Hồi 31
Quyết Đấu Trong Lục Giác Đình
Khi Diệp Khai tỉnh dậy, miệng khô ran, hơn nữa lồng ngực nhức nhức nhối nhối, chàng biết đó là bị mê dược đánh gục, khi tỉnh lại nhất định có những triệu chứng đó.
Khi hồi tỉnh lại, đầu chàng còn có chút mê muội, căn bản không biết mình đang ở đâu, chỉ ngờ ngợ nhớ mình ngã gục làm sao.
Dưới giếng khô, trong một gian mật thất tận đầu địa đạo, đến khi chàng biết người đợi chờ chàng trong đó là Kinh Vô Mạng, chàng biết hôm nay nhất định có một trường khổ chiến.
"Ta biết rõ ta không phải là địch thủ của ngươi, nhưng ta hôm nay vẫn không thể không cùng ngươi giao thủ". Diệp Khai điềm đạm thốt:
"Cùng trời cuối đất, có bao nhiêu Kinh Vô Mạng chứ ? Hôm nay ta nếu không cùng ngươi giao thủ, sau này có muốn tìm một đối thủ như ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn cũng tìm không ra".
- Mỗi một người luyện võ, khi võ công luyện đến mức đăng phong, đều có cảm giác rất tịch mịch, bởi vì đến lúc đó, hắn rất khó lòng tìm ra một đối thủ chân chính, cho nên có người không ngại "cầu bại", bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần có thể gặp được một đối thủ chân chính, cho dù có bại, cũng rất khoái trá.
Nhưng Kinh Vô Mạng biết tâm tình giờ phút này của Diệp Khai lại không phải như vậy, chàng sở dĩ muốn cùng Kinh Vô Mạng quyết đấu, là vì Lý Tầm Hoan.
Hôm nay Diệp Khai nếu không đánh mà lui, tức là đại biểu cho "Tiểu Lý Phi Đao" đã thua Kinh Vô Mạng.
Làm như vậy không những làm nhục sư môn, cũng làm nhục con người Diệp Khai.
Cho nên hôm nay chàng cho dù có chết, chàng cũng phải nghênh chiến cùng Kinh Vô Mạng.
Mật thất không có gió, lại đã vần vũ sát khí.
Kiếm còn chưa rút ra, kiếm khí đã xộc vào mũi, trong mật thất ngập tràn sát ý tiêu hồn.
Đôi mắt xám đục chết chóc của Kinh Vô Mạng thủy chung nhìn chằm chằm trên tay Diệp Khai, y biết đó là một đôi tay đáng sợ.
Diệp Khai giờ phút này giống như đã biến thành người khác, trên mặt chàng đã không còn bộ dạng ngoạn thế bất cung, đôi mắt sáng ngời đã phát xuất một thứ vinh quang huy hoàng.
Bao nhiêu năm nay, chàng giống như một thanh kiếm giấu trong hộp, che ánh dưỡng hơi, không lộ phong thái, cho nên rất ít có người có thể nhìn ra hào quang sáng lạn của chàng.
Giờ phút này kiếm đã ra khỏi hộp.
Tay Diệp Khai vừa giang ra, trong tay đã có cán đao.
Tiểu Lý Phi Đao nhất đao phong hầu, lệ bất hư phát.
Đao một khi bay ra, đã không còn đáng sợ.
Bởi vì người chết không biết sợ.
Sát khí càng ngột ngạt.
Kinh Vô Mạng phản thủ bạt kiếm, giơ ngang ngực, mục quang vẫn không rời khỏi tay Diệp Khai.
Ánh sáng trên lưỡi kiếm tựa hồ lộng lẫy hơn cả ánh sáng trên đao, kiếm khí cũng đậm đặc hơn.
Trong đôi mắt xám đục chết chóc,vốn chỉ có một phiến trống không, một phiến tử vong, nhưng hiện tại đột nhiên lại có một tia thất thần, một tia kinh hãi.
Thứ chuyển biến đó đương nhiên không tránh khỏi mắt Diệp Khai, chàng thấy kỳ quái đang lúc cao thủ quyết chiến, Kinh Vô Mạng sao lại có thể đột nhiên lộ xuất thứ nhãn thần đó ? Đó tuyệt đối là sơ xuất chết người.
Nhưng tình hình tiếp theo đó lại càng làm cho Diệp Khai giật mình, chàng nhìn thấy Kinh Vô Mạng đột nhiên nhắm mắt, người cũng ngã quỵ.
Chuyện này là sao ?
Đang lúc Diệp Khai cảm thấy thất kinh, trong mắt chàng cũng chợt hiện một tia thất thần, một tia khủng bố, vẫn còn vài phần minh bạch.
Chàng chung quy đã biết Kinh Vô Mạng vì sao có thể có hiện tượng đó, nguyên lai có người đang lúc bọn họ tĩnh lặng đối trận, len lén phóng thả mê hương vô sắc vô vị.
Cho nên Kinh Vô Mạng mới ngã gục, Diệp Khai đương nhiên cũng ngã gục.
Trước khi chàng ngã xuống, chàng chỉ nghĩ đến một vấn đề, là ai đã phóng mê hương ?
Tại sao lại muốn làm vậy ?
Tỉnh dậy, đầu óc nặng nề hôn trầm, Diệp Khai muốn giơ tay xoa xoa đầu, mới phát giác mình không còn cử động được nữa, vừa vận khí, nội lực không ngờ đã không còn quán thông, lúc đó chàng mới biết mình đã bị điểm huyệt.
Đợi cho ánh mắt và tư tưởng thích ứng với hoàn cảnh, Diệp Khai mới phát giác mình đang nằm trong một gian phòng rất kỳ quái.
Ánh đèn ở đây rất sáng, lại rất diệu, nhưng lại nhìn không thấy bất kỳ một ngọn đèn nào.
Không có đèn, làm sao có ánh sáng ?
Ánh sáng vừa dịu vừa sáng đó từ đâu phát ra ?
Diệp Khai nằm trên một cái bục dài làm bằng thủy tinh, bên cạnh bục thủy tinh dài có rất nhiều bục nhỏ, trên những bục nhỏ có bày đủ thức đủ dạng dao kéo.
Trên vài bục nhỏ có đặt mười mấy cái bình, trong bình có đựng bột, giống như là bột thuốc, có đựng chất lỏng, ngũ nhan lục sắc đều có.
