Con quái thú này cũng là một phương bá chủ trên thảo nguyên: Đao Sừng Cự Tích. Đao Sừng Cự Tích có lẽ chính là loài ma thú có tính tình trời sinh thuộc hàng tàn bạo nhất, nó không hề phân biệt đúng sai, mà sẽ tấn công bất cứ sinh vật nào nó nhìn thấy, dù sinh vật đó là sống hay chết.
Đao Sừng Cự Tích là loài có được lớp da cứng rắn như Mân Tượng, mà lại có thêm sức mạnh to lớn của loài rồng, ngoài ra nhờ vào chiếc đao sừng vô cùng sắc bén trên đầu, Đao Sừng Cự Tích chính là cơn ác mộng trên cả thảo nguyên, kể cả Địa Long cũng không nguyện ý phát sinh tranh đấu với chúng.
Đầu tiên Trương Tuấn bị người ngoài hành tinh bắt cóc, ngay sau đó trải qua kinh nghiệm chịu đựng nổ mạnh, rồi không hiểu vì sao xuất hiện ở thế giới này, tiếp theo đó bị một con kiến cắn làm cho ngất đầy uất ức. Đến khi hắn vừa mới tỉnh lại lại phải đối đầu với một loại ma thú kinh khủng, hiển nhiên hắn la to có quỷ, rồi xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng tốc độ của hai cái đùi có thể nào so được với bốn cái chân? Vốn đường trường không phải sở trường của hắn, cho nên vừa chạy trốn, Trương Tuấn vừa âm thầm hô to: Mạng ta xong rồi…
Song lại không nghĩ rằng, khi hắn bắt đầu chạy trốn, tiếng xé gió vù vù vang lên bên tai hắn, hai sườn cỏ dại, cây hoang lả tả lui về phía sau, dĩ nhiên tốc độ của hắn vô cùng nhanh lẹ! Hơn nữa chạy một lúc lâu hắn cũng không cảm thấy mệt. Vừa lúc bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền quay đầu nhìn lại, thì nhận ra hắn tựa hồ đã bỏ rơi con Đao Sừng Cự Tích nọ một khoảng cách dài!
Trương Tuấn thở dài một hơi, mặc dù tính mạng của hắn tạm thời không có gì phải lo, nhưng hắn cũng không dám lơ là - ở chỗ này, một con kiến cũng có thể đem hắn cắn ngất thì một con ma thú với ngoại hình như thế kia nhất định là khó đối phó.
Trương Tuấn chạy thêm một lúc nữa, thì vững tin đầu ma thú nọ không đuổi kịp chính mình, đến lúc này đây hắn mới yên tâm. Hắn dẫn con ma thú vòng lại chỗ hắn vừa mới tỉnh lại, bắt đầu chơi vòng quanh.
Một vòng lại một vòng, một vòng nối tiếp một vòng, cũng không biết qua bao lâu, Mặt Trời đỏ treo cao trên bầu trời dần dần rơi xuống, tốc độ của con ma thú ở phía phía sau càng ngày càng chậm. Tuy nhiên, ngược lại, chạy nhiều nhưng Trương Tuấn lại không hề cảm một chút cảm giác mệt mỏi.
Ánh trăng dâng lên, ma thú phía sau thở hì hục và liên hồi. Trương Tuấn quay đầu lại nhìn con ma thú:
- Ố ồ, xem kìa, ngươi còn có thể tiếp tục di chuyển sao?
Đao Sừng Cự Tích nổi giận, gầm lên một tiếng, tăng tốc vọt lại đây. Trương Tuấn vội vàng bỏ chạy. Khoảng cách song phương lại kéo dài.
Ánh trăng chìm xuống, Mặt Trời trở về thống trị bầu trời. Trương Tuấn cảm thấy phiền muộn vô cùng, bởi vì ở phía sau, con Đao Sừng Cự Tích kia vẫn theo không nghỉ. Bản tính ma thú vốn hung tàn, song rõ ràng nó gần như chạy không nổi, vậy nhưng nó vẫn không chịu buông tha hắn.
