quái vật bóng tối.
Bời vì là một cô đảo, cho nên hết thảy đều do âm hồn thành tự sản tự tiêu tự cung tự cấp.Toàn bộ thành thị thực hiện bán quân sự hóa quản lý, nhu yếu phẩm quan trọng cho cuộc sống đều thực hành bán phân phối, cũng không có cái gì đáng giá. Mỗi nhà của hàng đều có khách hàng ổn định. Ngay như nhà Joan, toàn bộ trong thành có chừng đó vu sư, cần tài liệu cũng không phải rất nhiều, lại không cho hạ giá cạnh tranh, cũng không thể mở rộng thị trường, kiếm tiền tự nhiên chỉ đủ ăn mặc, không thể nào biến thành phú ông.
Việc đó thực không ổn.
Âm hồn thành là tòa thành bán quân sự hóa, cấp bậc sâm nghiêm. Tại tòa thành này giai cấp thống trị chủ yếu là vu sư và mục sư, còn về cái gì là thánh võ sĩ, đức lỗ y căn bản không có, cũng không có khả năng có. Chiến sĩ hay ngâm thi nhân cũng có một ít, nhung địa vị cũng không cao.
Trong âm hồn thành, trường học vu sư và thần điện cũng không thiéu. Trường học vu sư không quản xuất thân, chiêu sinh rộng rãi, nhưng học phí phi thường đắt; thần điện thì không thu học phí, nhưng phải xem xuất thân, bình dân là không có tư cách trở thành mục sư, phụng dưỡng các vị thần.
Joan không nghĩ muốn đi làm thần côn, cho nên con đường làm mục sư không cần phải nghĩ.
Cách tốt nhất, đương nhiên là làm Vu sư.
Nhưng học phí trường học Vu sư rất đắt đỏ, làm sao bây giờ ?
Âm hồn thành thực hiện chế độ nghiêm khắc tinh anh giáo dục, theo lời âm hồn thành thành chủ nói:
“Chúng ta chỉ cần tinh anh”
Vu sư trường học chiêu sinh hàng năm không có giới hạn, đơn giản là giao học phí có thể vào, chế độ giáo dục năm năm, bình thường hàng năm có khoảng một trăm tân sinh nhập hoc. Nhưng chết người là : Hàng năm chỉ cho phép tốt nghiệp mười người, tỉ lệ đào thải khoảng 90%.
Không thể tốt nghiệp, tất cả đều bị đuổi về, không đạt được thân phận Vu sư, chỉ có lại làm bình dân như trước, học phí coi như biếu không.
Trong nhà Joan, đời đời đều là tiểu thương, mở của hàng bán tài liệu pháp thuật, của cải có một chút, cụ thể số lượng Joan không rõ lắm. Nhưng nếu toàn bộ bỏ ra, đưa hắn vào trường học Vu sư, có lẽ cũng có khả năng.
Nhưng Joan biết, trừ khi cha mẹ đầu óc có vấn đề, nếu không không thể làm như thế.Tuy nói nếu Joan thật sự có thể lên làm Vu sư, cả nhà tự nhiên thoát khỏi thương nhân địa vị, có thể tiến vào giai tầng thượng lưu – nhưng tỉ lệ đào thải là 90% ….
Một khi thất bại, thì mất cả vốn lẫn lãi, trường học vu sư sẽ không trả lại học phí.
Đó cũng là lý do rất nhiều bình dân biết rõ : Chỉ cần con cái có thể trở thành Vu sư, có thể thoát khỏi địa vị thấp, từ nay về sau gia nhập giai cấp quí tộc hàng ngũ, nhưng có rất ít người bỏ ra nhiều năm gom góp đem đứa nhỏ vào trường học nguyên nhân. Bởi phiêu lưu quá lớn.
Joan không thể oán giận cha mẹ, hắn chỉ có thể oán giận ông trời:
“Nếu làm cho ta xuyên việt tới đây, vì sao không cho ta đầu thai đến trong nhà cái gì đó quốc vương hay lĩnh chủ đây ?”. Đã làm con tiểu thương nhân – đó còn chưa tính, lại còn là trong âm hồn thành.
Sinh ra trong gia đình tiểu thương, không có địa vị xã hội, không có hùng hậu kinh tế - hắn còn có thể làm được gì ?
Nếu ở vật chất giới, Joan có thể còn suy nghĩ đi khỏi âm hồn thành, đi nơi khác thử thời vận, nói không chừng có thể gặp gỡ một vị ẩn cư lão Vu sư, thu hắn làm đồ đệ. Nhưng đây là u ảnh giới, nếu dám đi ra khỏi âm hồn thành quá mười dặm Anh, là thoát khỏi thành thị bảo hộ, tùy lúc sẽ bị quái vật ẩn núp trong bóng tối xé thành mảnh nhỏ.
Thoạt nhìn, ước mở trở nên nổi danh, thành hi vọng xa vời.
***
Nghĩ thì nghĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Vì bảo lưu lại trí nhớ kiếp trước, Joan từ đầu với thân phận mới không thích ứng, bất quá qua bảy năm, ít nhất đã quen hoàn cảnh bây giờ, đã quen thuộc gia đình này, thói quen mỗi ngày nhìn thấy mẹ cùng người chị xinh đẹp, cùng với lão bá câm điếc cách vách và con chó trụi lông lão nuôi.
