“Cái gì đây?”, Harry cầm mấy miếng chocolate hỏi Ron: “đây không phải là Ếch nhái thật đấy chứ?”
“Tất nhiên không rồi, dùng phép thuật tạo hình thôi mà”, Ron nói: “mỗi thanh chocolate Ếch nhái đều kèm theo một cái card in hình phù thủy nổi tiếng cho trẻ con sưu tập chơi. Mình đã có hơn 500 tấm rồi, còn thiếu Agrippa và Ptolemy thôi”.
Harry mở miếng bọc một thanh chocolate, lấy ra một cái card, trên card là hình một ông già. Ông ta đeo cái kính hình bán nguyệt, mũi dài khoằm, tóc trắng phau, râu ria đầy mặt, dưới bức hình có ghi: Albus Dumbledore.
“A, đây nhất định là cụ Albus Dumbledore”, Harry kêu lên.
“Đừng có nói với mình là cậu chưa nghe đến tên cụ Dumbledore đấy”, Ron nói: “cho mình một thanh đi, biết đâu lại vớ được card của Agrippa…, cám ơn cậu”.
Harry lật tấm thẻ, thấy đằng sau có một hàng chữ liền đọc lên cho Ron và Lâm Thiên nghe:
Albus Dumbledore, hiệu trưởng Hogwarts đương nhiệm. Được coi là phù thủy vĩ đại nhất của thời hiện đại; nổi danh nhờ đánh bại phù thủy Hắc ám Grindewart năm 1945, cùng cộng sự Nicolas Flamel phát hiện ra 12 công dụng của máu rồng. Giáo sư Dumbledore thích nghe nhạc thính phòng và chơi Bowling.
Harry lại lật tấm card lại, kinh ngạc phát hiện chân dung Dumbledore đã biến mất.
“Oái, cụ chạy đi đâu mất tiêu rồi?”
“Ờ, không phải cậu định bắt cụ ngồi ở đây cả ngày à?”, Ron nói: “yên tâm, tí cụ lại về. Hầy, chán quá, lại là Morgana, mình đã có tới sáu cái rồi. Hehe, Lâm Thiên, cậu có ăn không? cậu cũng có thể sưu tập luôn”, Ron dòm dòm đống kẹo chocolate, rõ là muốn sớm mở chúng ra.
“Cậu muốn ăn gì, cứ tự nhiên”, Lâm Thiên đáp: “ở thế giới Muggle, người ta chỉ đứng yên trong hình thôi, thế Harry mới ngạc nhiên”.
“Ô, vậy sao?, cậu nói bọn họ hoàn toàn không động đậy à?”, Ron rất bất ngờ: “quái dị thật”.
Khi cụ Dumbledore lò dò chui lại vào trong tấm hình, còn cười với Harry một cái thì nó lại kinh ngạc thêm một lần.
Ron thì hình như đang say mê chiến đấu với mấy thanh chocolate, quên cả xem mấy tấm card kia là hình gì. Riêng Harry thì vẫn đắm chìm trong đó, không bao lâu, nó đã có được hình cụ Dumbledore, Morgana, ông Hengist xứ Woodcroft, Alberic Grunnion, Circe, Paracelsus và Merlin.
Còn Lâm Thiên lúc này đã ăn xong bánh, bắt đầu chuyển hứng thú sang mấy túi kẹo dẻo nhiều vị hình hạt đậu.
“Cẩn thận đấy”, Ron nhắc nhở: “vị gì cũng không thiếu đâu!, cậu có thể nếm được các loại bình thường như vị chocolate, vị hồ tiêu, bạc hà, mứt miếc…, nhưng cũng có vị rau diếp cá, gan heo, nội tạng, óc bò, toàn thứ quái dị lắm. Anh George nói có lần tí xỉu vì nếm thử một vị kì quặc gì đó rồi”. Ron gẩy một viên đậu màu xanh, ngắm nghía cẩn thận rồi cắn thử một miếng nhỏ.
“A, cũng được đấy, vị mạch nha”.
