"Điện hạ, mới vừa nhận được tin tức, một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi ở dong binh tửu bar vì một nữ nhân cùng ngũ cấp dong binh xảy ra xung đột, sử dụng một cố thánh khí cổ quái cắt đứt hai đùi dong binh kia, có thể đó chính là người ngài muốn tìm." Cửa phòng Khải Đức đột nhiên được người gõ cửa mở ra.
"Tin tức chuẩn xác không?" Khải Đức chợt đứng dậy khỏi ghế, đối với Lâm Thanh Hàn hắn có thể nói là hận thấu xương, nghe tin tức như thế thử nghĩ tâm tình kích động đến cỡ nào.
"Theo lý là chuẩn xác." Người nọ cung kính hồi đáp, "Bất quá còn chưa thể xác định được chính là người ngài muốn tìm, dù sao trừ ngài ra, cũng chưa người nào gặp qua hắn."
"Tốt lắm, có người đi theo hắn không?" Khải Đức lạnh nhạt gật đầu hỏi.
"Đã tra rõ, hắn hiện tại đang ở trong Lam Nguyệt tửu điếm."
"Vậy còn chờ gì nữa?" Khải Đức lạnh lùng nói, "Dẫn người đi bắt hắn cho ta, ta muốn người sống!"
"Vâng, điện hạ!"
Nghĩ đến tao ngộ xế chiều tại phủ hầu tước, Khải Đức một lại càng tức giận. Nhược Lâm không ngờ hướng mình nói, không biết Lâm Thanh Hàn đi nơi nào, hơn nữa, thái độ đối với mình cực kỳ lãnh đạm, mà hết thảy đều là do tên Lâm Thanh Hàn kia gây nên!
Được rồi, còn có thánh khí cổ quái trong tay hắn, nếu mình có thể có được nó chẳng phải thực lực tăng mạnh hay sao, không cần phải nghi ngờ là sẽ đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, leo lên vị trí đó?
Nghĩ vậy, sát ý trong lòng Khải Đức nặng thêm vài phần, "Lâm Thanh Hàn, không ngờ ngươi thật sự dám đến…… Nếu không khiến cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này, ta, nhị hoàng tử thề không thèm làm."
……………………
Đêm có vẻ phá lệ mông lung.
Ánh trăng như nước chậm rãi hiện ra, men theo cửa sổ đem nửa khuôn mặt của Lâm Thanh Hàn chiếu sáng.
Lúc này Lâm Thanh Hàn sớm đã ngủ, chăn mền tà tà đắp ở trên người, có vẻ vô cùng u tĩnh.
Vài đạo bóng đen không tiếng động từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nhưng không hề phát ra một tiếng vang nào cả. Cảnh giác nhìn Lâm Thanh Hàn trên giường liếc mắt một cái, lập tức yên lòng, nhìn nhau một chút, xuất ra một lọ dược thủy trong suốt hướng Lâm Thanh Hàn bước tới.
"Phanh!"
Một viên đạn tinh chuẩn vô cùng bắn vào đầu người nọ, dược thủy trong suốt kia cũng bị Lâm Thanh Hàn tiếp lấy vào tay.
Ngáp một cái, Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng nhìn mấy người đó thản nhiên nói, "Mấy vị, muốn uống chút gì không?"
"……"
Trong lúc nhất thời, mấy người đó không khỏi đều bị thái độ quỷ dị này của Lâm Thanh Hàn làm rung động.
"Lên!" Người cầm đầu nọ lập tức phản ứng lại, khoát tay ra hiệu cho mọi người động thủ.
"Phanh!"
Đầu tiên mi tâm người vừa cất bước bỗng dưng sinh ra một cái lỗ máu nhỏ cỡ hạt đậu phộng, không một tiếng động ngã xuống.
"Tại sao chứ, mời ngươi uống ngươi lại không uống, lại muốn đi cướp đậu phộng là sao hả?" Lâm Thanh Hàn làm ra bộ dáng vô cùng tiếc hận lắc đầu nói.
"Cùng nhau động thủ, hắn chỉ có một người thôi." Người cầm đầu lại hạ lệnh lần nữa nói.
"Ặc, sao các ngươi phát hiện lẹ quá vậy." Cùng lúc mấy người đó động thủ, Lâm Thanh Hàn trêu chọc cười nói.
"Phanh!"
Tiếng súng thanh thúy lại vang lên, bốn cỗ thi thể đồng dạng không một tiếng động ngã xuống. Hơn nữa vết thương lại nhất trí một cách thần kỳ, đều là trúng đạn giữa mi tâm.
