Tâm tình Joan khá buồn bực, trái lo phải nghĩ, quá nửa đêm vẫn không ngủ được. Nhưng suy tư bảy năm cũng không tìm thấy phương án giải quyết, tính toán một đêm làm sao ra được kết quả gì. Kết quả duy nhất là ngày hôm sau ngủ quên, rất muộn mới rời giường.
Đến lúc hắn tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nệ, có chút biểu hiện sốt nhẹ. Nhìn ra của sổ, mặt trời nhân tạo của âm hồn thành đã theo màu đỏ tươi chuyển thành trắng, ước chừng là mười giờ sáng.
Joan bò xuống giường, đi đến phòng khách, phat hiện Sandra đang bận rộn, sửa sang tài liệu ngày hôm qua thu thập được.
Oản đầu nghiền thành phấn, tang hồng hoa cần phơi khô, cam thảo cắt thành miếng, ngày hôm qua bắt được mấy con nhện, cần bỏ vào lọ nuôi, chết sẽ vô dụng – bởi vì khi thi triển chu hành thuật, yêu cầu người làm phép phải nuốt vào một con nhện còn sống.
Còn con ảnh xà hoàn xui xẻo kia, đã bị mổ bụng lột da, lưỡi rắn bị treo lên, dùng giấy gói lại, da rắn cũng được lột cẩn thận, thịt rắn bỏ vào nhà bếp, chuẩn bị buổi tối nấu canh.
Trong nhà Joan mở cửa hàng pháp thuật tài liệu, việc buôn bán kì thật giống dược điếm Trung Quốc cổ đại, một đống thứ kì quái cần phải phân loại chuẩn bị tốt, bỏ vào một đám ngăn kéo nhỏ, khách hàng tới cuẳ chỉ cần nói số cân cần mua – àh nhầm rồi, là nói số ounce cần mua, thế giới này không có cân lượng đơn vị, Joan và Sandra thường giúp cha mẹ làm công việc sửa sang phân loại.
Joan không ghét công việc này, tuy rằng nó phức tạp, nhưng không phải hắn dự định làm Vu sư sao, trước tiên phải quen thuộc một ít tài liệu thi pháp, cũng là một việc tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ là của hàng nhỏ, bán tổng cộng cũng chỉ có mấy chục loại, rất ít khi có mặt hàng mới, mối ngày đi đi về về làm việc, đã sớm quen thuộc. Cho nên lúc đầu còn tích cực một chút, dần dần cũng trở nên lười biếng.
“Ngủ đậy sao?”
Sandra đang bận rộn, nghe được tiếng bước chân của Joan.
“Bữa sáng để trên bàn”
“Ba mẹ đâu?”
Joan kỳ quái hỏi.
“Bọn họ đi dạo phố.”
Sandra nói:
“Kỉ niệm ngày kết hôn tròn mười năm đấy.”
Nhìn vẻ mặt Sandra hạnh phúc, Joan thấy có chút kì quái.
“Bọn họ kỉ niệm ngày kết hôn, chị cao hứng như vậy để làm gì?”
“Thì, chính là cảm thấy thật vui vẻ a.”
Joan nhún vai, không còn lời nào để nói. Con gái hình như đối với ngày kỉ niệm cực kì coi trọng. Đời trước, bạn gái thứ hai của hắn chính vì hỏi hắn:
“Lần đầu chúng ta gặp nhau là mồng mấy tháng mấy?”
Joan không trả lời được, vì vậy bạn gái hắn liền giận mà chia tay, lý do là:
“Ngay cả ngày chúng ta gặp nhau lần đầu cũng không nhớ nổi, nói lên anh căn bản không đem đoạn cảm tình này trong lòng.”
Joan vẫn tự nhủ “Đoạn cảm tình này” vẫn có chút ở trong lòng – nhưng nếu bạn gái nói như vậy, cũng chỉ có cách chia tay cho xong.