Có một vật trên một bục nhỏ Diệp Khai nhìn không ra nó dùng để làm gì, nền tảng của nó là một bình thủy tinh hình cầu, bên dưới dùng lửa đun nóng, chất lỏng trong bình sôi sục róc rách, bốc hơi bay lên, luồn theo đầu vòi thủy tinh ở miệng bình, sau đó vượt qua một máng nước, lại ngưng đọng thành nước, nhỏ giọt vào một bình hình cầu khác.
Những nào bình nào ống đó dùng để làm gì ?
Diệp Khai nhìn không ra, chỉ còn nước nhìn chỗ khác, chàng lại nhìn thấy bốn cái tủ chứa hũ đựng chất lỏng màu đỏ như máu đặt trên bốn cái bệ nhỏ khác, trên mặt có ghi “hình một”, “hình hai”, “hình ba”, “hình bốn”.
Sau khi nhìn hết những vật phẩm kỳ kỳ quái quái trong phòng, Diệp Khai phát giác tất cả mọi thứ ở chỗ này đều tinh khiết, quy luật, thậm chí lạnh lẽo, tịch mịch, trong không khí ngột ngạt mùi thuốc.
Gian phòng này dùng để làm gì ?
Bên trong vì sao lại chứa nhiều vật kỳ kỳ quái quái như vậy ? Những vật đó dùng để làm gì ?
Những vấn đề đó quấy nhiễu đầu óc hồi nãy đang thanh tỉnh của Diệp Khai, đang lúc chàng muốn đem những vấn đề đó quy nạp kết luận, chàng chợt nghe thấy thanh âm “chít chít”.
Chàng vừa quay đầu, nhìn thấy trên bức tường phát ra thanh âm đột nhiên xuất hiện một phiến cửa, sau đó chàng lại nhìn thấy một người ... không, một con khỉ, bước vào.
Không, không phải khỉ, là người !
Quả thật là người !
Là đầu người, thân thể khỉ.
Đầu người thân khỉ.
Diệp Khai ngây người, lần đầu tiên chàng thật sự nhìn thấy quái vật đầu người thân khỉ, tịnh không giống như lần trước nhìn thấy khỉ cạo trọc lông lá trên đầu trên mặt.
Trên thế gian thật sự có thứ khỉ này sao ?
Nó nên coi là người ? Hay là khỉ ?
Nhìn thấy người ... nó ... đi vào, nhìn nó bưng trên tay hũ máu đặt vào tủ máu “hình một”, Diệp Khai thật sự nhịn không được phải hỏi:
- Ngươi ... ngươi là người ? Hay là ... hay là khỉ ?
“Người ? Khỉ ?” Nó không ngờ có thể phát ra tiếng người, có thể nói chuyện:
“Ta là người sao ?”.
Diệp Khai thấy trên mặt nó có một nỗi bi thương rất thâm thúy.
“Trên thế gian có dạng người như ta sao ?” Nó nhìn Diệp Khai, cất giọng ai oán:
“Ta là khỉ sao ? Trên thế gian có giống khỉ như ta sao ?”.
Diệp Khai nói không nên lời, chàng không biết làm sao hồi đáp, chàng không biết “nó” thật ra nên coi là người ? Hay là khỉ ?
Trên khuôn mặt bi thống của nó đột nhiên xuất hiện một thứ nhãn thần ác độc, nó đưa nhãn quang đó nhìn Diệp Khai.
“Cũng mau lắm, rất mau chóng ngươi cũng có thể nếm được tư vị của ta”. Trong thanh âm của nó không ngờ bao hàm một ý vị tàn khốc:
“Không quá vài ngày nữa, ngươi có thể biến thành bộ dạng như ta”.
“Biến thành bộ dạng như ngươi ?” Diệp Khai cười cười:
“Có lẽ nào có một người có thứ ma thuật thần kỳ, y chỉ cần búng ngón tay là có thể biến ta thành bộ dạng đó ?”.
“Y không có ma thuật thần kỳ, nhưng y có một đôi tay thần kỳ”. Nó nói:
“Trong gian phòng này, dùng đôi tay thần kỳ đó, không quá ba ngày, ngươi có thể biến thành bộ dạng như ta”.
Đôi tay thần kỳ ? Gian phòng này ? Không quá ba ngày ? Có thể biến thành khỉ “đầu người thân khỉ” ?
Sao lại có thể được ?
Diệp Khai không tin, nó đã đi ra lâu rồi, Diệp Khai vẫn không tin lời nói của nó.
Đã không tin, không cần phải nghĩ về nó, cho nên Diệp Khai lại dùng nguyên tắc “đã đến thì nên điềm tĩnh” bế mục dưỡng thần, lúc đó chàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Ở một quốc gia phương tây rất xa xăm, có những bậc trí giả có thể dùng y thuật rất thần kỳ cắt bỏ những cơ quan hư hỏng trên thân người, sau đó hoán đổi cơ quan mới.
- Những cơ quan mới hoán đổi đó cũng được cắt trên thân thể của người khác.
Y thuật thần kỳ ?
Có lẽ nào khỉ “đầu người thân khỉ” là do thứ y thuật thần kỳ tạo thành ?
Có lẽ nào thứ y thuật thần kỳ đó đã truyền nhập vào trung thổ ?
Bình minh.
Bóng đêm tĩnh lặng đã tiêu tán trong bình minh Lạp Tát.
Chợ búa ầm ĩ bắt đầu một ngày sống động, sương sớm bốc lên từ mặt đất, lần khần bám víu người qua kẻ lại trên đường trường.
Phó Hồng Tuyết bước ra “Khách Sạn Đừng Đến”, hòa mình vào đám người huyên thuyên, bước về hướng “tương lai không biết được”.
“Ngươi sáng hôm sau mới bắt đầu điều tra ?”.
“Phải”.
“Có phải bắt đầu ở chỗ Diệp Khai thất tung ?”.
“Không phải”.
“Không phải ? Tại sao ? Diệp Khai thất tung ở chỗ đó, vốn nên bắt đầu điều tra từ chỗ đó”.
“Có thể làm cho Diệp Khai thất tung, tuyệt không phải là người bình thường, y nhất định không thể lưu lại manh mối gì từ chỗ Diệp Khai thất tung để bọn ta truy tra ra”.
“Cho nên nếu đi đến đó cũng vô ích ?”.
“Phải”.
“Vậy hiện tại bọn ta phải bắt đầu điều tra ở đâu ? Có phải là Hầu Viên ?”.
“Phải”.
“Được, vậy sáng mai ta đi với ngươi”.
“Không cần”.
“Không cần ? Ngươi lẽ nào muốn đi một mình ?”.
“Đúng”.
“Tại sao ?”.
