- Đãi ngộ không tệ!
Đoàn trưởng Cầu Nhiêm tự mình dẫn Cổ Tà Trần hoàn thành thủ tục cần thiết để gia nhập dong binh đoàn. Cổ Tà Trần cũng có được danh hiệu chính thức của hắn ở Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn ― Tà Long.
Cổ Tà Trần rất hài lòng đánh giá trụ sở phân phối cho mình. Phòng ngủ có ba mười mấy m2, tất cả vật dụng hoàn chỉnh đầy đủ, ngoài phòng ngủ còn có một phòng tiếp đãi, trong góc phòng tiếp đãi còn có một quán bar nhỏ, làm cho Cổ Tà Trần mừng rỡ hơn chính là ở trong quán rượu lại bày trên trăm bình rượu ngon đủ loại. Mỗi một chai rượu cao cấp đều được miễn phí cung ứng.
Ở trung tâm trị liệu kiểm tra thân thể cho Cổ Tà Trần, chế phục may cho hắn cũng đã treo vào trong tủ quần áo phòng ngủ. Đằng sau tủ quần áo là một tủ ngầm, trong đó chất đầy các loại vũ khí. từ súng ngắn nòng lớn đến súng trường tấn công, từ xà hình chủy thủ đẹp đẽ đến song thủ trường kiếm nặng nề, binh khí trong tủ đủ để võ trang một binh sĩ khóa huấn luyện tăng cường.
Dựa theo bản thuyết minh mà đoàn trưởng Cầu Nhiêm kín đáo đưa cho mình, Cổ Tà Trần đã hoàn thành quá trình nhận phòng. Từ giờ phút này, gian trụ sở này chỉ có Cổ Tà Trần mới có thể tiến vào, tất cả mọi vật dụng bên trong kể cả vũ khí trong tủ ngầm đều chỉ có Cổ Tà Trần có thể sử dụng. Một khi có người ngoài lẻn vào, lập tức sẽ kích động hệ thống phòng ngự của cả căn cứ.
Dong Binh tạp dùng một dây trang sức hợp kim xỏ qua được đeo ở trên cổ hắn, Cổ Tà Trần vuốt cái bụng trống rỗng, dựa theo chỉ thị của máy tính trợ lý cá nhân trên cổ tay phát ra, hắn cất bước đi về hướng nhà hàng.
Dong Binh tạp là tạp phiến thông hành phân phối ở bên trong Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn, giới hạn cho bản thân Dong Binh sử dụng. Tạp phiến ghi lại một ít tin tức cá nhân của Dong Binh, đồng thời cũng thẻ trữ tiền thông hành ở liên bang địa cầu, Dong Binh khi thu vào đều trực tiếp phát cho tấm tạp phiến này. Là một đấu sĩ cấp Tiên Thiên, Cổ Tà Trần gia nhập Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn cũng nhận được một số tiền rất lớn, mười vạn đồng liên bang giờ phút này đang ngoan ngoãn nằm trong tài khoản tạp phiến.
Phòng ăn có diện tích rộng lớn đủ để chứa đủ bốn năm ngàn người đồng thời dùng bữa. Lúc này Cổ Tà Trần đi vào phòng ăn đã thời gian ăn trưa, trong nhà ăn to như vậy đầy các loại người vạm vỡ hung thần ác sát, bọn họ hưng phấn vung dao nĩa tham lam nuốt chững thức ăn trước mặt. Nhưng Cổ Tà Trần vừa đi vào cửa chính phòng ăn, lại khiến cho nhà hàng mới vừa rồi còn có tiếng người huyên náo đột nhiên yên lặng như tờ, tất cả mọi người xoay đầu lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn Cổ Tà Trần. Một hồi' Đinh đinh đang đang' vang lên, rất nhiều tráng hán đồng thời buông dao nĩa trên tay xuống từ chỗ ngồi đứng lên.
Trong nhà ăn bầu không khí rất quỷ dị, Cổ Tà Trần lại nhìn như không thấy trực tiếp đi tới cuối phòng ăn, rất tự nhiên bắt chuyện với đại hán đầu trọc đứng ở trong quầy cầm muỗng lớn trong tay.
