[JUSTIFY]Đến nước này thì Triệu Phong đã khiến người người tức giận, khó mà giải thích, không bằng giải quyết dứt điểm luôn.
- Tốt! Ngươi cũng có chút ít cốt khí.
Trong lòng Triệu Vũ lập tức thoải mái, kế hoạch của hắn đã thành công rất đơn giản. Vốn hắn cho rằng Triệu Phong sẽ chống chế, còn cần hắn tốn sức một hồi, nào ngờ đối phương dứt khoát như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như Triệu Phong so đấu tiễn thuật thua, đến khi đó xin lỗi cũng có một lối thoát.
- Vũ Phỉ muội, không bằng muội làm giám khảo đi. - Triệu Vũ cười nói với Triệu Vũ Phỉ.
Luận thiên phú, tu vi, Triệu Vũ Phỉ ở trong đám người này quả thực là nổi bật, có tư cách này.
- Được! - Triệu Vũ Phỉ khẽ gật đầu, biểu lộ vô cùng hứng thú. Theo nàng, Triệu Vũ là thần tiễn thủ bài danh top 3 trong gia tộc, Triệu Phong căn bản không thể thắng được.
Chỉ trong thời gian ngắn, Tiễn trường dọn ra một bãi đất trống. Triệu Vũ và Triệu Phong đều cầm một cây cung, đứng ở trong sân. Đám đệ tử gia tộc đứng xem náo nhiệt xung quanh nhiều tới mấy chục người.
- Hôm nay có Vũ Phỉ muội ở đây, Triệu Vũ nhất định sẽ xuất ra một vài tuyệt chiêu ẩn giấu.
Đám tiễn thủ xung quanh đều lộ vẻ chờ mong.
Đối với thắng bại cuộc tỷ thí này mọi người đều cảm thấy không cần bàn cãi. Nói là tỷ thí tiễn thuật còn không bằng trực tiếp nói là Triệu Vũ biểu diễn cá nhân.
- Người tới.
Triệu Vũ kêu mấy tên thiếu niên, đưa tới bốn mục tiêu.
Rất nhanh, bốn mục tiêu tạo thành một đường thẳng tắp, đặt song song ở phía trước.
Mỗi mục tiêu cách nhau khoảng 10m.
- Đây là… - Triệu Phong khó hiểu.
Hắn chỉ mới tìm hiểu sơ qua về tiễn thuật, hôm nay mới được tiếp xúc trực tiếp.
- Nếu như có nhiều người cổ động như vậy, ta sẽ thi triển tuyệt kỹ độc môn Trường Ưng Tiễn Lưu. - Triệu Vũ vui vẻ nói.
- Trường Ưng Tiễn Lưu?
Đám đệ tử xung quanh đều lộ vẻ hưng phấn chờ mong. Mà ngay cả Triệu Vũ Phỉ cũng lộ vẻ hứng thú, khi mọi người đang chăm chú, Triệu Vũ đi tới trước bốn mục tiêu.
Bởi vì bốn mục tiêu xếp thẳng nhau, dựa theo thị giác và tiễn thuật bình thường thì chỉ có thể bắn trúng một mục tiêu đầu tiên.
Triệu Vũ hít một hơi sâu, một lần lấy ra bốn mũi tên trong bao.
Chẳng lẽ hắn muốn...
Tất cả mọi người đều giật mình.
Đúng lúc này, trường cung trong tay Triệu Vũ đã bị kéo căng thành hình trăng tròn, chếch lên trên cao.
Bốn mũi tên cùng được đặt trên dây cung.
Hít….khazz….
Rất nhiều người hít một ngụm khí lạnh.
Ngay sau đó.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Bốn mũi tên phá không mà đi, tạo thành đường vòng cung, tiếng gió rít chói tai, sau khi lên không trung liền như hùng ưng lao xuống…
Phập! Phập! Phập! Phập!
Gần như cùng lúc, bốn mũi tên chính xác đâm vào trúng hồng tâm.
Trời ơi!
Mọi người có mặt đều rung động, kinh hô.
- Hóa ra những mũi tên này không phải bay theo đường thẳng mà là đường vòng cung, bay lên giữa không trung bị trọng lực ảnh hưởng, rơi xuống, đâm trúng mục tiêu. - Mắt trái Triệu Phong chứng kiến rất rõ quỹ tích của những mũi tên kia, kết quả tạo ra khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Trường Ưng Tiễn Lưu?
Mọi người tâm thần rung động, hồi lâu sau cũng khó bình phục.
- Tiễn thuật thật cao siêu! - Trong mắt Triệu Vũ Phỉ lộ ra chút kinh ngạc.
- Đã khiến các vị chê cười. - Triệu Vũ thấy thần sắc trong mắt Triệu Vũ Phỉ, mừng thầm.
- Tiểu tử! Đến phiên ngươi!
Triệu Vũ thể hiện xong, dưới ánh mắt mọi người nói với Triệu Phong, trong mắt mang theo vẻ trào phúng, thương cảm.
