“Mấy ông anh của cậu được phân vào đâu?”, Harry hỏi.
“Gryffindor”, giọng Ron lại uể oải: “ba má mình cũng từng học ở đó, không biết ba má có nói gì nếu mình không được chọn vào không. Mình thấy Ravenclaw cũng được, chỉ sợ bị phân vào Slytherin thì chết”.
“Là ký túc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy từng học phải không?”, Harry hỏi.
“Ừ”, Ron ngồi bịch xuống ghế, bộ dạng đầy lo âu mệt mỏi.
“Chủ yếu là chúng ta muốn vào Gryffindor, cái này mới là quan trọng nhất”, Lâm Thiên ẩn ý nhắc nhở Ron, hắn nhìn không quen cái thái độ này.
“Hai ông anh đã tốt nghiệp của bồ giờ làm gì?”, Harry hỏi sang chuyện khác, nó cũng rất muốn biết phù thủy làm gì sau khi học hành xong.
“Anh Charlie sang Romania nghiên cứu rồng, anh Bill ở châu Phi làm việc cho ngân hàng Gringotts”, Ron kể: “ mà hai bồ nghe qua về chuyện mới nhất về Gringotts chưa, trên Nhật báo tiên tri có đăng rất cụ thể đấy, à nhưng hai bồ ở cùng Muggle thì không đọc được - có người định cướp một hầm bạc được bảo vệ rất nghiêm”.
“Thế á? Sau đó thì sao?”
“Chẳng có gì cả, thế mới thành tin giật gân, kẻ cướp đến giờ vẫn nhởn nhơ ở ngoài. Ba mình nói nhất định là một phù thủy pháp thuật cao cường của phe Hắc ám. Nhưng bên Gringotts xác nhận không có thứ gì bị lấy trộm, thế mới thành vấn đề. Ai cũng đang e dè, lo có phải kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đứng đằng sau điều khiển không”.
Ron tiếp tục nói: “ba mình thì cho rằng không phải, nói mấy năm trước chuyện giống như vậy đã từng xảy ra một lần, một chủ tiệm giàu có bị người cướp mất chìa khóa ngân hàng, sau bị lấy đi toàn bộ tài sản tích lũy cả đời, nghe nói mấy trăm nghìn Galleon đấy! đến giờ vẫn chả ai hiểu tội phạm làm thế nào xỏ mũi yêu tinh ngay trước mặt được, có trình độ như vậy, làm thêm một cú nữa cũng không có gì khó phải không?”
Lâm Thiên nghe chuyện, vẻ mặt thì bình thường, nhưng trong bụng lại không ngờ lần biểu diễn đó của mình còn có người nhớ.
Tiếp đó ba đứa bắt đầu bàn đến trò chơi Quidditch, Ron oai phong lẫm liệt giảng giải cho Harry và Lâm Thiên cách thức cùng luật chơi. Đột nhiên, cửa toa lại bị mở, nhưng lần này người tiến vào không phải là Neville hay Hermione.
Ba thằng nhóc xuất hiện trước cửa toa, bộ dạng nghênh nghênh ngang ngang, hai cu con mặt mày gấu ó đứng ở hai bên một thằng bé mặt nhợt, như là hai tên vệ sĩ của nó vậy.
“Đúng không hả?”, thằng bé mặt nhợt hỏi Harry: “chúng nó đồn ầm lên là Harry Potter đang ở trong toa này, thì ra là mày phải không?”
“Phải”, Harry đáp, nó nhìn hai thằng gấu ó bên cạnh.
“À, đây là Crabbe, đây là Goyle”, thằng mặt nhợt thấy Harry nhìn tụi nó, hờ hững giới thiệu :” tao là Malfoy, Draco Malfoy”.
Ron ho khan một tiếng, hình như cố không bật cười, thằng Malfoy nhìn nó.
“Mày thấy tên tao buồn cười lắm hả? tao không thèm hỏi mày là ai, ba tao đã nói cho tao biết bọn nhà Weasley đều tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang rồi, con cái thì đông nuôi ăn không đủ, đúng chứ?”
Nó lại quay sang Harry: “mày rất nhanh sẽ biết có những gia đình phủ thủy đẳng cấp hơn, Potter, mày không định kết bạn với bọn tầm thường đấy chứ? Cái này thì tao giúp mày được”.
Nó đưa tay ra định bắt tay Harry, nhưng Harry lờ đi.
“Tao tự biết đứa nào tầm thường rồi, cảm ơn”, Harry lạnh nhạt nói.
Draco Malfoy không thẹn đến nỗi đỏ mặt, nhưng hai tai nó cũng bắt đầu đổi màu.
“Tao mà là mày nha, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút”, nó chậm rãi nói: “mày nên lễ phép hơn, nếu không mày sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày. Bọn họ cũng không biết tốt xấu. Nếu mày còn tiếp tục qua lại với cái lũ rách rưới như bọn Weasley này thì cũng có ngày toi thôi”.
Ron đứng bật dậy, mặt đỏ bừng như tóc nó.
“Mày nói lại coi”, Ron nói, giọng rất kích động.
Lâm Thiên đứng lên vỗ vỗ vai nó như an ủi, sau bước lên một bước đưa mắt ngắm nghía ba thằng oắt.
“Sao, mày muốn đánh nhau hả?”, Malfoy cười khẩy.
Lâm Thiên chậm rãi nói: “tao cũng không ngại dạy dỗ mấy thằng không có giáo dục như bọn mày một chút”.