- Có gì ngon? Cho ta một phần!
Cổ Tà Trần đối diện đại hán đầu đầu trọc nở nụ cười mà hắn tự cho là rất ôn hòa.
Đại hán đầu trọc cầm muổng trên tay ở cái khay đầy sườn lợn rán trước mặt quẫy quẫy, hắn hướng về Cổ Tà Trần dùng sức lắc đầu:
- Không có chuẩn bị đồ ăn cho ngươi. Nhóc Thiếu úy à!
Trong nhà ăn một tràng cười bạo phát đến trời long đất nở, vô số đại hán phẩy tay xuống bàn ăn bằng kim loại trước mặt phát ra tiếng vang chói tai. Một tráng hán da đen mắt phải đeo 1 bịt mắt màu đen như hải tặc huy động nắm tay hướng Cổ Tà Trần rống to nói:
- Nhóc à! Nơi đây không phải địa phương cho loại mặt trắng như mài đâu, ngoan ngoãn bò ra đi con ơi!
Cổ Tà Trần chìa tay bắt được một cái khay bằng kim loại trước mặt, hắn trở tay ném bay cái khay ra ngoài.
Tráng hán da đen đang huy động nắm tay gào lên như điên bị cái khay của Cổ Tà Trần tiện tay ném ra đánh bay, cái mũi vốn cao ngất bị nện lõm vào mặt, hai luồng máu mũi theo thân thể hắn bay nhanh về phía sau phun ra cao hơn hai thước. Trong nhà ăn một hồi người ngã ngựa đổ, bảy tám đại hán Dong Binh sau lưng bị đụng ngã xuống đất. Ám kình bám vào trên khay tựa như núi lở, các khớp xương toàn thân bảy tám người đều bị chấn giòn, một đám hán tử kiêu căng ngạo mạn ở trên mặt đất bò nửa ngày giãy dụa bất động, đồng bạn bên cạnh bọn họ lúc này mới bừng tỉnh đến đỡ bọn họ.
Trong nhà ăn một hồi tĩnh mịch, ánh mắt Dong Binh cũng không thấp, một kích tiện tay của Cổ Tà Trần đủ để cho bọn họ hiểu ' Thằng mặt trắng' cũng không phải là Dong Binh bình thường bọn họ có thể trêu chọc.
Đại hán đầu trọc cầm chiếc thìa trong tay sắc mặt biến đổi, Cổ Tà Trần giơ tay xoa một khối sườn lợn rán cắn một cái, hắn từ từ nhai nuốt một hồi, hàm hồ hỏi:
- Trong đây, ai làm chủ?
Một thanh âm rõ to từ trong đám người vang vọng truyền đến:
- Ta! ở đây, ta làm chủ!
Trong đám người một người tuổi trẻ tuấn mỹ mặc áo dài màu trắng bằng vải thô không nhanh không chậm đi ra, hắn khoanh 2 tay sau lưng đứng ở trước mặt Cổ Tà Trần thản nhiên nói:
- Nơi này là phòng ăn chuyên môn của đội 3 Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn, ta là đoàn trưởng đội 3, cho nên nơi đây ta làm chủ!
Cổ Tà Trần nhìn qua gương mặt quen thuộc này cười cười,
- Ma Ha?
Người tuổi trẻ lắc đầu, âm thanh hắn từ tốn nói:
- Ta không phải Ma Ha, ta là ca ca của hắn Bát Nhã.
- Ma Ha? Bát Nhã?
Cổ Tà Trần cười rất sáng lạn:
- Huynh đệ song sinh?