“Bởi vì ta không thích làm chung với nữ nhân”.
Đó là cuộc đối thoại đêm qua giữa Tô Minh Minh và Phó Hồng Tuyết, cuối cùng Tô Minh Minh đương nhiên tâm bất cam tình bất nguyện bỏ đi.
Hầu Viên.
Cửa lớn của Hầu Viên không ngờ đang mở rộng, dưới ánh mặt trời nhìn phảng phất như một chủ nhân nhiệt tình mở rộng cửa hoan nghênh khách nhân viếng thăm.
Có lẽ nào bọn chúng biết hôm nay có người đến ?
Có lẽ nào bọn chúng mở rộng cửa đợi chờ Phó Hồng Tuyết ?
Những vấn đề đó Phó Hồng Tuyết không thèm liên tưởng tới, bước thẳng qua cánh cửa mở rộng vào thẳng Hầu Viên.
Sân trước mênh mông có tiểu kiều nước chảy róc rách, có giả sơn trường đình, có kỳ hoa dị thảo, có đủ thức đủ dạng pho tượng động vật, không có người.
Không có người, không có tiếng động, tất cả đều chết lặng.
Vượt qua cây cầu nhỏ, giữa hoa lá cỏ cây rậm rì có một lục giác đình sạch sẽ tinh mỹ. Con đường lát đá xanh tươi, dẫn bước từ tiểu kiều xuyên qua luống hoa, bước vào thảm cỏ xanh thẳm nghiêng mình, cuối thảm cỏ là lục giác đình.
Đi trên tiểu kiều, Phó Hồng Tuyết phát hiện trong khu vườn bát ngát đó tịnh không có một bóng người, trong lục giác đình giữa hoa lá cỏ cây rậm rì giờ phút này lại đang có một người đang ngồi phì phà khói thuốc.
Một lão nhân be bé đang hút ống điếu, ánh lửa lúc sáng lúc tắt.
Phó Hồng Tuyết chợt phát hiện ánh lửa lúc sáng lúc tắt có một tiết tấu kỳ dị, lúc sáng thì dài, lúc tắt thì ngắn.
Đột nhiên lúc đó, ánh lửa sáng bừng giống như một ngọn đèn.
Phó Hồng Tuyết chưa từng thấy người hút ống điếu nào có thể hút ra ánh lửa sáng chói như vậy.
Đi qua tiểu kiều, bước trên con đường lát đá, lúc đó ánh lửa trong trường đình đột nhiên tắt ngóm, Phó Hồng Tuyết đã dừng chân.
Người hắn đứng thẳng trên con đường lát đá, chú thị nhìn lão nhân trong lục giác đình, lúc đó hắn mới nhìn thấy rõ lão nhân hút ống điếu trong lục giác đình chính là người đã từng hành thích hắn ở Vạn Mã Đường, Truy Phong Tẩu.
Nhìn một hồi rất lâu, Phó Hồng Tuyết mới từ từ bước chân trái lên, sau đó chân phải mới từ từ kéo theo, từ từ đi tới lục giác đình, tĩnh lặng đứng trước mặt Truy Phong Tẩu.
Truy Phong Tẩu vẫn mặc thanh bố bào đã giặt đến bạc trắng, đang cúi đầu ngồi trên ghế đá trong đình hút ống điếu, tựa hồ không phát giác có người đến.
Phó Hồng Tuyết cũng không nói gì, cúi đầu, diện mục hoàn toàn tàng ẩn trong bóng tối của lục giác đình, phảng phất không nguyện để người ta nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn một mực nhìn chằm chằm lên tay Truy Phong Tẩu.
Quan sát mỗi một động tác của lão nhân đó, quan sát kỹ càng phi thường.
Truy Phong Tẩu chầm chậm thò tay rút trong người ra một bịch thuốc lá, sau đó lại thò tay lấy ra một thanh hỏa liêm, một viên đá lửa.
Động tác của lão rất chậm, nhưng tay lại rất ổn định.
Đặt hỏa liêm và hỏa thạch trên bàn, sau đó lại thò tay lấy ra một miếng giấy, se lại thành ống giấy, đập hỏa liêm vào hỏa thạch dẫn lửa.
Đến lúc đó, Phó Hồng Tuyết mới đột nhiên đi vào, cầm ống giấy trên bàn.
Ống giấy se rất tinh tế, rất chặt, se đều đặn, tuyệt không có chỗ dày hơn mỏng hơn.
Phó Hồng Tuyết dùng hai ngón tay nhặt ống giấy lên, cẩn thận nhìn nhìn, mới đưa ống giấy chầm chậm đến gần hỏa liêm và hỏa thạch.
“Tách” một tiếng, hỏa tinh bắn ra, ống giấy đã bắt lửa.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm đưa ống giấy đến gần ống điếu của lão nhân ...
Đằng sau sân trước, đi qua một cửa vòm, xuyên qua mấy luống hoa, tận đầu bên kia có một tòa tiểu lâu.
Trong tiểu lâu có một lão nhân, một nữ nhân.
Lão nhân là chủ nhân Hầu Viên, Vương lão tiên sinh, nữ nhân là Kim Ngư.
Tiểu lâu làm bằng bản gỗ dày cứng, không sơn phết, có một song cửa sổ nho nhỏ.
Kim Ngư ngồi trên một cái ghế gỗ trong tiểu lâu, nhìn Vương lão tiên sinh.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng luôn luôn nghĩ mình là người thông minh tuyệt đỉnh, trên thế gian ít có chuyện gì nàng không hiểu biết, nhưng nàng hiện tại lại không hiểu Vương lão tiên sinh đang làm gì ?
Vương lão tiên sinh đang đứng trước song cửa duy nhất của tòa tiểu lâu đó, trong tay cầm một ống kính tròn tròn.
Một ống kính tròn lớn dài cỡ hai thước, một đầu to hơn miệng chén rượu một chút, đầu kia nhỏ hơn miệng chén rượu một chút.
Vương lão tiên sinh đang đứng trước cửa sổ, nhắm mắt trái, đưa đầu nhỏ của ống kính tròn to đó kề sát mắt phải, một đầu thò ra ngoài song cửa.
Lão đứng như vậy, bảo trì tư thế đó, đã đứng một hồi rất lâu, lão luôn luôn là người hỉ nộ không lộ xuất, trên mặt ngoại trừ vẻ hòa nhã ra, luôn luôn rất ít khi có biểu tình gì.
Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có rất nhiều biểu tình, giống như từ ống kính tròn to đó có thể nhìn thấy nhiều chuyện làm cho lão thú vị phi thường.