Cả bọn tức lắm, Goyle không nhịn được chồm lên, Malfoy và Crabbe vẫn đứng im, tụi nó thấy Goyle to béo hơn hẳn Lâm Thiên mà.
“A!”, Goyle còn chưa kịp chạm vào Lâm Thiên thì đã kêu lên đau đớn, một cước của Lâm Thiên đạp trúng bụng Goyle, cái áo choàng đen thẫm tức thì hiện lên một vết chân xám bụi. Thân hình Lâm Thiên lại rất nhanh sáp lại, hai tay vung lên, một tiếng “crak” vang rõ mồn một, Goyle đau đớn kêu, hai bả vai đồng thời bị Lâm Thiên bẻ cho trật khớp, ngã oạch xuống đất. Crabbe cuống quýt chân tay định đỡ nó lên, nhưng thấy Lâm Thiên bước lên thì vội hoảng hốt lùi lại.
Lại thêm hai tiếng “rak, rak”, Goyle một lần nữa rú lên, thì ra Lâm Thiên chỉnh lại khớp xương của nó, vấn đề là động tác mạnh tay chút thôi.
Ba thằng nhóc mắt như tóe lửa nhìn Lâm Thiên đang cười khẩy, nhưng không có thằng nào dám xông lên nữa.
“Cút!, không tao cho chúng mày đi bằng hai tay bây giờ”, Lâm Thiên bước lên một bước, ba thằng cu quýnh quáng ôm nhau chuồn nhanh ra ngoài.
Còn lại ba đứa đắc ý cười phá lên.
“Quá tuyệt, Lâm Thiên”, Harry nói: “bồ làm thế nào hay vậy?”
“Các cậu nghe qua Kungfu Trung Quốc chưa?”, Lâm Thiên bình thản nói: “mình được một ông già Trung Quốc dạy, vừa rồi là Cầm nã thủ, một môn rất cơ bản”.
“Có thể dạy tụi này được không, ngón này quá đã đi”, Ron hưng phấn nói, còn Harry tuy không nói, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của nó là hiểu.
“Theo quy củ Trung Quốc là không được tùy tiện dạy kungfu cho người khác”, Lâm Thiên nói, liếc thấy vẻ thất vọng của hai đứa, tiếp tục nói: “nhưng đòn vừa rồi thuộc về loại cơ bản, dạy hai bồ cũng không sao”.
Hắn nói vậy kể không sai, võ công khó ở nội công, các thứ khác như Cầm nã thủ chỉ là dạng ngoại công thô thiển, dạy người khác cũng chẳng có gì.
“Hoan hô!, Kungfu, kungfu Trung Quốc”, Ron thích chí hò hét.
Lâm Thiên cắt ngang sự hưng phấn của nó: “học kungfu rất vất vả đấy, bồ tưởng dễ lắm sao? muốn học thứ như Cầm nã thủ vừa rồi ít ra phải mất một năm mới tàm tạm được, gân cốt cũng phải thích hợp mới xong”.
“Khó dữ vậy à?”, Ron thất vọng lầm bầm, dáng vẻ như pháo tép xịt ngòi.
“Nhà Malfoy đó ghê gớm lắm sao?”, Harry trông không thất vọng lắm, dù sao nó cũng không mê mẩn Kungfu như Ron.
“Ba mình nói ba nó là quản trị trường Hogwarts”, Ron tức khí nói: “nhà nó là một trong những người đầu tiên quay lại phe ta khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất, nói họ trúng Lời nguyền Độc đoán. Ba mình không tin, ba nói lão Malfoy chắc đã hối lộ vài quan chức để dễ dàng thoát qua vụ này”.
Ngay lúc đó cô bé Hermione lại tiến vào, bộ dạng rất nghiêm túc.
“Bạn cần tụi này giúp gì sao?”, Lâm Thiên hỏi.
“Tốt nhất là bạn trật tự đi”, Hermione tức giận nói: “tôi vào đây chẳng qua vì ngoài kia bọn nó cứ chạy lên chạy xuống hành lang như trẻ con. Mấy bạn tốt nhất nên mau thay đồng phục đi, tôi vừa lên đầu toa hỏi người soát vé, ông ấy nói chúng ta sắp tới nơi rồi. Lại còn vừa đánh nhau phải không? tôi thấy có ba đứa vừa cuống quýt chạy ra khỏi đây, một đứa còn có vết giày trên áo nữa. Chúng ta chưa đến nơi mà mấy bạn đã bắt đầu gây chuyện rồi”.
“Là bọn nó bắt đầu trước, liên quan gì tới tụi tôi”, Ron có vẻ khó chịu với cô bé: “giờ chúng tôi muốn thay đồ, bạn làm ơn ra ngoài được không?”
Hermione trừng mắt nhìn Ron, ánh mắt dừng trên mũi nó vài giây rồi cau có bỏ đi.
“Bạn ấy thấy vết lọ trên mũi bồ đó, Ron”, Lâm Thiên quay sang nói: “lau cái mũi đi”.
Trời đã tối hẳn, có thể nhìn thấy một khu rừng ẩn dưới màn trời tím thấm, đoàn tàu như đang dần giảm tốc độ.
Ron chà chà cái mũi mình, tự nhiên lại nhớ đến võ công của Lâm Thiên, tò mò hỏi: “Lâm Thiên, bồ học Cầm nã thủ hết bao lâu?”
Lâm Thiên khẽ cười, vừa thay đồng phục vừa nói: “nếu buộc phải có thời gian cụ thể hả, hình như mất hai giờ!”.