Mọi viêc đều bĩnh tĩnh trôi qua, Joan đang cố gắng vì giấc mộng cường giả của hắn, chính xác là Vu sư mộng phấn đấu. Bất qua nói là nói như thế, trên thực tế, ở một nơi phong bế, bán quân sự hóa quản lý âm trầm thành thị, một gã trẻ con không đầy bảy tuổi trong nhà tiểu thương nhân – cho dù tinh thần đã muốn là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi – có năng lực làm gì đây, kì thật cái gì cũng không làm được.
Chẳng lẽ hắn còn có thể lấy dao gọt hoa quả, nửa đêm lẻn vào phòng một Vu sư nào đó, dí dao vào cổ hắn buộc hắn truyền thù ma pháp sao? Đầu tiên Joan cũng không tin tưởng khả năm tiềm hành cùng leo trèo của mình, tiếp theo là kĩ năng hù dọa lại càng không có tin tưởng. Tuy rằng hắn biết xuyên việt giả bình thường đều là nhân vật chính đánh không chết, giết không nổi khuôn mẫu, nhưng biết đâu chính mình là ngoại lệ thì sao ?
Joan không nghĩ mạo hiểm lấy tính mạng mình làm tiền đặt cược như vậy.
Nếu là trong nhà tiểu thương, tự nhiên không thể có cơm đưa tận miệng áo có người mặc hộ đãi ngộ. Cái gọi là con nhà nghèo trưởng thành sớm, Joan lên năm tuổi đã cùng chị Sandra đi cùng nhau, mỗi ngày theo cha đi thu thập tài liệu pháp thuật.
Âm hồn thành là một tòa thành bay. Tòa thành kiến tạo bằng phương pháp, là cường đại Vu sư dùng một cái ma pháp đem cả một ngọn nút cắt xuống, ở không trung xoay chuyển, mũi nhọn hướng xuống dưới, lơ lửng giữa trời, sau đó trên mặt kiến tạo thành thị. Cho nên âm hồn thành thực ra là một tòa núi có thể bay lên không trung.
Bề mặt ngọn núi cắt ra tầm 50 dặm Anh vuông, âm hồn thành diện tích khoảng 30 dặm vuông, dư ra 20 dặm, là đôngd ruộng, mỏ quặng, các nơi linh tinh, cũng có rừng cây. Tuy rằng u ảnh giới không có ánh mặt trời nhưng dưới tác dụng của ma pháp, cây cối lớn rất nhanh, hơn nữa thân thô to rắn chắc, cao ngất che trời.
Nhà Joan ở ngoài thành có một khối đất nhỏ, gieo trông rất nhiều thực vật, đều là ma pháp tài liệu, tỷ như âm ảnh lan, tang hồng hoa, cam thảo, oản đậu đằng đằng. Đem thực vật thu thập về, gia công thành tại liệu pháp thuật, đó là công việc hàng ngày của Joan và Sandra. Lúc đầu có cha đi theo, rồi quen dần, chỉ hai chị em đi, cha ở nhà cùng mẹ trôngcửa hàng.
Mọi thứ đều là tài liệu thong thường và dễ kiếm, lợi nhuận cực kì thấp, kiếm không được mấy đồng. Cho nên bọn họ thường sẽ đi tìm kiếm tài liệu đáng giá một chút, nhưng con dế mèn con còn sống, con nhện, linh tinh. Joan hôm nay tinh mắt, ngẫu nhiên nhin thấy trong bui cỏ một con ảnh hoàn xà, loại rắn này là u ảnh giới đặc sản, tuy nhìn bề ngoài rất đáng sợ, nhưng không độc, lưỡi rắn và da rắn đều có thể làm tài liệu cao cấp thi pháp, tính ra đáng giá.
Joan nhặt một cục đá, rón ra rón rén mò qua, hung hăn nện vào đầu con rắn. Ảnh hoàn xà phóng lên, đuôi đánh vào mặt Joan, Joan bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã ngửa ra, Sandra chạy tới đỡ Joan, dùng gậy gỗ đẩy con rắn ra.
Con rắn đã chạy mất, nhưng trên đầu nó đã bị Joan đập mạnh một cái, hiển nhiên bị thương nặng, bò thong thả, bị hai chị em chạy lên đập chết. Sandra thật cao hứng, đem nó bỏ vào bao tải.
“Ít nhất có thể bán được ba mươi đồng.”
Nàng nói:
“Đúng lúc mua quà sinh nhật cho em.”
Một câu nói vô ý, làm trong lòng Joan đột nhiên dâng lên một tầng bóng ma, nhất thời hắn bị cảm giác uể oải bao phủ. Vì giữ lại trí nhớ kiếp trước, hắn không có chân chính đem việc “sinh nhật” quan tâm lắm, nếu không phải Sandra nhắc tới, hắn cũng không nghĩ tới.
Sinh nhật bảy tuổi đến thật nhanh, chính mình đã tới thế giới này bảy năm.
Nhìn công cụ trong tay mình, rồi nhìn bao tải trên vai, chẳng lẽ hết cuộc đời này, thực sự sẽ vĩnh viễn ở âm hồn thành làm một tiểu thương, tạm sống qua ngày.
Hắn không cam lòng, một khi hắn tìm được cơ hội, tìm được cơ hội trở nên nổi danh, gắt gao nắm chắc, tuyệt không thả ra.
Nhưng là, cơ hội ở nơi đâu?