Giống như một tiểu hài tử nhìn kính vạn hoa vậy.
Vương lão tiên sinh không phải là con nít, ống kính to tròn đó đương nhiên cũng tuyệt không phải là kính vạn hoa.
Kim Ngư thật sự nhìn không ra lão đang nhìn gì ? Cùng tưởng không được lão đang làm gì ?
Vương lão tiên sinh chợt quay đầu nhìn nàng cười cười, chợt đưa ống kính tròn to trong tay cho nàng:
- Ngươi cũng đến xem xem.
“Xem cái gì ?” Kim Ngư hỏi:
“Xem ống kính tròn to đó ?”.
“Phải”. Vương lão tiên sinh cười thốt:
“Ta bảo đảm ngươi nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị”.
Ống đồng tròn to đó dùng kim loại đúc thành, chế tạo cực kỳ tinh trí, hai đầu đều điêu khắc hoa văn dát vàng, thủ công cực kỳ tinh diệu, nhìn thấy liền là mọt vật cực quý, lại không biết dùng để làm gì ?
Vương lão tiên sinh muốn Kim Ngư dùng tư thế giống như lão hồi nãy, dùng hai tay cầm trước giữ sau, đặt sát mắt phải, đưa ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt trái lại.
“Ta biết ngươi là một cô gái thông minh phi thường”. Vương lão tiên sinh mỉm cười:
“Nhưng ta bảo đảm ngươi nhất định không tưởng nỗi ngươi có thể nhìn thấy cái gì từ ống kính tròn to này”.
Kim Ngư quả nhiên không tưởng được.
Nàng có nằm mộng cũng không tưởng được nàng có thể nhìn thấy hai người từ ống kính tròn to này.
Nhìn thấy một lão nhân, một người trẻ tuổi.
Nàng đương nhiên nhận ra lão nhân đó là Truy Phong Tẩu, nhưng nàng chưa từng gặp qua người trẻ tuổi đó.
Người trẻ tuổi mặt mày lãnh đạm, trong đôi mắt sáng ngời lại ẩn tàng một nỗi bi thương bất lực.
Khoảng giữa ống kính tròn trống không, hai đầu lại khảm một thứ giống như thấu kính thủy tinh.
Kim Ngư giơ ống kính tròn lên, đặt đầu nhỏ kề sát mắt phải, thò đầu to ra ngoài song cửa, sau đó hai người đó đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Kim Ngư ngây người giật mình gần làm rớt ống kính xuống đất.
“Cái gì vậy ?” Nàng nhìn ống kính trong tay hỏi.
“Ta cũng không biết là gì”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Đó là vật từ một quốc gia xa xôi ở Tây Phương tên là Anh Cát Lợi mang đến, cho đến bây giờ, vật đú còn chưa có tên”.
“Ồ ?” Kim Ngư lại nhìn ống kính tròn trong tay.
“Vật đó trước đây chưa từng truyền nhập vào trung thổ, cho đến bây giờ, ngoại trừ ta ra, chỉ có ngươi nhìn thấy nó”.
- Ồ ?
“Nhưng hiện tại nó đã có tên”. Vương lão tiên sinh đắc ý mỉm cười:
“Bởi vì hồi nãy ta đã nghĩ ra một cái tên cho nó”.
- Tên gì ?
“Ta vốn chuẩn bị gọi nó là thiên lý nhãn kính”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Nhưng cái tên đó quá tục, hơn nữa nghe giống như pháp bảo trong thần thoại”.
Lão nhìn ống kính đồng trong tay Kim Ngư, lại nói:
- Đây không phải là thần thoại, đây là vật chân chân thật thật, tác dụng duy nhất của nó là có thể nhìn rất xa, cho nên ta quyết định chính thức đặt tên cho nó là “vọng viễn kính”.
“Vọng viễn kính ?” Kim Ngư thốt:
“Tên hay”.
“Vật này là một vật rất tốt”. Vương lão tiên sinh cười nói:
“Vật tốt và tên hay nhất định có thể lưu truyền thiên cổ”.
Khoảng cách giữa tiểu lâu và lục giác đình rất xa, nhưng Kim Ngư lại có thể nhìn rõ rõ ràng ràng qua “vọng viễn kính”, động tác của bọn họ nàng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Hai người nhìn thấy rõ qua vọng viễn kính, lão nhân đương nhiên là Truy Phong Tẩu, nhưng người kia là ai ?” Kim Ngư tuy đang hỏi, mắt lại nhìn qua vọng viễn kính.
“Phó Hồng Tuyết”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Người kia là Phó Hồng Tuyết”.
- Phó Hồng Tuyết ?
Kim Ngư tuy chưa từng gặp Phó Hồng Tuyết, nhưng nàng đã từng nghe Diệp Khai và Tô Minh Minh kể.
Nàng cũng biết Phó Hồng Tuyết là người thế nào, lại tưởng không thông hắn sao lại đột nhiên đến Hầu Viên ?
- Hắn sao lại đến đây ?
- Vì Diệp Khai.
- Hắn sao biết được Diệp Khai đã thất tung ?
- Đương nhiên là nhờ hảo bằng hữu của người là Tô Minh Minh thông tri.
- Nhưng nàng ta tối đa cũng chỉ biết Diệp Khai thất tung, sao lại có thể biết Diệp Khai đang ở Hầu Viên ?
“Nàng ta không biết”. Vương lão tiên sinh thốt:
“Nhưng Phó Hồng Tuyết nhất định nghĩ ra”.
Kim Ngư vẫn đang nhìn Phó Hồng Tuyết và Truy Phong Tẩu qua ống kính tròn.
- Bọn họ đang làm gì trong lục giác đình vậy ?
- Đang quyết đấu.
“Quyết đấu ?” Kim Ngư hỏi:
“Tôi nhìn không ra, bọn họ giống như một người đang châm lửa, một người đang hút thuốc”.
“Ngươi nhìn thấy bọn họ chỉ bất quá đang hút thuốc”. Vương lão tiên sinh cười cười:
“Nhưng trên thực tế bọn họ lại đang trong một trường quyết đấu kinh tâm động hồn”.
- Ồ ?
“Ngươi nhìn cái ống điếu chỉ dài khoảng hai thước, hiện tại tay Truy Phong Tẩu chỉ cách Phó Hồng Tuyết không tới hai thước, chỉ cần bàn tay mồi lửa của Phó Hồng Tuyết không ổn, thần trí có chút lơi lỏng, Truy Phong Tẩu lập tức xuất thủ”. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ cần lão xuất thủ, lão lúc nào cũng có thể tập kích bất cứ huyệt đạo nào trên người Phó Hồng Tuyết”.