Ba đứa liền ngồi ăn kẹo dẻo rất vui vẻ, Harry ăn qua vị bánh bao chiên, vị cà ri, dâu tây. Lâm Thiên thì nếm được vị cà phê, cỏ, cá chim.
Giờ thì mấy đứa đã có gan thử thêm nhiều loại, Harry ăn qua một cái kẹo đậu màu xám nghoét có mùi hồ tiêu, còn Ron thì thậm chí sờ vào cũng không dám.
Cảnh nông thôn từ từ biến mất bên ngoài cửa sổ, tàu càng đi càng vào vùng vắng vẻ hoang dã, những cánh đồng bát ngát đã không thấy đâu, thay vào đó là những rừng cây rậm rạp, những đoạn sông uốn khúc và những mảnh núi xanh nâu.
Có tiếng gõ cửa, ba đứa nhìn lên, thằng oắt mặt tròn Lâm Thiên gặp ở sân ga, tức là Neville, bước vào.
“Xin lỗi”, nó mếu máo: “các bạn có thấy con cóc của mình đâu không?”
Bọn Lâm Thiên đương nhiên lắc đầu không biết. Thằng cu khóc toáng lên: “tìm không thấy rồi, nó không thích mình, không muốn ở cùng mình rồi”.
“Chắc lát nó lại về thôi”, Harry an ủi.
“Ừ, mong thế”, thằng nhỏ buồn bã nói: “nếu các bạn nhìn thấy nó, làm ơn báo dùm mình”, nói xong dợm mình bước ra.
“Ê, chờ tí đã”, Lâm Thiên đột nhiên mở miệng: “để mình giúp cậu, con cóc của cậu tên gì?”
Neville nghe Lâm Thiên nói vậy, khó khăn lắm mới ngừng nức nở: “nó tên là Trevor, thực là cậu có thể tìm được nó không?”
“Thử thử coi”, Lâm Thiên móc đũa phép ra, miệng niệm thần chú bùa Triệu tập:
“Accio Trevor” (ta gọi cóc Trevor).
Thần chú niệm xong, trong toa yên tĩnh lại chốc lát, không bao lâu, một con cóc bay vèo từ ngoài cửa toa vào.
“A!”, Neville mừng rỡ bắt lấy con cóc của mình, sau đó miệng mồm lia lịa cảm ơn Lâm Thiên.
Chờ Neville đi khỏi, Ron nói: “thật chả hiểu sao nó khổ sở vậy nhỉ, đấy mà là mình thì mình vứt con cóc đi lâu rồi. À mà thôi, mình cũng có con Scabbers vô dụng dở hơi đây”. Ron chán ngán nhìn con chuột vẫn đang ngủ khì dưới chân.
“Mình mà bắt được một con cóc thì đã cho nó làm mồi cho Tử Phong lâu rồi”, Lâm Thiên cũng nổi hứng, lôi cái lồng nhốt Tử Phong ra cho Harry và Ron xem.
“A, không phải chứ?, bồ nuôi một con ưng!, rất đắt tiền đấy!”, Ron giật mình: “chết, hình như… ưng rất thích ăn chuột phải không?”
“Không để nó ăn con chuột của bồ đâu”, Lâm Thiên cất cái lồng đi, trấn an Ron một câu.
“Hôm qua mình định biến Scabbers thành màu vàng nhìn cho đẹp mắt, nhưng làm mãi vẫn không được, để mình làm cho bồ xem…”, Ron lục lọi trong rương đồ nửa ngày mới tìm thấy một cây đũa phép cũ kĩ, đầu đũa còn dính mấy sợi trăng trắng lớt phớt.
“Lông kì lân ấy mà, nhưng dùng tạm vẫn được…”, Ron giải thích.
Ron giơ đũa phép lên, đang định niệm thần chú thì cửa toa lại mở, lần này tiến vào là một cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh.
“Neville nói con cóc của cậu ta được một người trong các cậu dùng thần chú tìm ra”, giọng cô bé như bà chủ oai như óc, tóc nâu dày, thêm mấy cái răng cửa to oành nhìn hơi mất cảm tình.
