Đồ Phi thấy Nhạc Tiểu Muội tránh mình mình như tránh rắn độc, buồn bực khổ não không thôi, trong lòng hung ác thầm nghĩ: "Đời trước tôi đã chú ý tới cô rồi, đời này có duyên gặp gỡ sớm, há có thể tha cho cô từ trong tay chạy đi? Chờ coi, qua mấy ngày nữa sẽ mua khách sạn Di Trân, xem cô còn chạy đằng nào."
Địch Minh Nguyệt cũng chú ý tới cử động chạy trối chết của Nhạc Tiểu Muội, hỏi Đồ Phi:
- Con biết nữ nhân viên này à?
Đồ Phi vuốt lỗ mũi, đáp:
- Mới quen.
Địch Minh Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Nhìn dáng vẻ của cô bé vừa rồi, hình như rất sợ con, chẳng lẽ con khi dễ người ta?
Đồ Phi nói:
- Sao con có thể tùy tiện khi dễ con gái chứ......
Địch Minh Nguyệt gật đầu, cũng cảm thấy Đồ Phi sẽ không tùy tiện khi dễ người khác, chớ nói chi người ta là con gái, bà khó hiểu nói:
- Vì sao cô bé kia vừa thấy con lại giống như gặp quỷ, bối rối chạy trốn.
Trình Như Tuyết thản nhiên nói:
- Cô bé không phải sợ Đồ Phi, mà là ngại gặp Đồ Phi.
Địch Minh Nguyệt kinh ngạc nói:
- Sao con biết?
Trình Như Tuyết khẽ lắc đầu nói:
- Con không biết, chỉ là có cảm giác này.
Đồ Phi bội phục nhìn Trình Như Tuyết, giải thích:
- Thật ra có chút hiểu lầm.....
Đem chuyện xảy ra trước giữa hắn cùng Nhạc Tiểu Muội kể lại. Địch Minh Nguyệt nghe xong, còn cười nói:
- Nhạc Tiểu Muội này cũng có chút ý tứ, nếu là hiểu lầm, con cũng đừng trách người ta.
Đồ Phi gật đầu nói:
- Con không trách cổ, là trong lòng cô ấy cảm thấy không yên tâm, còn hoài nghi con cố ý, có chút giận con.
Địch Minh Nguyệt cười thối nói:
- Bà thấy là con nghịch ngợm, người ta giận con cũng phải.
Ba người lại hàn huyên một hồi, Địch Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, nói:
- Bà muốn ra chào hỏi khách khứa, không thể ở đây quá lâu, hai con ở chỗ này nghỉ ngơi, hay là tới phòng tiệc góp vui.
Trình Như Tuyết nói:
- Ngài lo công chuyện đi, con đi về......
Địch Minh Nguyệt nói :
- Vậy để cho Đồ Phi đưa con về .......
Trình Như Tuyết nói:
- Không cần đâu, khách sạn con ở cách nơi này rất gần.
Địch Minh Nguyệt kiên quyết nói:
- Gần cũng phải đưa, một cô bé xinh đẹp như con, làm sao bà có thể yên tâm để con đơn thân trở về, dù gì Đồ Phi cũng không muốn lộ diện trước mặt phóng viên, lưu lại cũng không gì để làm. Trình tiểu thư, con là chị kết nghĩa của Đồ Phi, chẳng khác gì là cháu gái bà, sau này tới Hồng Kông đừng ở khách sạn, buổi tối bà trở về sắp xếp cho con một căn, mai con về nhà bà sống.
Trình Như Tuyết từ chối nói:
- Thời gian con ở Hồng Kông rất ít, thích đi khắp nơi, ở khách sạn đã quen rồi.
Địch Minh Nguyệt nói:
- Địa phương khác bà mặc kệ, Hồng Kông không thể ở khách sạn.
Đồ Phi chen miệng nói:
- Địch nãi nãi, công ty chị Như Tuyết đặt ở cao ốc Trung Ngân, chuyển đến Tây Cống , đi lại đều phải qua biển, thật sự bất tiện.
Địch Minh Nguyệt bất mãn nói:
- Có gì mà không tiện, có thể để A Vinh lái xe đưa đón, chẳng lẽ con muốn nhìn chị mình ở khách sạn? Thật không hiểu chuyện......
Đồ Phi nói:
- Bà hiểu lầm, con có một vài kế hoạch đầu tư và thu mua ở Hồng Kông, ngoài ra , công ty dược cũng cần ở Hồng Kông thiết cơ cấu công tác, phụ trách thị trường Đông Nam Á, địa điểm làm việc sẽ tập trung đặt tại đảo Hong Kong. Cho nên con muốn mua nhà trên đảo Hong Kong, đến lúc đó lưu lại cho chị Như Tuyết một căn, chị cũng không cần ở khách sạn nữa.
Địch Minh Nguyệt cau mày nói:
- Con muốn mua nhà? Có cần thiết không, nhà bà cũng không phải là thiếu chỗ........