- Vậy sao lão còn chưa xuất thủ ?
“Hiện tại lão còn chưa xuất thủ, chỉ bất quá đang đợi cơ hội”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Chỉ bất quá Phó Hồng Tuyết xem chừng không cho lão cơ hội”.
Hết hồi 31.
----------------- Bài viết của đc ghép lại-----------------------
Hồi 32
Kim Ngư Trong Tiểu Lâu
Truy Phong Tẩu đang hút thuốc.
Cũng không biết bởi vì lá thuốc quá ẩm, hay là vì nhét quá chặt, ống điếu không cháy lâu lắm.
Ống giấy lại đã cháy rụi.
Tư thế hút thuốc của Truy Phong Tẩu rất kỳ quái, lão dùng ngón cái, ngón trỏ, và ngón giữa của bàn tay trái cầm ống điếu, ngón áp út và ngón út vênh vênh hơi chìa ra.
Phó Hồng Tuyết dùng ngón trỏ và ngón cái cầm ống giấy, ba ngón còn lại cong cong uốn khúc.
Ngón áp út và ngón út của Truy Phong Tẩu cách uyển mạch của Phó Hồng Tuyết không tới bảy phân.
Thân thể hai người không động đậy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có ống giấy đang cháy lấp lóe phát sáng.
Ngọn lửa đã gần đốt tới tay Phó Hồng Tuyết, hắn lại cả một chút cảm giác cũng không có.
Ngay lúc đó, "tách" một tiếng, lá thuốc trong ống điếu chung quy đã bắt lửa.
Ngón áp út và ngón út của Truy Phong Tẩu tựa hồ đã hơi động đậy, ba ngón tay cong cong của Phó Hồng Tuyết cũng hơi động đậy, động tác của bọn họ đều rất mau mắn, lại rất nhẹ nhàng, hơn nữa vừa động đã đình chỉ liền.
Phó Hồng Tuyết lùi lại một bước, Truy Phong Tẩu bắt đầu nhả khói, hai người vẫn cúi đầu, ai cũng không nhìn đối phương một cái.
"Bọn họ chừng như đã kết thúc trận quyết đấu ?" Kim Ngư hỏi Vương lão tiên sinh:
"Trường quyết đấu này xem chừng không phân thắng bại, nhưng tôi tin nhất định có một bên đã thắng".
- Đúng.
- Ai đã thắng ?
"Truy Phong Tẩu một mực đợi cơ hội, nhưng Phó Hồng Tuyết lại không cho lão một chút cơ hội, cuối cùng lão quả thật nhịn không được, ngón áp út và ngón út thoáng phát động, mỗi một động tác của mỗi một ngón tay của lão đều tàng ẩn biến hóa tinh trí".
Vương lão tiên sinh đáp:
"Nhưng ba ngón tay cong cong của Phó Hồng Tuyết lại lập tức phong bế mỗi một biến hóa của lão liền".
Kim Ngư lắng nghe rất kỹ.
"Hai người tuy chỉ bất quá động đậy vài ngón tay, nhưng lại là thiên biến vạn hóa, sinh tử mỏng manh như sợi tóc". Vương lão tiên sinh thốt:
"Nguy cơ giữa lúc đó tuyệt không thua kém gì người ta dùng trường đao lợi kiếm chém chặt".
- Nói như vậy người thắng là Phó Hồng Tuyết ?
- Phải.
Khói thuốc phì phà, Phó Hồng Tuyết thoái hồi trở lại chỗ đứng hồi nãy.
Truy Phong Tẩu chầm chậm hút thuốc, từ từ ngẩng đầu, lão phảng phất cho tới bây giờ mới nhìn thấy Phó Hồng Tuyết.
"Ngươi đã đến ?" Truy Phong Tẩu mỉm cười hỏi hắn.
- Phải.
- Ngươi đã đến trễ.
- Đến trễ vẫn hơn là không đến.
- Ta chỉ hy vọng ngươi không đến.
- Ta đã đến.
"Đã đến thì mời". Truy Phong Tẩu thốt:
"Mời vào đại sảnh".
Kim Ngư vẫn đang nhìn bọn họ qua vọng viễn kính, nhìn rất tử tế, môi nàng phảng phất đang mấp máy.
Nhìn thấy động tác đó của nàng, Vương lão tiên sinh đột nhiên mỉm cười, chợt hỏi:
- Ta biết ngươi học được một thứ rất ít người có thể học được.
- Thứ gì ?
- Độc thần ngữ.
- Độc thần ngữ ?
"Phải". Vương lão tiên sinh đáp:
"Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy một người đang mở miệng nói chuyện, ngươi có thể biết hắn đang nói gì".
"Ông chừng như biết rất nhiều về tôi". Khi nói câu đó, Kim Ngư tịnh không biểu xuất ý tứ không vui, lại còn cười cười:
"Ông đương nhiên nên biết rất nhiều, nếu không ông làm sao có thể để tôi ở kề bên ?" Vương lão tiên sinh cười cười, sau đó mới hỏi:
- Hiện tại là ai đang nói chuyện ?
"Là Phó Hồng Tuyết". Kim Ngư đáp:
"Hắn nói đến trễ còn hơn là không đến".
Vương lão tiên sinh mỉm cười.
"Truy Phong Tẩu liền nói lão chỉ mong hắn đừng đến". Kim Ngư vừa nhìn vào vọng viễn kính vừa kể:
"Phó Hồng Tuyết trả lời hắn đã đến rồi".
Vương lão tiên sinh mỉm cười gật gật đầu.
Môi Kim Ngư đang mấp máy, sau đó nàng lại kể tiếp:
- Đã đến thì mời, mời vào đại sảnh.
Kể đến đó, nàng từ từ hạ vọng viễn kính xuống, trên mặt lại lộ xuất vẻ nghi hoặc.
"Gì vậy ?" Vương lão tiên sinh hỏi.
"Đại sảnh ?" Kim Ngư nhìn lão:
"Tại sao phải mời Phó Hồng Tuyế t vào đại sảnh ?" "Khách nhân đến, đương nhiên là chiêu đãi ở đại sảnh". Vương lão tiên sinh cười cười:
"Có lẽ nào muốn chiêu đãi hắn trong phòng ngươi ?" Nghe câu nói chơi đó, Kim Ngư không những không cười, trái lại còn thở dài:
- Tôi không phải là con nít ba tuổi, ông hà tất phải la tôi vậy chứ ?