“Lâm Thiên làm đấy”, Ron có vẻ tự hào nói, nhưng cô nhỏ không thèm nghe, ánh mắt tò mò nhìn cây đũa phép trên tay Ron.
“A, định dùng phép thuật hả? cho tụi này mở rộng tầm mắt coi”. Cô bé ngồi xuống, Ron coi mòi giật mình thót một cái.
“Ờ..cũng được!”, giọng nó gượng gạo.
“Úm ba la, đờ ra cu la, chuối tây chuối ta, mau đem con chuột vừa ngu vừa béo này biến mau, màu vàng cũng được”.
Ron vẩy đũa phép liên hồi nhưng chẳng có gì xảy ra. Scabbers vẫn màu xám ngoét, vẫn ngủ li bì.
“Cậu chắc là câu thần chú đúng đấy chứ?”, cô bé nói: “hình như sai rồi. Tôi cũng có thử qua vài câu thần chú, linh nghiệm hết đấy. Nhà tôi không có ai là phù thủy, nên tôi rất ngạc nhiên khi nhận được thông báo nhập học. À nhưng tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói Hogwarts là trường phủ thủy danh tiếng nhất. Tôi học thuộc lòng hết sách giáo khoa rồi, hi vọng là đủ. À mà tôi tên là Hermione Granger, các cậu thì sao?”, cô nhỏ mở miệng là tuôn một tràng dài pháo tép khiến Lâm Thiên điếc tai vì sợ.
Harry nhìn Ron, thấy vẻ đờ ra của nó là biết giống mình rồi, chẳng có đứa nào thuộc lòng được cả đống sách giáo khoa cả.
“Ron Weasley”, Ron nhát gừng.
“Lâm Thiên Taylor”, Lâm Thiên vừa trả lời vừa dùng đũa phép chỉ vào con chuột: “biến ảo màu sắc, vàng!”.
Theo tiếng nói hắn dứt, con Scabbers tức thì biến thành màu vàng, mà nó cũng không phát hiện ra sự biến hóa của mình, vẫn say sưa nằm ngủ.
“Thần chú thật kì diệu”, Hermione hình như bị đòn biểu diễn của Lâm Thiên đả kích lòng tin không ít, mở miệng khen ngợi. Lâm Thiên lờ đi mặc kệ, tinh vi quá là không được.
“Tôi là Harry Potter”, Harry thấy không khí có vẻ trầm lắng, nói ra tên của mình.
“Thật hả?”, Hermione lập tức thốt lên: “tôi biết rất nhiều chuyện liên quan về cậu, tôi có vài cuốn sách đọc thêm, cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc Ám cùng cuốn Những sự kiện pháp thuật chính trong thế kỷ XX, cậu đều được nhắc tên nha”.
“À, ừ”, Harry đã nghe Lâm Thiên nói qua nên chẳng có gì ngạc nhiên nữa.
“Trời đất, cậu không biết gì sao? nếu tôi mà là cậu, nhất định phải xem hết người ta nói gì về mình”.
Hermione đột ngột chuyển giọng: “à mà các cậu có biết mình sẽ được phân vào ký túc nào không? tôi đi hỏi rồi, hi vọng được phân vào nhà Gryffindor, ai cũng bảo chỗ đấy tốt nhất, nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở đấy. Mà không thì Ravenclaw cũng được…, thôi ba cậu mau thay đồ đi, sắp đến nơi rồi đấy”, cô bé nói xong rồi bỏ đi cái ào y như lúc đến.
Lần đầu gặp mặt Hermione, Lâm Thiên dùng tài trí của mình đả kích cô bé một chút, dù sao tự phụ thông minh ắt không tốt về sau.
“Ôi Merlin, có phân con vào nhà nào cũng làm ơn đừng chung ký túc với con nhỏ đó”, Ron vừa nói vừa quăng đũa phép vào rương: “may có Lâm Thiên bồ đấy, không thì mình mất mặt rồi”.