Đồ Phi nói:
- Nếu chỉ có con và chị Như Tuyết, nhà ở Tây Cống dĩ nhiên là đủ, nhưng bà biết bên cạnh con còn có đám người Bảo Minh. Vả lại chú Vinh tuổi đã cao, chỉ đưa đón bà còn được, chúng con nhiều người như vậy đều do chú lái xe đưa đón, không làm chú ấy mệt chết mới là lạ,. Dù sao bà đã quyết định giao nhà ở Tây Cống cho hai vợ chồng chú Vinh, chi bằng sớm đưa cho bọn họ, để bọn họ an tâm dưỡng lão, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.
Địch Minh Nguyệt suy nghĩ, cảm thấy lời Đồ Phi có lý, đáp ứng nói:
- Được rồi, các con muốn phòng bao lớn, bà bảo người ta đi tìm.
Đồ Phi nói:
- Càng lớn càng tốt, nếu không có nhà sẵn, mua đất luôn cũng được.
Địch Minh Nguyệt kinh ngạc nói:
- Hả.....
Đồ Phi cười giải thích:
- Không phải con muốn hưởng thụ, Hồng Kông rất nhanh sẽ trao trả, đến lúc đó nhiều thân nhân ở Bắc Kinh của con sẽ tới Hồng Kông chơi, có chỗ lớn một chút chiêu đãi bọn họ thì tốt hơn.
Địch Minh Nguyệt không khỏi lắc đầu bật cười, thở dài nói:
- Thân thích con quả thật không ít, nhà nhỏ thật sự không đủ dùng, cũng là con suy nghĩ chu đáo.
Sau khi Địch Minh Nguyệt rời đi, Trình Như Tuyết cầm túi xách cũng muốn đi.
Đồ Phi nói:
- Chị Như Tuyết, em có việc muốn cùng chị thương lượng, có thể ngồi một lát nữa được không?
Trình Như Tuyết do dự, nói:
- Đi tới chỗ chị rồi nói.
Phòng nghỉ này cho nhân viên phòng số 7 sử dụng, hoàn cảnh bình thường, cách âm cũng không được tốt lắm, trong đại sảnh phía trước đang đấu giá từ thiện, giọng nói MC hết sức vang dội, quả thật rất khó làm cho người ta bình tâm nói chuyện.
Bởi vì Trình Như Tuyết mặc lễ phục dạ hội, bộ váy trắng noãn kéo dài trên mặt đất, cho nên lần này hai người không có đi bộ tới khách sạn Lệ Gia, đi thang máy vào bãi đậu xe, cho lái xe Hoàng Bỉnh Vinh chở bọn họ đi. Xe chỉ vòng vo mấy khúc đã đến, hai người lên lầu đi vào phòng, Trình Như Tuyết vào phòng ngủ, Đồ Phi thì quen cửa quen nẻo đi tới ban công, khi hắn ngồi xuống cái ghế cũ.
Trình Như Tuyết thay đồ xong, khoác một cái áo khoác màu hồng từ phòng ngủ đi ra, trước rót cho Đồ Phi một chén nước, đi ra ban công đặt ở trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện hắn, hỏi:
- Muốn cùng chị thương lượng việc gì?
Đồ Phi nói ngay vào chủ đề:
- Em muốn mua công ty thiết kế của chị.
Trình Như Tuyết nói:
- Cách nói này không giống như thương lượng, chẳng lẽ em có thể xác định chị nhất định sẽ bán?
Đồ Phi nói:
- Chị Như Tuyết, sau khi công ty bán cho em, em muốn tiếp tục mời chị đảm nhiệm kiến trúc sư đứng đầu, còn bảo đảm không hạn chế tự do công việc của chị, chị muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ, vẫn có thể tự do tự tại chu du thế giới, nhiếp ảnh của chị.
Trình Như Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó tươi cười, thong thả nói:
- Em rất thông minh.
Đồ Phi mỉm cười nói:
- Em là em của chị mà, dĩ nhiên không thể quá ngu.
Nghe nàng nói như vậy, hắn liền biết phán đoán của mình không có sai. Trình Như Tuyết mở công ty, chỉ vì không muốn bỏ qua ngành học của mình, đồng thời cần đủ tiền cho nàng tự do tự tại đi chụp ảnh, từ góc độ khác mà nói, những thứ này đều là phương thức nàng dùng để xua đi nổi cô đơn.
Trình Như Tuyết đầu tư kinh doanh, mặc dù có người tin cẩn xử lý, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi, suy nghĩ một chút cảm thấy đem công ty bán cho Đồ Phi cũng không phải là không được, hỏi:
- Em muốn công ty thiết kế làm gi?
Đồ Phi giải thích:
- ở Vụ Giang em sắp phải xây dựng một trụ sở sản xuất thuốc khổng lồ, trung tâm thương mại Vụ Giang chỉ là kế hoạch đất thương mại thứ nhất, sau này sẽ còn ở những thành phố khác xây dựng trung tâm thương mại đồng dạng, cho nên cần một đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp thuộc về mình.