Vứt đi ý niệm nhàm chán trong đầu, Joan bắt đầu xử lý bữa sáng. Đương nhiên, ăn sáng một cách đơn thuần không khỏi rất nhàm chán – cuộc sống cần lạc thú, nếu không có chính mình tự tìm kiếm lạc thú.
Joan một bên uống sữa, một bên nhìn chị, đây là một trong số khá ít lạc thú trong cuộc sống của hắn.
Joan và Sandra thực ra không phải chị em ruột. Như lời mẹ nói, Joan thực ra là con em gái nàng, mới sinh ra được nửa tháng, cha mẹ liền cùng lúc ốm chết, cha mẹ đành đem hắn nhận nuôi, vẫn con như con ruột nuôi lớn. Tính ngày sinh, Joan và Sandra kỳ thật là cùng sinh vào một buổi sáng, không phân được trước sau, nhưng vì Joan về sau mới vào nhà, nên cũng đành làm em vậy.
Đây đều là chuyện khi mới sinh, thời gian đó Joan vừa mới xuyên việt đến đây, cả ngày đầu óc vựng vựng trầm trầm, đối với mọi việc xung quanh đều không có ấn tượng. Nếu mẹ đã nói như vậy, thì đương nhiên là nghe như vậy. Dù sao hắn đối với thân sinh cha mẹ của mình không có nửa điểm ấn tượng chứ đừng nói tới cảm tình, hoàn toàn coi cha mẹ nuôi hiện giờ là cha mẹ ruột.
Bất quá, vẫn phải nói lại. Theo như lời mẹ nói, hắn cùng Sandra coi như chị em họ quan hệ đi, chính là ….
“Chị, ngươi xác định chúng ta không phải chị em sinh đôi sao?”
“Ủa? Em không phải bị sốt chứ?”
“Không có, chị xem, chúng ta sinh ra cùng vào buổi sáng trong một ngày đúng không …. Hơn nữa, chị không biết là chúng ta nhin trông rất giống nhau sao?”
“Sinh cùng một ngày nhiều lắm, chẳng lẽ đều là song sinh ?”
Sandra cũng không quay lại, bận rộn làm việc.
“Về việc em nói chúng ta lớn lên trông giống nhau … Joan, ta vẫn thấy kì lạ, chẳng lẽ em không thấy thật xấu hổ sao?”
“Xấu hổ…. xấu hổ? Sao em lại phải xấu hổ?”
“Vì em rõ ràng là con trai, lại nói lớn lên trông giống con gái, chẳng lẽ việc này không đáng xấu hổ sao?”
“Em làm sao lớn lên going con gái chứ!”
“Chị là con gái đúng không?”
“Đúng vậy”
“Chúng ta nhìn trông rất giống nhau, đúng hay không?”
“… Đúng”
“Vậy không phải sao, chị là con gái, em lớn lên trông giống chị - đương nhiên là lớn lên giống con gái.”
Không thể đỡ nổi suy luận, đem Joan đánh bại, á khẩu không trả lời được. Ngay cả muốn tranh luận, cũng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Kỳ thật, Joan và Sandra nhìn trông cực kì giống nhau, người không biết chuyện đều tưởng là song sinh. Nhưng không phải Joan lớn lên giống con gái, mà ngược lại, Sandra trông rất anh khí.
Sandra rất xinh, tuy rằng còn không đủ bảy tuổi, nhưng không thể nghi ngờ đã là một tiểu mĩ nhân, tất cả mọi người đều nói tương lai nàng sẽ trở thành một kinh diễm đại mỹ nữ, Joan cũng cho rằng như thế. Bất qua mỹ nữ cũng chia rất nhiều loại, có quyến rũ, có nhỏ xinh, có ôn nhu, khả ái, Sandra là loại còn lại, trong vẻ ôn nhu ẩn ẩn lộ ra bừng bừng anh khí.
Trên thực tế, Joan thực sự thích nàng, phi thường thích.
Thẳng thắn nói : Joan luyến tỷ.