Nàng chú thị nhìn lão, lại nói:
- Phó Hồng Tuyết có thể từ Vạn Mã Đường tìm đến đây, nhất định có rất nhiều hoài nghi đối với Hầu Viên, có lẽ còn nắm rất nhiều manh mối trong tay, dưới tình hình này, ông còn có thể điềm nhiên cười nói, không gấp không run, nghĩ nhất định có cách đối phó hắn.
Vương lão tiên sinh thỏa mãn gật gật đầu.
"Tôi chỉ nghĩ không thông ông tại sao không đưa đường dẫn lối cho hắn vào bí thất bố trí đầy hầm bẫy giết người, trái lại còn mang hắn vào đại sảnh ?" Kim Ngư hỏi Vương lão tiên sinh:
"Tại sao vậy ?" Vương lão tiên sinh không nói ra nguyên nhân liền, trước tiên lão cười cười, sau đó đi đến gần bàn, rót một chén rượu, chầm chậm nhấp một ngụm, đợi đến khi rượu đã thấm vào bao tử, lão mới mở miệng.
"Có ba chuyện ngươi nhất định phải biết". Vương lão tiên sinh cười nói:
"Thứ nhất, Phó Hồng Tuyết có thể tìm đến đây là do ta an bài cấp manh mối cho hắn, nếu không cả đời hắn cũng không hoài nghi đến Hầu Viên. Thứ hai, hầm bẫy giết người bí mật của ta dùng để đối phó người khác thông thường đều rất hữu hiệu, nhưng đem đối phó với Phó Hồng Tuyết, ta bảo đảm một chút hữu dụng cũng không có".
- Tại sao ?
"Bởi vì hắn là người do Bạch Phụng công chúa của Ma Giáo là Âm Bạch Phụng nuôi dưỡng". Vương lão tiên sinh đáp:
"Cơ quan sát nhân, hạ độc, ám khí, mấy thứ đó ta bảo đảm trên giang hồ không có một ai có thể thắng được Ma Giáo".
- Còn chuyện thứ ba ?
"Người chiêu đãi hắn ở đại sảnh là ngươi". Vương lão tiên sinh chỉ Kim Ngư.
"Tôi ?" Kim Ngư ngây người:
"Tôi chiêu đãi hắn ?" - Phải.
Bước vào đại sảnh, vật đầu tiên Phó Hồng Tuyết nhìn thấy là một bức họa, một bức hoành rộng bốn trượng bảy thước, treo trên bức tường đối diện.
Bức họa tuy rất lớn, cảnh vật trong họa lại rất đơn thuần, chỉ có một nữ nhân đang ngồi trên một cái ghế, trên tay ôm một đứa bé đang bú.
Đứa bé là bé trai, nữ nhân lại là Phong Linh.
Phong Linh trong họa mỹ lệ như bên ngoài, hài tử bồng trong lòng nàng vận hoa y, đội mũ đỏ, nhìn chỉ mới ra đời khoảng hai ba chục ngày, lại trắng trẻo mập mạp, cực kỳ khả ái.
Nhưng đôi mắt to tròn không ngờ lại có nhãn thần lãnh đạm, cô độc.
-- Có lẽ nào đứa bé ôm trong lòng Phong Linh là thân sinh cốt nhục của hắn, là máu huyết của hắn ?
Không thể nào, không thể được.
Một đêm triền miên cùng Phong Linh, đến hôm nay chỉ bất quá cỡ mười ngày, làm sao có thể sinh hạ đứa bé ?
Ý tứ trong bức họa đó có phải muốn đề tỉnh Phó Hồng Tuyết rằng Phong Linh đang trong tay "y", đứa bé cũng đang trong tay "y" ?
Nhìn thấy bức họa đó, trên mặt Phó Hồng Tuyết một chút biểu tình cũng không có, nhưng trong tâm hắn lại hy vọng được đi đến ẳm bồng đứa bé đó làm sao.
Nhưng hắn phải kiên nhẫn, hơn nữa phải lãnh tĩnh.
Chủ nhân của bức họa đó là ai ? Là người thế nào ? Ở đây có nguy hiểm gì ?
Tất cả những câu hỏi đó đòi hỏi hắn phải lãnh tĩnh, tuyệt đối lãnh tĩnh để đối phó.
Tòa đại sảnh đó đương nhiên không chỉ rộng bốn trượng bảy thước, ngoài bức họa đó ra, trên bức tường trắng như tuyết còn treo đủ thức đủ dạng vũ khí.
Kỳ trung có một cây búa đá to lớn dùng để săn thú thời thượng cổ khi đồng thiết còn chưa được phát hiện, có trường mâu và phương sóc các tướng sĩ thời Chiến Quốc dùng giao phong nơi sa trường, có Thanh Long Yểm Nguyệt Đao của mà Võ Thánh Quan Vũ sử trong truyền thuyết, cũng có khóa hổ lam và hồ hình kiếm những món ngoại môn binh khí hiếm thấy trong giang hồ.
Nhưng kỳ trung nhiều nhất lại là đao.
Đơn đao, song đao, nhạn linh đao, quỷ đầu đao, kim bối khảm sơn đao, giới đao, cửu hoàn đao, ngư lân tử kim đao ... thậm chí còn có Thiên Vương Trảm Quỷ Đao dài gần một trượng.
Nhưng vật lọt vào mắt Phó Hồng Tuyết làm cho hắn kinh tâm, lại là một thanh đao đen sì.
Đao đen sì như tử vong, hoàn toàn giống hệt thanh đao nằm trong tay hắn.
Treo cả trăm thứ binh khí, không ngờ còn chưa lấp hết tường, căn phòng đó khoan khoát tới cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.
Trên tường máng đầy binh khí, nhưng trên sàn lại phô trương thảm Ba Tư từ đầu tới cuối phòng, khiến cho căn phòng lộ vẻ ôn hòa ấm cúng khôn tả Mỗi thứ đồ vật treo trong phòng đều trải qua quá trình chọn lọc tinh tế, Phó Hồng Tuyết cả đời này chưa bao giờ đi qua một địa phương cao quý hoa lệ như vậy.
Cả đại sảnh trừ binh khí và đồ đạc ra, không có tới nửa người, tĩnh lặng, hơn nữa còn ơn ớn lành lạnh.
Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phía, đứng yên bất động ở đó, ánh mắt phảng phất đang nhìn bức họa, phảng phất xuyên thấu bức họa lạc vào nơi xa xăm.