Không ai tin tiễn thuật của Triệu Phong có thể sánh với Triệu Vũ.
- Ừm, để ta suy nghĩ một chút.
Triệu Phong cầm lấy cung tiễn, trong đầu hiện lên nội dung bí tịch Liên Châu Lưu Tinh tiễn.
Rất nhanh, hắn cho ra kết luật muốn bằng tiễn thuật hơn được Triệu Vũ trừ phi có thời gian mấy ngày, hoàn toàn học xong Liên Châu Lưu Tinh tiễn thì mới có cơ hội.
Đã vậy thì không thể dùng phương pháp thông thường chiến thắng Triệu Vũ.
Ánh mắt Triệu Phong đảo nhìn bầu trời, lại nhìn Tiễn trường, rất nhanh có quyết định.
- Được rồi, ta sắp bắt đầu.
Triệu Phong chậm rãi ung dung lấy một mũi tên ra từ trong bao tiễn.
Mũi đầu tiên!
Hắn kéo dây cung, bắn lên không trung.
Hắn làm cái gì vậy...
Tất cả mọi người là sững sờ.
Thế nhưng ngay sau đó, trên bầu trời vang lên hai tiếng kêu thê lương.
Phập!
Một bóng đen từ trên không rơi xuống.
Mọi người tập trung nhìn, chấn động, là một con nhạn lớn.
- Tiễn thuật của tiểu tử này không tệ lắm, vậy mà có thể dễ dàng bắn trúng một con chim đang bay.
- Chút tài mọn.
Trên mặt Triệu Vũ khinh thường.
Biểu hiện của Triệu Phong không tệ, nhưng so với Trường Ưng tiễn lưu của hắn thì hoàn toàn thuộc hai đẳng cấp khác biệt.
Vút! Vút…
Triệu Phong lại liên tục bắn ra hai mũi tên.
Mỗi lần hắn bắn ra một mũi tên đều thành công bắn chết một con chim sẻ, hoàng oanh…
- Tiểu tử! Chớ có ở đây bêu xấu, mau tới xin lỗi chịu thua đi!
Một tên tiễn thủ không kiên nhẫn nói.
- Ừm, cảm giác đã không khác nhiều.
Triệu Phong không thèm để ý, vừa rồi thông qua luyện tập hắn đã tìm được cảm giác.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, toàn lực thúc dục mắt trái, bắn vào hư không.
Ngay trong khoảnh khắc đó, mắt trái của hắn có một tia sáng màu xanh nhạt lóe lên.
Vút…
Lại một tiễn ảnh phá không mà đi, nhanh như kinh lôi.
Phập!
Trên trời có một bóng đen rơi xuống.
Triệu Vũ cười lạnh không nói.
Nhưng là rất nhanh, có người kinh hô.
- Trời ơi! Mũi tên này bắn gục hai con chim sẻ.
Một gã tiễn thủ hoảng sợ nói.
Nghe vậy, Triệu Vũ tập trung tinh thần nhìn, quả nhiên phát hiện trên mũi tên kia xuyên qua hai con chim sẻ!
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Không ít người phải thán phục sợ hãi. Triệu Vũ cũng giật mình, không ngờ tiễn thuật của Triệu Phong cao minh tới vậy.
Một mũi tên trúng hai con nhạn thuộc về tiễn thuật trong truyền thuyết, tiễn thủ bình thường không thể làm nổi.
Cho dù là Triệu Vũ cũng không nắm chắc, cái này phải xem vận khí.
- Thân thể chim sẻ nhỏ, cách nhau xa như vậy, lại còn bay trên không trung, mục tiêu ở trạng thái di động, có thể một tên chết hai chim sẻ, nếu so sánh với Trường Ưng Tiễn Lưu của Triệu Vũ cũng không kém bao nhiêu. - Một gã tiễn thủ nói.
- Đây chỉ là bữa ăn khai vị. - Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi.
Hẳn là Triệu Phong còn có cao minh hơn tiễn thuật.
Triệu Phong cũng không giải thích, chỉ kéo cung tên, nhắm vào một mục tiêu cách đó ngoài 50m.
Đây là ý gì?
Mọi người đều không hiểu.
50m, chính là trăm bước.
Trăm bước bắn trúng mục tiêu, cho dù bắn trúng hồng tâm cũng không là gì so với hai tuyệt kỹ vừa rồi.
Vút…
Triệu Phong bắn ra một tên, xé rách không trung, bắn trúng mục tiêu cách đó 50m.
Phập!
Mục tiêu khẽ chấn động, nhưng tên không bắn trúng hồng tâm, thậm chí là ở biên giới.
Trên trán Triệu Phong chảy đầy mồ hôi, thở phào một hơi.
- Ha ha ha, mũi tên này thiếu chút nữa không bắn trúng bia.
Vài tên đệ tử gia tộc cất tiếng cười lớn.
Triệu Vũ không khỏi mừng thầm.