Bát Nhã nhẹ gật đầu:
- ừh
Đoàn trưởng Cầu Nhiêm vừa rồi mang Cổ Tà Trần đi thăm căn cứ Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn ở sâu tại dải băng Bắc Cực, hơn nữa còn giới thiệu sơ qua mười bảy chủ lực đoàn của Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn. Mỗi một chủ lực đoàn cơ bản có năm ngàn người , mỗi một đoàn trưởng chủ lực đoàn đều là đấu sĩ đột phá Tiên Thiên cấp. Hơn nữa thân phận lai lịch mỗi một đoàn trưởng chủ lực đoàn cũng không giống nhau, rất nhiều người có lực lượng quái dị mà thế nhân khó có thể giải thích.
- Ngươi đả thương đệ đệ của ta Ma Ha. Nếu là ngươi có thể đả thương Ma Ha khi thực lực của nó ở thời kỳ đỉnh phong, ta cũng không tìm phiền phức với ngươi.
Bát Nhã so với Cổ Tà Trần cao hơn hai cái đầu từ trên cao nhìn xuống quan sát Cổ Tà Trần, hắn lạnh nhạt nói:
- Có thể là vì trợ giúp ta đột phá mệnh luân mười ba Chakra, Ma Ha vào hai tháng trước đã tiêu hao hết toàn bộ thiền lực của hắn.
Ngẩng đầu nhìn qua Bát Nhã, Cổ Tà Trần cười khổ nói:
- Nhưng mà, chuyện đó cùng ta có quan hệ gì? Là chính các ngươi luyện công đột phá, không phải là ta muốn hắn đi tiêu hao hết lực lượng!
Bát Nhã nở nụ cười, thân thể hắn theo cổ chân thẳng cho đến cổ tựa như đại mãng trở mình uốn éo, một cổ hơi thở mạnh mẽ khiến tâm thần người khác trấn định từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra. Một cơn gió mạnh từ trước mặt đánh úp lại, thân thể Cổ Tà Trần bỗng nhiên lui về phía sau, theo bản năng kéo căng bắp thịt toàn thân khó khăn lắm mới đứng vững.
Bát Nhã cười nói:
- Nhóc con, ta đến dạy cho ngươi quy củ cơ bản nhất của Dong Binh, nắm tay lớn chính là lão đại, chỉ cần ta đánh ngã ngươi, ta nói ngươi sai là ngươi sai!
Không để cho Cổ Tà Trần trả lời, hai tay Bát Nhã đã tựa như linh xà từ phía sau lưng bắn ra, bàn tay hắn ngón cái chạm nhau, đầu ngón tay ngón giữa dựng lên,các ngón tay khác hướng ra ngoài nộ phóng tựa như một đóa hoa sen , hắn trầm giọng quát:
- Bạch Sư Tử Liên Hoa Ấn, định!
Theo tiếng quát của Bát Nhã, không gian quanh người Cổ Tà Trần bị một cổ lực lượng thần kỳ giam cầm, cứ như một tòa núi lớn đặt ở trên người Cổ Tà Trần, Cổ Tà Trần bị đánh đến trở tay không kịp trong lúc nhất thời không thể động đậy. Cái Bát Nhã gọi là Bạch Sư Tử Liên Hoa Ấn nhìn như hời hợt đè trước ngực Cổ Tà Trần, một tiếng nổ như sấm rền từ ngực Cổ Tà Trần truyền đến, một cổ lực lượng uy mãnh, kiên cường, tựa như kim cương bảo xử (chỗ Phật Tổ ngồi) oanh vào thân thể Cổ Tà Trần, thân thể thon gầy của Cổ Tà Trần bay vút lên cao, như mủi tên bắn nhanh về phía sau.
' Phanh' một tiếng trầm đục, Cổ Tà Trần thành hình chữ đại dán lên trên tường nhà ăn. Trên vách tường hợp kim xuất hiện hình chữ đại sâu đủ ba tấc, Cổ Tà Trần há to miệng, hắn chỉ cảm thấy ngực có một vị ngọt trào dâng, một cổ khí nóng mãnh liệt vọt lên, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Mẹ nó!