Cũng không biết đứng đó đã bao lâu, tòa đại sảnh vốn hoàn toàn chết lặng đó thình lình vang lên một thứ thanh âm rất kỳ quái.
Thanh âm đến từ ngoài đại sảnh, đơn điệu, ngắn gọn, bén nhọn, khủng bố, từng tiếng từng tiếng nối đuôi nhau, vang vọng không ngừng.
Binh khí trên tường lấp lóe hàn quang dưới ánh đèn, Phó Hồng Tuyết lại không nhìn tới. Giờ phút này, tình huống này, hắn tuyệt không thể bị bất cứ chuyện gì phân tâm.
Nhưng hiện tại hắn lại vô phương tập trung tinh thần, thanh âm ngắn gọn sắc bén đó một mực vang vọng không ngừng, giống như một quả cương chùy đập vào thần kinh của hắn không ngừng.
Nhưng nhìn từ bề ngoài, Phó Hồng Tuyết vẫn đứng yên bất động như trước, không có vẻ đang chịu đựng tiếng động đột ngột đó.
Lại không biết bao lâu sau, trong tiếng vọng sắc bén ngắn gọn phát ra một thanh âm mới.
Đó là thanh âm có người mở cửa, cửa còn kèn kẹt mở, nhãn quang của Phó Hồng Tuyết lập tức bắt đến phía trái đại sảnh có một phiến cửa, một nữ nhân hoàng y mỹ lệ đang đứng trước cửa ngưng thị nhìn hắn.
Nữ nhân hoàng y đó nhìn phảng phất giống Phong Linh, nhưng nàng ta lại không phải là Phong Linh, nàng ta còn trẻ hơn Phong Linh nhiều.
Vẻ đẹp của nàng ta không giống vẻ đẹp của Phong Linh, Phong Linh đẹp thành thục, có vận vị, nàng ta đẹp thanh tân thuần khiết, nhìn phảng phất một con cá vàng quẫy đuôi trong nước.
Nàng ta bước vào, nhẹ nhàng khép cửa, đi ngang qua người Phó Hồng Tuyết, đi tới trung ương đại sảnh mới quay mình đối diện hắn.
“Ta biết ngươi là Phó Hồng Tuyết”. Thanh âm của nàng cũng thanh thuần như con người nàng:
“Ngươi lại nhất định không biết ta là ai”.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên không biết nàng là ai, nhưng hắn lại không nghĩ tới, cho nên nữ nhân như con cá vàng đó chỉ còn nước mở miệng.
“Ta họ Kim, có thể coi là nữ chủ nhân ở đây, cho nên ngươi có thể gọi ta là Kim phu nhân”. Nàng nói rất thẳng thắn, hiển nhiên không phải kiểu nữ nhân nhu nhược:
“Nếu quả ngươi cảm thấy lối xưng hô đó quá tục, cũng có thể gọi ta là Kim Ngư”.
Nữ nhân vận hoàng y đó đương nhiên là Kim Ngư hồi nãy dùng vọng viễn kính nhìn Phó Hồng Tuyết trên tiểu lâu.
“Kim Ngư là ngoại hiệu của ta”. Kim Ngư mỉm cười thốt:
“Bằng hữu của ta đều thích gọi ta bằng cái tên đó”.
“Kim phu nhân”. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
Hắn không phải là bằng hữu của nàng, hắn cũng không có bằng hữu.
Kim Ngư đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn, lại vẫn cười rất vui vẻ .
“Không trách gì người ta nói ngươi là quái nhân, ngươi quả nhiên là vậy”. Kim Ngư cười nói:
“Tất cả mọi người đến chỗ này đều đối với những thứ vũ khí này rất có hứng thú, ngươi lại chừng như không nhìn qua tới một lần”.
Những thứ vũ khí đó đích xác đều là tinh phẩm, muốn thu thập bao nhiêu thứ vũ khí đó đích xác không dễ dàng gì, có thể nhìn thấy cũng không dễ dàng gì, thứ cơ hội như vậy, người luyện võ rất ít khi nguyện ý bỏ qua.
Phó Hồng Tuyết lại phảng phất không thèm để ý tới.
Kim Ngư đột nhiên quay người đi đến sát tường, lấy xuống một thanh thiết kiếm đen sậm, nặng trọng trùng, hình dáng cổ kính:
- Ngươi có nhận ra thanh kiếm này ai dùng không ?
Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn một cái:
- Đó là kiếm của Quách Tung Dương.
“Quả nhiên là hảo nhãn lực”. Kim Ngư giơ cao thiết kiếm:
“Đây tuy chỉ bất quá là một vật phổ tạo, nhưng hình trạng, phân lượng chiều dài, thậm chí cả sắt dùng để luyện kiếm, đều tuyệt đối hoàn toàn cùng một dạng với thiết kiếm của Quách Tung Dương”.
-- Cùng một dạng ? Binh khí có thể phổ tạo cùng một dạng, còn người ?
“Cả tua vải trên chuôi kiếm cũng là do chính tay lão nãi nãi của Quách gia kết thành”. Kim Ngư thốt:
“Ngoại trừ thiết kiếm gia truyền của nhà bọn họ ra, trên trời dưới đất chỉ sợ rất khó lòng tìm ra thanh thứ ba”.
Nàng treo thanh kiếm lên, lại lấy xuống một ngọn trường tiên, ô quang lấp lánh, uyển chuyển như linh xà.
“Đó là binh khí của Tây Môn Nhu”, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Thần Xà Tiên xếp hàng thứ bảy trong Binh Khí Phổ”.
“Ngươi đã nhận ra ngọn xà tiên này, đương nhiên cũng nhận ra Kim Cương Thiết Quải của Gia Cát Cương”.
Nàng treo trường tiên lên, lại cầm một đôi lưu tinh chùy gần cây Kim Cương Thiết Quải.
“Phong Vũ Song Lưu Tinh”, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Đứng hàng thứ ba mươi tư trong Binh Khí Phổ”.
- Hảo nhãn lực.
Trong khẩu khí của nàng tràn đầy ý tán thưởng, đặt lưu tinh chùy xuống, lấy xuống một đôi thiết hoàn:
- Kim Tiền Bang năm xưa xưng bá võ lâm, bang chủ Thượng Quan Kim Hồng uy chấn thiên hạ, dụng đôi Long Phụng Song Hoàn này.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Không phải.
Trác phu nhân hỏi lại:
- Không phải ?
“Đó là Đa Tình Hoàn”, Phó Hồng Tuyết thốt:
“Là vũ khí độc môn của môn hạ đệ tử Tây Bắc Song Hoàn Môn”.