Chẳng lẽ một tên này của Triệu Phong bị lỡ tay?
Rất nhiều người chần chừ khó hiểu, ánh mắt nhìn Triệu Phong, nhưng hắn vẫn trấn định như trước.
Với tư cách người chứng kiến, Triệu Vũ Phỉ lộ vẻ trưng cầu ý kiến. Nàng cảm thấy một mũi tên này của Triệu Phong cũng không đơn giản như vậy.
- Các ngươi tới xem thì sẽ rõ. - Triệu Phong như đã tính trước, nói.
Mọi người nghe vậy, đi tới mục tiêu kia.
Ở phía rìa ngoài cắm một mũi tên, đến lúc này vẫn còn đang rung rung.
Triệu Phong bảo một tên tiễn thủ tới nhổ tên. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn. Rất nhanh, mũi tên được rút ra!
Trên đầu tên, có một thi thể bé như hạt đậu, có thể thấy được vết máu ở trên.
Đây là cái gì!
Có người sững sờ.
- Trời ơi… Là con ruồi! Là một con ruồi.
Một tên đệ tử gia tộc hoảng sợ kinh hô.
Cái gì!
Không ít tiễn thủ ở đây trợn trừng mắt, lộ vẻ khiếp sợ.
- Trời ơi! Cách xa 100 bước, bắn chết một con ruồi, sao hắn có thể làm được?
- Cách xa một trăm bước muốn nhìn rõ một con ruồi đã rất khó huống chi nó còn bay trên không trung, không có chút quy luật nào…
Trong Tiễn trường xôn xao cả lên.
- Điều này sao có thể?!! - Sắc mặt Triệu Vũ tái xám, chăm chú nhìn thi thể con ruồi, thất hồn lạc phách.
Nếu như nói một mũi tên trúng hai con nhạn nếu vận khí tốt hắn còn có thể làm được, nhưng khoảng cách trăm bước bắn chết một con ruồi bé như vậy hắn tuyệt đối không làm được. Con ruồi quá nhỏ, cách xa trăm bước với mắt người thường căn bản không nhìn rõ.
So tài tiễn thuật tới đây kết thúc.
Ai mạnh ai yếu, đã thấy rõ ràng.
- Cuộc so tài này người thắng là Triệu Phong. - Triệu Vũ Phỉ khôi phục tinh thần, có phần phức tạp nhìn Triệu Phong.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn Triệu Phong, trong vẻ thiếu niên kia ẩn chứa sự bình tĩnh, trấn định, khóe miệng nụ cười như có như không, mang theo một loại mị lực vượt xa đám người cùng tuổi.
- Giờ ta đã đi được chưa?! - Triệu Phong nói, sau đó tự động đi ra.
Đám người xung quanh tự giác nhường một con đường. Đám đệ tử gia tộc trong Tiễn trường phần lớn tu tập tiễn thuật. Tiễn thuật của Triệu Phong đã thuyết phục bọn họ, ngay cả Triệu Vũ cũng không thốt lên lời. Xuyên qua đám người, ra khỏi Tiễn trường, Triệu Phong thở dài một hơi. Hôm nay tới Tiễn trường tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng hắn cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Triệu Phong vừa ra khỏi Tiễn trường.
- Ha ha ha… Triệu Phong, rốt cục ta cũng tìm được ngươi. - Một tiếng cười điên cuồng vang lên.
Vừa nói xong, ba thiếu niên đi tới, cản ngang đường Triệu Phong.
Thiếu niên cầm đầu mày thô mắt hổ, y phục đen, vẻ mặt đắc ý.
Đúng là Triệu Khôn!
- Tiểu súc sinh, lần trước thua dưới tay ngươi, lần này ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục, quỳ xuống cầu xin tha thứ. - Triệu Khôn liếm liếm bờ môi, trong mắt hiện vẻ tàn nhẫn.
Lần này hắn tìm Triệu Phong không chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại mà còn muốn làm nhục, giáo huấn đối phương. Đơn giản chỉ là do lần trước hắn bị Triệu Phong một chiêu đánh bại khiến hắn bị sỉ nhục lớn lao…
Triệu Phong phát hiện hai tên trợ thủ Triệu Khôn mang theo đều tu vi Võ Đạo tầng hai, đứng ở hai bên trái phải, phòng ngừa hắn chạy trốn, tỏ ý bất thiện.
- Vũ Phỉ tỷ! Tên Triệu Phong kia hình như lại gặp phiền toái. - Một thiếu nữ bên cạnh Triệu Vũ Phỉ nói.
Lúc này rất nhiều người trong Tiễn trường đã phát hiện ra dị thường ở đây. Triệu Vũ vừa tỷ thí tiễn thuật bị thua lúc này trên mặt có chút hả hê. Nhưng mà đối mặt với phiền toái Triệu Phong cũng không hề úy kỵ, dứt khoát nói:
- Ra tay đi.
[/JUSTIFY]