Thế giới này có người luyến phụ, có người luyến mẫu, có người thích la lị, có người thích ngự tỷ, Joan là người ủng hộ tỷ đệ luyến. Đời trước hắn là con một, không có chị em, nhưng vẫn hi vọng có một bà chị xinh đẹp. Vào lauxanh xem hentai, thích nhất là xem chị em xxx (:00 (92):). Nếu hỏi hắn ghét nhất tình huống nào trong tiểu thuyết, hắn nhất định sẽ nói:
“Ghét nhất bị xem thấy chị em yêu nhau, cuối cùng phát hiện không phải chị em ruột, vì thế cả nhà vui mừng.”
Nếu cho hắn viết lại Thiên Long Bát Bộ, hắn nhất định phải viết Đoàn Dự và Vương Ngự Yên viết thành chị em ruột – hơn nữa cuối cùng phải thành thân.
Tóm lại, dùng kiếp trước ngôn ngữ, Joan là cái tỷ khống.
Bây giờ tốt quá, xuyên việt lai đây, cái khác không như ý, chỉ có chuyện có một cô chi xinh đẹp, làm hắn cao hứng vạn phần – được rồi, kỳ thật không phải chị em ruột, bất quá từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng chị em ruột cũng không có gì khác nhau.
Đương nhiên, Joan là tỷ khống, không phải cầm thú, cô gái bảy tuổi, là kiểu gì cũng không xuống tay được – huống chi chính hắn cũng chỉ bảy tuổi, có khả năng đẩy ngã đối phương hay không đều khó mà nói, nên biết con gái phát dục sớm hơn con trai nhiều.
Đợi lớn lên chút nữa rồi hãy thịt, hắn tà ác nghĩ vậy.
Nói tóm lại, Joan và Sandra chung sống không tồi, quan hệ hai chị em tốt lắm.
Trên thực tế, vì Joan giữ lại trí nhớ đầu thai, giống như tinh thần người trưởng thành bị giam trong cơ thể trẻ nhỏ, còn nhỏ mà tâm đã cẩn thận, không dám lộ ra nửa điểm sơ hở, nếu không khó tránh khỏi bị làm như quái thai bị chộp đi nghiên cứu, không phai hai ba hôm, mà là suốt bảy năm, gian khổ trong đó cũng chỉ tự mình biết.
Chỉ có khi cùng Sandra ở cùng một chỗ là có thể thả lỏng.
Sandra là người chị tốt, ôn nhu, săn sóc, cẩn thận, luôn ngọt ngào cười, thông minh mà nhu thuận, rất được người ta yêu quý, hơn nữa cũng không nổi giận với em bao giờ, bất kể Joan làm sai cái gì. Nàng cũng là người duy nhất biết giấc mộng của Joan là trở thành Vu sư.
Ma pháp của âm hồn thành là truyền thừa từ đế quốc Joseph, cư dân trong thành đều lấy viêc trở thành Vu sư là vô thượng vinh quang. Joan cũng muốn làm Vu sư cũng không phải việc gì phải dấu, ngược lại có thể gọi là có lý tưởng có chí khí. Chính là trên lưng hắn đeo thân phận xuyên việt, sợ lộ sơ hở, đến lúc đó còn không biết có hậu quả gì, có thể bị tóm đến phòng thí nghiệm cho Vu sư làm chuột bạch hay không, cho nên phải phá lệ cẩn thận.
Trong lòng hắn lại biết lấy gia cảnh của mình, cha mẹ tuyệt không có khả năng đưa mình đi trường học Vu sư, nên cũng không buồn nói với cha mẹ chuyện đó.
Nhưng cả ngày ở cùng Sandra, ngẫu nhiên cũng lỡ miệng một chút.
“Ngươi muốn làm Vu sư?” Sandra có một lần hỏi.
“Đương nhiên”
Nếu Sandra đã hỏi, Joan tự nhiên không cần phải giấu, cũng không phải chuyện gì to tát lắm, trẻ con nhà nào không phải không có giấc mộng trở thành Vu sư đâu.
“Làm Vu sư chỉ số rất khó đây.”
Sandra nói.
“Ừm, em biết, chỉ nghĩ thôi mà.”