"Ngươi còn muốn thử nữa không?" Lâm Thanh Hàn mỉm cười chuyển hướng về phía thủ lĩnh nói, mà lúc này, cũng chỉ còn lại có một mình hắn.
Hàn ý lạnh thấu xương nhất thời nảy lên trong lòng người nọ, thủ đoạn như vậy căn bản không phải hắn có thể tưởng tượng ra cùng ứng phó được.
"Muốn giết cứ giết, ngươi đừng hòng ta khai bất kỳ thứ gì." Trầm mặc trong chốc lát, người nọ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng nói.
Mặc dù thất bại, nhưng mà nếu như thanh niên này muốn từ cạy ra từ trong miệng mình bất kỳ điều gì, thuần túy chính là một loại suy nghĩ viễn vong. Từ cái ngày bắt đầu được huấn luyện, bản thân đã trải qua khảo nghiệm đủ loại cực hình, vô luận là thủ đoạn bức cung nào cũng không có khả năng khiến cho mình khai miệng, điểm ấy hắn rất tự tin.
"Ờ." Lâm Thanh Hàn rất phối hợp gật đầu, "Bất quá, ta cũng đâu định hỏi ngươi cái gì."
"……" Lần này thì tới phiên hắn cứng họng, không muốn hỏi, vậy ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì?
"Ta vốn định nhờ ngươi giúp ta đem đống cặn bã này xử lý một chút mà thôi." Lâm Thanh Hàn chỉ vào mấy cỗ thi thể dưới đất một chút, rất là vô tội nói. (DG: Vô tội thấy ớn luôn)
"……"
"Phanh!"
"Không giúp thì thôi, kích động như thế làm con mẹ gì? Thiệt tình, lại bắt ta phải dọn thêm một cái cặn bã nữa." Bĩu môi một cái, đem súng thu hồi lại bên hông, Lâm Thanh Hàn bất mãn thầm nói.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Hàn cảm giác được bản thân muốn xử lý đống cặn bã này thật sự có chút khó khăn. Vì vậy sảng khoái cởi quần áo ra, trực tiếp nhảy vào trong chăn, sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
"Bớ người ta, cứu mạng, giết người kìa!!!"
……………………
"Thế nào rồi?" Khải Đức trong phòng có chút nóng nảy đi qua đi lại, nghe được tiếng đẩy cửa liền mở miệng nói.
"Hồi điện hạ, nhiệm vụ thất bại, phái ra sáu gã ám ảnh sát thủ đều bị giết, vết thương đều nằm tại mi tâm."
Khải Đức nhất thời trầm mặc hẳn, lập tức hung hăn đem mọi thứ trên bàn hất đổ xuống.
"Phế vật, tất cả đều là phết vật!"
"Thỉnh điện hạ trách phạt!"
"Trách phạt? Trách phạt, trừ câu này ra ngươi còn có thể nói được gì nữa?" Khải Đức tức giận lớn tiếng gào nói, "Ta không thích nghe những lời nhảm nhí, ta chỉ cần kết quả, hiểu chưa, là kết quả!!!"
"Vâng, điện hạ, thuộc hạ sẽ đi an bài." Người nọ vội vàng đáp ứng nói.
"Chờ một chút!" Khải Đức đột nhiên nói, "Nếu như không thể bắt sống…… Giết chết đi, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ cho ta, bên người hắn có cái gì ngươi cũng đều phải mang về cho ta,m nhất là cái thành khí cổ quái nọ! Nghe chưa?"
Nghĩ đến thánh khí quỷ dị của Lâm Thanh Hàn, lưng Khải Đức không khỏi nổi lên một trận lạnh lẽo, có thứ đồ chơi đó trong tay, muốn bắt sống tựa hồ thật sự không dễ dàng như vậy. Giết chết cũng tốt, dù sao cái thánh khí đó cũng không bị phá hỏng.
"Vâng, điện hạ!" Người nọ không khỏi thở dài một cái, chỉ cho phép bắt sống, không thể nghi ngờ là một trói buộc cường đại, căn bản là không cách nào động tay động chân, rất nhiều phương pháp đều không thể sử dụng được.
Bây giờ lệnh cấm hủy đi rồi, được, tự nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều, dù lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ có một người mà thôi!
Chỉ cần còn chưa đạt tới thánh vực, không một ai có thể thoát khỏi truy sát cường độ cao!