Cuối cùng, con Đao Sừng Cự Tích kia vẫn không từ bỏ, cho đến khi nó hao hết một tia lực lượng còn sót lại trong cơ thể, mất sạch sức sống, nó khóc thảm một tiếng và ngã quỵ trên đất.
“Bùm!”
Lúc này đã là giữa trưa.
Trương Tuấn vác cái bụng đói cồn cào, chạy tới than thở:
- Khốn nạn, mệt chết ta, ngươi thế mà vẫn có thể chạy theo tới bây giờ.
Hắn cũng biết, mặc kệ là cái giống động vật nào, khi chạy với tốc độ nhanh như vậy trong thời gian dài thì chỉ có “cúp” – chỉ là hắn bỏ qua một điểm, đó là chính hắn cũng là động vật, nhưng hắn chạy lâu như vậy thì tại sao lại không có một việc nào xảy ra?
Thận trọng từng chút đi đến bên cạnh con ma thú nọ, Trương Tuấn nhặt vài viên gạch chọi vào người nó.
“Không có điểm phản ứng. Xem ra là thật sự bị chết vì mệt.”
Đầu Đao Sừng Cự Tích này rất đáng thương, có lẽ trong dòng họ Đao Sừng Cự Tích thì nó chính là đầu chết đi một cách khuất nhục nhất: Bị đùa chơi đến nỗi chết sống vì mệt.
Trương Tuấn đưa tay sờ sờ cái sừng kinh khủng kia.
“Ghê thật, sừng to nhưng lại sắc bén như vậy!”
Hắn vừa tới đây, vừa kiểm tra xem con ma thú có còn hô hấp gì không, sau khi xác định nó thật sự đã chết, hắn mới thả lỏng. Cùng lúc này, cái bụng của hắn càu nhàu kêu lên, hắn cười hắc hắc:
- Ôi, đói bụng.
Liếc nhìn về con ma thú trên mặt đất, hắn mỉm cười:
- Đây không phải là bữa cơm sao?
Hắn tóm chân sau của Đao Sừng Cự Tích, nghĩ muốn kéo nó tới địa phương hắn tỉnh lại lúc trước, trong bụng thầm nhủ: “Những mảnh vỡ của chiếc đĩa bay có thể sử dụng như một chiếc dao, có thể dùng nó dùng để cắt xuyên qua những thớ da cứng rắn”.
Con quái thú này có hình thể hết sức khổng lổ, có có chiều ngang năm thước, chiều cao hai thước, đối với Trương Tuấn mà nói, nó quả thật là một con quái vật lớn xác. Trương Tuấn vừa mới dùng tay nâng lên chân sau của nó thì bỗng cảm giác được bản thân có chút biến đổi so với trước kia – một con thú khổng lồ như vậy mà giờ này hắn nhấc lên một cách nhẹ nhàng, không tốn bao nhiêu sức lực, dẫu rằng chân sau của nó chẳng khác gì một cây cột nhà thô to.
“Chẳng lẽ?” – Hắn ngạc nhiên.
Trong lòng hắn đã nghĩ đến điều gì, tuy nhiên hắn lại còn không tiếp tục đi sâu vào điều ấy.
Hắn bắt đầu thử nghiệm một lần, bắt đầu kéo con Đao Sừng Cự Tích đi.
“Soàn soạt…”
Con ma thú nọ gần như có trọng lượng lên đến vài tấn dĩ nhiên bị hắn kéo ra hơn mười thước một cách dễ dàng.
Hắn dừng lại suy nghĩ của chính mình, bắt đầu nếm thử kéo con ma thú chạy nhanh hơn về địa phương hắn vừa tỉnh lại – nơi có những mảnh vỡ của đĩa bay cùng với tám lọ thủy tinh chứa loại bệnh độc không tên kia.
Bỏ con ma thú nằm bình yên dưới mặt đất, hắn nhanh chóng tìm được chiếc lọ chứa bệnh độc mà hắn đã vứt bỏ - chiếc lọ mà giờ phút này chỉ còn có những mảnh vỡ. Hắn thở dài một tiếng, đối với hắn, sự tình cuối cùng cũng đã sáng tỏ: “Một con kiến lớn màu đỏ bị thứ bệnh độc kia lây nhiễm, sau đó nó cắn hắn một cái. Dựa theo đặc tính của bệnh độc, bệnh độc lấy của nó một ít “năng lực” rồi truyền qua cho chính hắn!”