Trình Như Tuyết nói:
- Dã tâm không nhỏ, được rồi, chị có thể tặng công ty này cho em.
Đồ Phi lại nói:
- Vậy bán luôn công ty đầu tư cho em đi, em còn cần một ngành đầu tư, giúp em xử lý thu mua và sự vụ đầu tư.
Trình Như Tuyết nói:
- Công ty đầu tư của chị quy mô không lớn, hơn nữa còn làm đầu tư chứng khoán, không quen nghiệp vụ phương diện thu mua.
Đồ Phi nói:
- Không sao, trước ra dáng ra vẻ là được, nghiệp vụ phương diện tài chính chứng khoán em cũng cần. Chị Như Tuyết, thật ra em không chỉ có muốn mời chị đảm nhiệm kiến trúc sư thiết kế, còn hi vọng mời chị đảm nhiệm giám đốc ngành tài nguyên nhân lực, hay làm một cố vấn cũng tốt, hiện nay em rất thiếu nhân viên đắc lực, bằng ánh mắt như kính chiếu yêu của chị, nếu có thể tới giúp em, em có thể an tâm không lo.
Trình Như Tuyết liếc nhìn hắn, sẵng giọng:
- Tham như quỷ, chẳng những muốn mưu tính công ty chị, còn muốn mua cả chị nữa?
Đồ Phi lần đầu tiên chứng kiến biểu lộ tức giận của Trình Như Tuyết, chỉ cảm thấy trăm hoa cùng nở, khiến người ta không khỏi rung động, trông thấy mà ngây dại.
Trình Như Tuyết bị ánh mắt hắn làm nóng lên, chuyển mặt sang một bên, nói:
- Để chị suy nghĩ một chút.
Đồ Phi phục hồi tinh thần, thấy Trình Như Tuyết đã giãn lòng, thừa dịp còn nóng rèn sắt nói:
- Không cần nghĩ, không phải chị thích chu du thế giới sao, em cam đoan dùng tốc độ nhanh nhất đem kinh doanh mở ra khắp thế giới, đến lúc đó chị một bên giúp em, một bên nhiếp ảnh, một công đôi việc, thích hợp quá còn gì.
Mặc dù Trình Như Tuyết cảm thấy Đồ Phi ăn nói ba hoa, nhưng nghe hắn nói thành khẩn, hơn nữa vẻ mặt đáng thương khẩn cầu, không khỏi mềm lòng, gật đầu nói:
- Được rồi, chị có thể tặng công ty thiết kế và công ty đầu tư cho em, về phần vấn đề tài nguyên nhân lực, chị........cũng có thể cố sức giúp em, về phần giám đốc , cố vấn gì đó thì không cần, da mặt em dày như vậy, chị cũng không muốn bị em dùng chức vụ trói buộc.
Đồ Phi vui vẻ nói:
- Cảm ơn chị Như Tuyết, mai em sẽ tìm người định giá hai công ty.
Hắn biết Trình Như Tuyết không quá để ý tiền tài, đối với mình lại rất hào phóng, nếu trực tiếp hỏi nàng, giá tiền có khả năng sẽ rất thấp, vì không để nàng chịu thiệt, còn không bằng đi tìm bộ phận chuyên nghiệp đánh giá.
Không ngoài dự đoán của hắn, Trình Như Tuyết quả nhiên nói:
- Em nhận công ty trước đi, may mà ngày thường chị cũng không thường quản lý sự vụ hai công ty, giao tiếp sẽ không phải vấn đề quá lớn. Vấn đề tiền nong không sao, chờ chừng nào em tài chính dư dả thì đưa được rồi, dù sao chị không cần tiền gấp.
Đồ Phi nói:
- Chị yên tâm, tài chính trong tay em bây giờ cũng rất dư dả.
Trình Như Tuyết nhìn kỹ Đồ Phi, cảm giác hắn không phải là nói láo, không nhịn được hỏi:
- Chị rất hiếu kỳ, thời gian em mở công ty không dài, mà quy mô đầu tư của trung tâm thương mại Vụ Giang lại lớn như vậy, tài chính làm sao lại dư dả?
Đồ Phi cười nói:
- Không gạt chị, em vừa lấy được 800 triệu đô la, mặc dù có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng khổ nổi không đủ nhân thủ, cho nên mới mặt dày xin chị xem xét giúp em một nhóm nhân viên mới.
Trình Như Tuyết bình thường luôn tĩnh táo giống như băng sơn, nghe được mấy chữ này từ trong miệng một thiếu niên nói ra, thì không khỏi thất kinh, giật mình nói:
- 800 triệu? Đô la?
Đồ Phi gật đầu, khẳng định nói:
- Chuẩn xác hơn, là 827 triệu đô la.