"Cũng không phải không có khả năng."
San gia nói:
" Không phải người ta vẫn nói sao ......‘ quyết định giả’, em chắc cũng đa nghe nói qua."
Đúng vậy, quyết định giả.
“Quyết định giả” là một truyền thuyết, Joan tự nhiên phải biết, âm hồn thành ai cũng biết.
Truyền thuyết nói rằng, trong âm hồn thành có một vị “quyết định giả” bí ẩn, hắn ẩn trong bóng tối quan sát mọi người, nhất là nhi đồng và thiếu niên. Nếu phát hiện ai có thiên phú ma pháp cực cao, hắn sẽ đem đi, tiến hành nghiêm khắc Vu sư huấn luyện, không cần tiến vào trường học, đương nhiên cũng không cần phải giao học phí gì hết, có thể nói là một bước lên trời.
Không ai biết rõ thân phận vị “Quyết định giả” này, có người nói hắn là một vị đại áo thuật sư – đại áo thuật sư là cao nhất tôn sưng của Joseph đế quốc, có người nói hắn chính là một trong mười hai vị vương tử của âm hồn thành, có người lại cho rằng hắn thật ra là phó thành chủ âm hồn thành, Hadrhune. Lại có người đón hắn chính là thành chủ âm hồn thành Telamont, mọi người nói lung tung, chưa kết luận được,
Dù sao, cũng có truyền thuyết như thế.
Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, ít nhất Joan chưa từng tận mắt thấy hoặc nghe được từ những người quen biết xung quanh đây, có ai được quyết định giả mang đi. Hỏi cha mẹ, cha mẹ cũng không biết, chỉ biết đời đời đều lưu truyền truyền thuyết này mà thôi.
Chưa nói tới Joan chắc gì đã có cái gọi là “Cực cao ma pháp thiên phú” để có thể được quyết định giả tuyển chọn. Cho dù có, hắn cũng không có khả năng đem hi vọng gửi gắm vào loại truyền thuyết hư vô này.
Sandra cũng biết loại hi vọng này quá mức xa vời, sau này không nhắc lại nữa. Joan cũng từng hỏi ước mơ của Sandra là gì, Alex cũng chỉ mỉm cười nói:
“Chỉ hi vọng có được hạnh phúc vào một ngày nào đó.”
“Vậy cái hạnh phúc kia là gì đây?”
Joan hỏi lại:
Sandra lắc đầu:
“Chị cũng không rõ, bây giờ không rõ, nhưng mà tương lai hẳn sẽ rõ.”
Trên thực tế, sinh ra ở âm hồn thành, sinh ra trong gia đình tiểu thương, con người không cần ôm hi vọng quá lớn đối với tương là thì tốt hơn.
Nhưng Joan không cam lòng.
Bữa sáng rất phong phú, Joan ăn no đẫy, nửa người tựa vào sofa nghỉ ngơi, hắn không phải người lười biếng, nếu cha mẹ đều ra ngoài, thời tiết lại đẹp như vậy, hắn chỉ tính toán nằm ngủ ngon, hay đi ra ngoài chơi, căn bản không nghĩ phải làm bé ngoan tự động làm việc.
Nhưng cô chị xinh đẹp của hắn rất chăm chỉ, Sandra luôn luôn chăm chỉ.
“Tàng hồng hoa, bỏ vào ngăn thứ mười bảy….”
“Long thiệt lan, bỏ vào ngắn thứ ba mươi mốt …”
Nàng nhẹ giọng đọc, một tay đem tài liệu bỏ vào ngăn tủ tương ứng. Joan lười biếng nằm trên sofa không muốn nhúc nhích, nhìn cô gái trắng như ngọc đang bận rộn không ngừng, một bên ảo tưởng lúc nàng lớn lên xinh đẹp động lòng ra sao. Ánh nắng giữa trưa theo cửa sổ chiếu vào người ấm áp.
Có vẻ như, cuộc sống thật là đẹp.
Sau đó có người nhảy vào, đánh gãy cuộc sống tốt đẹp của Joan