Một cổ khí tức tàn bạo từ trong đầu Cổ Tà Trần dâng lên bừng bừng, từ bắp thịt mạnh mẽ sau lưng hắn một luồng cương khí ầm ầm bộc phát, trên vách tường nhà ăn nổ ra một cái hố sâu mấy mét, thân thể Cổ Tà Trần mang theo tiếng xé gió chói tai lăng không đánh về phía Bát Nhã không chút sứt mẻ đang đứng nguyên tại chỗ. Tốc độ tim đập tăng đến 300 nhịp mỗi phút, từng đạo năng lượng điên cuồng tuôn ra làm cho Cổ Tà Trần không cách nào khống chế, thân thể vốn gầy ốm của Cổ Tà Trần đột nhiên xoay 1 vòng.
Bát Nhã híp mắt nở nụ cười, mái tóc dài sáng rực tựa như hoàng kim không gió mà bay, năm ngón tay trái hắn nhu động như sóng gợn, nắm tay phải từ trong ngũ chỉ tay trái xông lên phía trước. Hắn quát lạnh nói:
- Liên Hoa Bảo Bình Ấn! Phá!
Không khí trước nắm tay hắn đột nhiên hỗn loạn, trong không khí vang lên một tiếng minh thanh bén nhọn dữ dội. Một thanh kim cương xử (cây Đượng Tăng cầm) màu nhũ bạch dài mấy thước mơ mơ màng màng từ trong nắm tay lao ra, mang theo từng vòng sóng gợn nhũ bạch sắc khuếch tán khắp mọi nơi đánh về phía Cổ Tà Trần.
Hai trảo Cổ Tà Trần từ xa hạ xuống, hơn mười đạo bạch sắc cương kình trên cao rơi trước cây kim cương xử nho nhỏ đã bện thành một cái lưới lớn.
Trảo kính cương khí cùng kim cương xử không biết do loại năng lượng nào tạo thành hung hăng đụng vào nhau, trái tim Cổ Tà Trần kịch liệt nhảy lên vài cái, hắn lần nữa phun ra một búng máu.
Bát Nhã cho tới giờ đều hiện ra nụ cười vân đạm phong khinh không nhiễm nửa điểm trần ai, sắc mặt thảm biến, hắn chỉ cảm thấy một cổ áp lực đáng sợ không cách nào ngăn cản ầm ầm rơi xuống, từng đạo khí kình vô cùng sắc bén quấn lấy bốn phía thân thể hắn như muốn đem hắn kéo thành phấn vụn. Bát Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, áo bào trắng thanh thúy trên người hắn bị trảo kính vô hình kéo thành phấn vụn, Bát Nhã thân thể trần truồng lảo đảo nhanh chóng thối lui về sau, mỗi lần lui một bước chân của hắn đều dậm sâu vào mặt sàn hợp kim ba tấc.
Trảo kính cùng kim cương xử va chạm biến mất, Cổ Tà Trần bị lực lượng phản chấn vọt lên cao bảy tám thước hai chân dẫm thật mạnh lên trên trần phòng ăn, lực lượng cường đại tại mũi chân bắn ra, chiến ngoa của Cổ Tà Trần nát bấy, thân hình hắn trong tầm mắt Dong Binh bốn phía đột nhiên biến mất. Tốc độ nhanh đến trình độ mắt thường không cách nào thấy được Cổ Tà Trần vung khuỷu tay phải chính mình lăng không đập về phía thiên linh cái của Bát Nhã.
Bát Nhã trận cước bị đánh loạn đang lảo đảo lui về phía sau bản năng nhận thấy nguy hiểm trí mạng buông xuống, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong con ngươi đen nhánh tức thì lóe ra hai luồng lam sắc cường quang. Tiếng gió rít vang lên, không khí bốn phía hội tụ rất nhanh chóng mãnh liệt, giữa Bát Nhã và Cổ Tà Trần bỗng nhiên xuất hiện lá chắn không khí 3 tầng nhũ bạch sắc dày đến hơn một xích.
Khuỷu tay phải mang theo lực lượng toàn thân tàn bạo vung xuống, 3 tầng lá chắn không khí bị Cổ Tà Trần một kích hóa thành bột phấn.