Hắn chợt cười khổ, khuôn mặt có chút khó coi:
- Sau này ta chính là một con kiến hình người…
Sau khi cười khổ, hắn lại nghĩ: “Việc này kỳ thật cũng không có gì không tốt, con kiến không những có sức mạnh lớn vô cùng, hơn nữa chúng hết sức linh hoạt. Mà ở trên cái thảo nguyên hoang vu đầy nguy hiểm này thì có một năng lực như vậy sẽ giúp ta có thể sống sót dễ dàng hơn trước, cam đoan xác suất ta gặp phải nguy hiểm trí mạng giảm xuống một cấp cho đến vài cấp độ”.
Sau đó vài ngày, Trương Tuấn bắt đầu “cuộc sống mới” trên thảo nguyên hoang vu. Hắn dần phát hiện thứ bệnh độc kia dù có mặt tốt là mang lại “năng lực” cho hắn, thì lại có mặt khác tiêu cực. Nói ví dụ, hắn rất nhanh đói và cần ăn rất nhiều. Trước kia, một con ma thú cỡ đầu Đao Sừng Cự Tích này hắn ăn cả nửa tháng, song bây giờ mới có vài ngày mà hắn đã ăn sạch. Một con thú có trọng lượng vài tấn, chỉ chưa đến mười ngày, chỉ còn lại mớ xương, sức ăn của Trương Tuấn quả thật rất dọa người.
Vì cái mặt tiêu cực đó, hắn không còn biện pháp nào khác hơn mà bắt đầu cuộc sống săn bắn trên mảnh thảo nguyên nguy hiểm. Đồng thời, hắn hầu như chỉ có thể chuyên môn tìm đến những con ma thú có thể hình thật lớn để xuống tay, bởi vì… dù cho điều đó đồng nghĩa với nguy hiểm nhiều hơn, nhưng có như thế thì hắn mới có đồ ăn cho vài ngày. Những con ma thú nhỏ tuy dễ dàng giết chết hơn, nhưng hiển nhiên là chúng chẳng cung cấp đủ lượng nhu cầu trong một bữa ăn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hắn sinh sống trên thảo nguyên hơn nửa năm trời.
Nửa năm này, xung quanh khu vực gần đây, ba trăm đầu Đao Sừng Cự Tích đều bị hắn ăn tươi, ngay cả bá chủ trên thảo nguyên là Cuồng Bạo Địa Long cũng không dám xâm phạm “lãnh địa” của hắn. Có chăng là chỉ có đàn Mân Tượng sống thành đàn là hoành hành không chút cố kỵ và sợ hãi.
Mỗi ngày sau bữa dùng cơm, vốn chán đến gần chết, vì giết thời gian, hắn bắt đầu tìm hiểu hòn đá đủ mọi màu sắc trên tay – hòn đá là vật hắn thu được sau một lần vô tình lấy được trên người ma thú, một hòn đá trong suốt, long lanh, hết sức đẹp mắt. Trương Tuấn đem tất cả những hòn đá đó đánh bóng rồi xỏ thành một chuỗi, đeo trên cổ.
Lúc trước trên Trái Đất, hắn cũng từng xem qua một số tiểu thuyết Kỳ Huyễn, nên hắn phần nào đoán được khi bản thân đã đi đến nơi đây – dị giới – thì chỉ sợ là không thể trở về. Mà những hòn đá có nhiều màu sắc kia, có thể chính là những viên “ma tinh” trân quý. Song ở trong lòng hắn, vì nỗi nhớ sâu đậm cùng với tấm lòng thương yêu vô hạn dành cho mẹ, hắn nhất quyết không tiếp nhận sự thật trước mắt. Trong lòng chống lại sự thật đang xảy ra khiến hắn ra sức phá hư mọi thứ xung quanh, kể cả thứ bảo vật trân quý hắn đang đeo trên cổ, hắn chính là đang thể hiện rằng bản thân hắn không bao giờ chấp nhận tình cảnh hiện tại của mình.