- Vũ khí giết người, làm sao có thể gọi là Đa Tình ?
“Bởi vì một khi nó chạm vào binh khí của đối phương, là dính chặt phá quấy không rời, giống như người đa tình”. Trên khuôn mặt trắng nhợt của hắn đột nhiên lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, nói tiếp:
“Chung tình, dính chặt phá quấy tới tận xương tủy, sóng xói đá mòn, tới chết mới an nghỉ, người đa tình làm sao mà không phải là người giết người cho được”.
“Chung tình, không chết không ngừng nghỉ, có lúc không những hại người khác, còn hại tới chính mình”. Kim Ngư thở dài thốt.
- Chỉ sợ thông thường toàn là hại chính mình.
- Không sai, thông thường đều hại chính mình.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, qua một hồi rất lâu, Kim Ngư mới cười ngọt ngào, lại hỏi:
- Những binh khí đó có thứ nào ngươi không nhận ra không ?
- Không.
“Mỗi thứ vũ khí đó đều có lai lịch, đều từng trải qua một thời oanh động giang hồ, muốn nhận ra chúng, cũng không phải là chuyện quá khó”. Kim Ngư cười cười thốt.
- Trên thế gian vốn không có chuyện gì là thật sự khó khăn.
- Chỉ tiếc có những binh khí tuy đã từng danh chấn thiên hạ, giết người vô số, lại từ đó đến giờ chưa có ai có thể thật sự thấy qua diện mục, thí dụ như ...
- Tiểu Lý Phi Đao ?
“Không sai, Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát, cả Thượng Quan Kim Hồng võ công hiệu xưng vô địch cũng đều khó tránh khỏi chết dưới đao, đích xác có thể cho là thiên hạ đệ nhất danh đao”. Kim Ngư thở dài một hơi:
“Chỉ tiếc cho tới hiện tại, cũng còn chưa có ai có thể thấy qua lưỡi đao đó”.
-- Đao quang lóe lên một cái, đã cắt gọn yết hầu, hình trạng dài ngắn của đao, có ai có thể thấy rõ ràng ?
“Cho nên cho tới hôm nay, điều này là một nghi vấn lớn nhất trong võ lâm”. Kim Ngư thốt:
“Bọn ta phí tận khổ tâm, vẫn không có cách rèn đúc thành một phi đao như vậy”.
“Tiểu Lý Phi Đao vốn vô phương giả mạo”. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp lời nàng.
Kim Ngư chợt cười một cách thần bí:
- Cũng may bọn ta đã bất tất phải phổ tạo nữa.
Tay nàng thình lình giương ra, trong tay đột nhiên xuất ra một lưỡi phi đao.
Phi đao dài ba ba tấc bảy phân.
Nhìn thấy phi đao trong tay Kim Ngư, mắt Phó Hồng Tuyết nhíu lại:
- Tiểu Lý Phi Đao ?
“Phải”. Kim Ngư cười đáp:
“Tiểu Lý Phi Đao nếu giả bảo đảm cho đổi lại”.
“Còn Diệp Khai ?” Phó Hồng Tuyết chợt hỏi.
“Diệp Khai ?” Kim Ngư ngây người:
“Sao ngươi lại đột nhiên hỏi về gã ?”.
Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm lưỡi đao trong tay nàng:
“Đó là phi đao của Diệp Khai”.
“Ồ ?” Nàng hỏi:
“Ngươi làm sao có thể nói đây là phi đao của Diệp Khai, không phải đao của Lý Tầm Hoan ?”.
“Lý đại hiệp ngao du giang hồ đã bốn năm chục năm, ít nhất cũng đã hai ba mươi năm nay không còn xuất hiện trong giang hồ”. Phó Hồng Tuyết đáp:
“Lúc ông ta còn ở giang hồ, phi đao rất khó lòng để ai nhìn thấy, hà huống là đã lâu không lộ diện”.
Hắn nhìn lưỡi đao trong tay nàng, lại nói:
- Diệp Khai thất tung mấy ngày trước, bọn ngươi bất chợt có lưỡi phi đao đó, chẳng khác gì chuyện một cộng một.
Kim Ngư mỉm cười:
- Không sai, đây là đao của Diệp Khai, cả người Diệp Khai cũng ở đây, đến lúc ngươi nên biết, nhất định có thể để ngươi biết.
Kim Ngư đặt phi đao bên cạnh thanh đao đen sì như tử vong, sau đó lấy thanh đao đen sì đó xuống.
Đao quang lóe lên một cái, đao đã ra khỏi vỏ.
“Ta biết thanh đao này không thể cho người ta thấy”. Kim Ngư cười nói:
“Chỉ sợ cả chính ngươi cũng rất ít khi thấy”.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết trắng nhợt, trắng nhợt đến mức cơ hồ trong suốt, thanh âm lại càng lạnh lùng:
- Ta biết có những người cũng như vậy.
- Người ?
“Có những người tuy danh động giang hồ, giết người vô số, nhưng lại chưa từng có ai có thể thấy được chân diện mục của y”. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
“Giống như là chủ nhân Hầu Viên”.
- Vương lão tiên sinh ?
- Phải.
Kim Ngư cười cười:
- Ông ta hữu danh ? Hữu danh gì đây ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng chú thị nhìn nàng.
“Điểm Thương Ngọc Kiếm Khách Vương Thiện Sinh, Sơn Đông Khoái Kiếm Vương Chính Trung, Bá Vương Trang Truy Hồn Thương Vương Minh Mặc, những người đó đều hữu danh trên giang hồ, lại là những người rất khó gặp”. Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
“Chỉ là bọn họ đều không phải là chủ nhân Hầu Viên”.
- Sao bọn họ lại không phải ?
“Bọn họ còn quá trẻ, từ khi bọn họ thành danh cho tới nay chỉ khoảng hai ba chục năm, niên kỷ mỗi người đều ở khoảng năm sáu chục tuổi”. Phó Hồng Tuyết đáp:
“Một ngươi đã được kêu là lão tiên sinh, niên kỷ của lão ít ra cũng phải tám chục trở lên”.
- Ồ ?
- Cho nên ta tính đi tính lại, chỉ có một người là phù hợp.
- Ai ?
- Vương Linh Hoa.
“Vương Linh Hoa ?” Kim Ngư ngẩn người:
“Ngươi nói là Vương Linh Hoa, người cùng Trầm Lãng, Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi tề danh ?”.
- Phải.
Hết hồi 32.
Last edited by phamhau1986; 08-08-2008 at 10:13 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bài chống spam
|