Giống như ba quả bom địa chấn đồng thời nổ tung trong nhà ăn, lúc lá chắn không khí áp súc 3 tầng nát bấy lượng lớn sóng xung kích cuồng bạo phóng tới bốn phương tám hướng, mấy trăm Dong Binh rít gào bịt chặt 2 tai, bọn họ như những mảnh giấy vụn trong cuồng phong bị cuốn bay ở trong làn sóng xung kích, trong nhà ăn chỉ thấy vô số thân thể cường tráng bay múa trên cao, hơn thế còn có chừng 1000 bàn ăn , thịt bò sườn lợn, đùi gà đùi dê cùng với dao nĩa v.v.. cũng theo đó bị nhấc bay, trong nhà ăn lúc này trở thành 1 trận đại loạn.
Khuỷu tay phải mang theo tiếng kêu dữ dội đáng sợ ầm ầm đập xuống, mắt thấy sắp đánh lên đỉnh đầu Bát Nhã.
Cánh tay dài của Bát Nhã kịp thời giơ lên, trong hai tròng mắt hắn lam quang ngưng luyện hình thành hai phật giáo vạn tự ấn mơ hồ xoay tròn, trên người của hắn bị một tầng thủ chỉ lam quang yếu ớt bao trùm, một tiếng rống giận dữ phát ra từ phổi của Bát Nhã đem mấy ngàn Dong Binh trong nhà ăn đồng thời bịt tai ngã lăn ra đất kêu rên.
- Bất Động Minh Vương Ấn!
Bát Nhã rống giận, hai cổ tay, khuỷu tay , bả vai của hắn, đồng thời xuất hiện một vầng sáng lam sắc hình xoáy nước, khuỷu tay phải của Cổ Tà Trần nện mạnh trên tay hắn.
Hai cổ lực lượng cường hoành như nhau va chạm, chỉ nghe một tiếng nổ to, bộ áo trên người Cổ Tà Trần cũng bước theo gót bạch bào của Bát Nhã hóa thành vô số mảnh nhỏ phiêu tán.
Cổ Tà Trần bị hất lên cao hơn mười thước, chật vật bay về sau trăm mét , một ngụm máu tươi lần nữa từ trong miệng hắn phun ra.
Thất khiếu của Bát Nhã đồng thời chảy ra máu nóng, hai tay hắn cố gắng giơ lên, vầng sáng lam sắc nơi cổ tay, khuỷu tay, bả vai đã trở nên ảm đạm. Sàn nhà hợp kim phòng ăn giờ giống như bị một đám dã lang cắn xé thành từng mảnh, tầng băng dưới tấm hợp kim dày đặc đã nứt ra vô số vết rạn rộng bằng bàn tay.
Cổ Tà Trần trên không trung xoay chuyển thân thể, miễn cưỡng tránh khỏi hoàn cảnh xấu hổ lấy đầu chạm đất, trên mặt đất lảo đảo tiến lên phía trước hai bước, Cổ Tà Trần nhìn qua Bát Nhã thất khiếu chảy máu cười quái dị nói:
- Thương thế của ngươi so với ta còn nặng hơn!
Bát Nhã im lặng không nói một hồi lâu, trong mắt của hắn u lam sắc vạn tự ấn chuyển động lộn xộn, qua thời gian rất lâu vạn tự ấn gần như đã hỏng mới miễn cưỡng ngưng kết chậm rãi thu liễm ở chỗ sâu trong hai con ngươi.
Cười khan một tiếng, trong miệng Bát Nhã phun ra một ngụm máu lớn, hắn tự tay lau đi cười khổ nói:
- Tu vi của ngươi rõ ràng không có cao hơn ta, vì cái gì ta lại bị thương nặng hơn ngươi?
Cổ Tà Trần không có trả lời vấn đề của Bát Nhã, hắn hỏi ngược lại:
- Hiện tại, nắm đấm của ai lớn?
Bát Nhã lắc đầu, hắn chỉ vào Cổ Tà Trần cười nói:
- Quả đấm của ngươi so với ta lớn hơn, cho nên ngươi có đạo lý, Ma Ha bị đánh là hắn đáng đời!
Ho khan vài tiếng, trong mắt Bát Nhã thoáng hiện nét gian xảo, hắn chậm rãi nâng người lên thân hướng Cổ Tà Trần duỗi tay phải:
- Quy củ của Dong Binh, nếu như đánh không thắng người khác, tốt nhất biến hắn thành đội ngũ của mình. Một đội hữu cường lực đối với cả đội ngũ mới có lợi!
Nhổ một bải nước miếng trộn lân máu tươi nồng đậm, Bát Nhã thẳng thắn thành khẩn nói:
- Gặp nhau chính là có duyên, ngươi lựa chọn phòng ăn đội 3 chúng ta dùng cơm, chứng minh người cùng đệ tam đoàn chúng ta hữu duyên! Ngươi chỉ mới gia nhập Địa Ngục Thiên Sứ dong binh đoàn, đại thúc râu mép còn chưa phân phối ngươi đến đội nào? Hoan nghênh gia nhập đội 3!
Cổ Tà Trần nhìn Bát Nhã, mục quang Bát Nhã thanh tịnh không mang theo nửa điểm tạp chất.
Ma Ha từ cửa lớn phòng ăn đã loạn thành 1 đống đi đến, hắn rống lớn nói:
- Mặt trắng, ngươi đánh Lão Tử, gia nhập đội đại ca ta xem như đền bù tổn thất, thế nào?
Vì tăng cường sức thuyết phục cho lời nói của mình, Ma Ha dùng sức quơ quơ cánh tay phải bị băng bó. Ma Ha nhiệt tình như lửa, trong đó cũng không có nửa điểm tạp chất.
Hai huynh đệ này, huynh trưởng thì trong sáng tựa như thanh tuyền, huynh đệ thì xâm lược tựa như ngọn lửa giận, trái lại là 1 đôi tuyệt phối.
- Tốt! Ta gia nhập đội 3!
Cổ Tà Trần hướng Bát Nhã đưa tay ra.
- Bất quá, đãi ngộ của ta ra sao!
Bàn tay Bát Nhã đã nắm chặt bàn tay đầy máu của Cổ Tà Trần, hắn thở hổn hển cười nói:
- Đãi ngộ cao, nhưng, sẽ không để cho ngươi dẫn người. Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta thật sự muốn nói, ngươi thật sự là một newbie. Đây cũng là quy củ của Dong Binh chúng ta, tuyệt đối không cho một người mới gia nhập làm đội trưởng, bằng không sẽ ảnh hưởng toàn đội.
Đang lúc cười nói, một màn hình phía trên nhà ăn sáng lên, đoàn trưởng Cầu Nhiêm ở bên trong la hét nói:
- Bát Nhã, tên chết giẫm hay gây rối ngươi cút cho ta, có mua bán!
Sắc mặt Bát Nhã bỗng nhiên biến đổi, hắn xoay người chạy khỏi nhà ăn.
Ma Ha cầm tay Cổ Tà Trần còn không rụt về lại, hắn cười nói:
- Còn có một quy củ, chúng ta là Dong Binh dựa vào bán mạng kiếm cơm, cho nên có mua bán nhất định phải lấy tốc độ nhanh , nếu không mua bán cũng sẽ bị người khác cướp mất a!
Cổ Tà Trần dùng sức vỗ một cái lên cánh tay Ma Ha, Ma Ha cười to vài tiếng hữu hảo vỗ lại mấy cái.
Trong nhà ăn các dong binh như đàn cá gặp họa đầu loạng choạng bò lên từ trên mặt đất, mặc dù ăn một trận đau khổ, nhưng những người này khi nhìn về phía Cổ Tà Trần trong ánh mắt đã tràn ngập kính ý.
Quy củ căn bản nhất ở thế giới Dong Binh ― có thực lực, ngươi mới có thể kiêu căng.
Đó đồng dạng cũng là quy củ của thế giới này.