Tiêu Văn Bỉnh ra khỏi phòng quản lí, trong lòng có vài phần cảm kích Trình Dực Phi, hắn đối với nhân viên thật là phúc hậu. Lại lần nữa cảm thán, ông chủ giống như vậy, dù sao đã không nhiều lắm.
Nhưng hắn không biết, Lô Quân lúc bỏ đi, đã trực tiếp ném ra mười vạn nguyên.
Trình Dực Phi làm như vậy, cũng chỉ là lấy ra một phần nhỏ mà thôi. Nếu Trình Dực Phi không có bản sắc của thương nhân, làm sao có thể tồn tại trong thương trường ngươi lừa ta gạt, lại có thể phát triển tới như vậy.
" Thế nào?" Trương Nhã Kì nhìn thấy hắn đi ra, bật người đứng lên, nhỏ giọng hỏi.
Dựng bàn tay, xòe hai ngón, làm dấu hiệu thắng lợi.
Trương Nhã Kì mỉm cười, đó là tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho hắn.
" Trương Nhã Kì, anh phải đi, phiền toái em giúp anh chào từ biệt Quán Cần bọn họ."
" Đi rồi? Không phải anh mới vừa nói không có việc gì sao?" Trương Nhã Kì kinh ngạc hỏi han.
" Đúng vậy, lúc này là anh đi công tác thôi." Tiêu Văn Bỉnh đem chi phiếu phe phẩy trên không một chút, phát ra tiếng phất nhỏ của giấy.
Trương Nhã Kì đôi mắt tinh, vừa nhìn, hơi có vẻ kinh ngạc nói: " Một vạn nguyên? Ông chủ cấp sao?"
Dù sao nàng cũng là thư kí của ông chủ, đã nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy, một vạn nguyên đối với nàng mà nói, cũng không phải là số tiền đáng ngạc nhiên gì.
" Đúng vậy, ông chủ cấp. Anh phải đi một thời gian ngắn mới trở về, cho nên phát tiền thưởng trước cho anh."
Nghi hoặc liếc mắt đánh giá Tiêu Văn Bỉnh đang đắc ý dào dạt, Trương Nhã Kì nhẹ giọng hỏi: " Muốn gọi bọn họ tới cho anh tiễn biệt không?"
Trương Nhã Kì nhắc tới bọn họ, là hai người bạn tốt khác mà Tiêu Văn Bỉnh chơi thân ở trong công ti, mỗi lần đi ra ngoài ăn khuya, đánh bài, trên cơ bản đều là bốn người này.
" Không cần, chờ anh trở lại, anh sẽ mời mọi người."
Đối với tương lai tiền đồ xa vời, Tiêu Văn Bỉnh cũng không nắm chắc, Tiểu Phổ Đà là nơi lộ ra hương vị thần bí, hắn thật sự không còn tâm tư làm gì khác.
Còn nói...
Nếu là vạn nhất có gì bất trắc...
" Phi....Phi....Phi..."
Tiêu Văn Bỉnh liên tiếp phun vài cái, miên man suy nghĩ cái gì đây a...
Túi du lịch trên lưng, túi này không nặng lắm, đối với một tiểu tử đang trưởng thành mà nói, quả thật không tính là cái gì. Khoát tay áo, Tiêu Văn Bỉnh tiêu sái cười, nói: " Anh đi rồi, thay anh hỏi thăm bọn họ."
Từ biệt Trương Nhã Kì, Tiêu Văn Bỉnh huýt sáo, tới ngân hàng trước, rút thêm năm vạn nguyên, nhìn lại tài khoản, trên cơ bản đã trống không.
Thở dài, chạy về nhà, tới phòng ngủ, lấy ra một túi châu báu, đây là phần còn lại còn chưa bán đi. Nhìn xem số lượng, tối thiểu cũng đáng giá mười vạn, tám vạn.
Đây đã là cái túi cuối cùng, chờ dùng hết, xem ra lại phải đi dạo tiệm châu báu nữa rồi. Bất quá, hiện tại hắn cũng không có tâm tình này, chuyện tình chính yếu trước mặt, chính là đi đến Tiểu Phổ Đà.
Hắn cũng không nghĩ đến Lô Quân có nói đùa hay không, nếu trong một tháng hắn không thể đem hòm sắt đưa đến Tiểu Phổ Đà, chỉ sợ chờ đợi hắn, thật sự chính là một đời tra tấn sống không bằng chết kia.
Một khi nghĩ đến loại cảm thụ thống khổ này, cả người hắn tóc gáy dựng đứng thẳng tắp.
Đi tới một xưởng sửa chữa ô tô, Tiêu Văn Bỉnh đẩy cửa vào, bên trong có hai người học việc lập tức tiếp đón: " Văn ca..."
Tiêu Văn Bỉnh nhướng mày, nói: " Được rồi, ta cũng không phải là người làm giá gì, Thanh Xuân đâu?"
" Xuân ca ở bên trong, ta gọi tới cho ngài."
Một tiểu tử thông minh lên tiếng, chạy đi vào. Sau một lát, một đại hán phương bắc dáng người khôi ngô đang cười vang đi ra.
" A Văn, đến xem ta, có phải có sinh ý gì hay đến chiếu cố lão ca a?"
Mặt của hắn cực béo, lúc này nở nụ cười, ánh mắt híp lại, có vẻ có chút buồn cười.
Tiêu Văn Bỉnh khinh thường bĩu môi, nói: " Cái gì sinh ý, ta là có chuyện cần nhờ."
Đại hán béo này chính là người bạn thường giúp hắn buôn bán bảo thạch, gọi là Hiệp Thanh Xuân, ở trong thành thị cũng có thể tính là một lão đại tầm cao.
" Được a, lão đệ ngươi dặn dò một câu, Hiệp Thanh Xuân ta nhất định sẽ làm thỏa đáng cho ngươi." Hiệp Thanh Xuân tỏ ra bộ dáng dõng dạc, cao giọng nói.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cười, nếu không phải nể mặt bảo thạch, chỉ sợ hắn cũng không sảng khoái như thế.
" Thanh Xuân, ta tới tìm, là một thuê một chiếc xe."
" Để làm chi?"
" Ân..."
Nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Tiêu Văn Bỉnh, Hiệp Thanh Xuân vỗ đầu nói: " Xem tính tình này của ta, đều là thói quen, đừng để ý. Xe mới hay xe xài rồi, tính năng tốt hay có yêu cầu gì không?"
" Xe dùng rồi là được, không cần quá tốt, tốt nhất là không gây chú ý, ta chỉ đi ít ngày là trở về."
" Đi xa?"
" Đúng vậy, công tác."
" Được, giao cho ta."
Hiệp Thanh Xuân làm việc thật sự rất nhanh, bảo tiểu đệ lấy ra một chiếc xe đi đường xa, nói: " Không biết lão đệ muốn làm chuyện gì, nhưng lại không cần xe tốt. Vừa muốn đi xa nhà, như vậy chiếc xe này là lựa chọn không tệ. Thế nào, nếu không được, ta sẽ giúp ngươi đổi."
Tiêu Văn Bỉnh liếc mắt xem xét, nói: " Lão ca làm việc, ta còn có gì lo lắng, tiền đây."
Dứt lời, hắn móc trong túi du lịch ra một xấp báo ném cho Hiệp Thanh Xuân.
Hiệp Thanh Xuân lấy tay nhéo nhéo, ném trả lại cho hắn, cười nói: " Ta và ngươi là huynh đệ, còn khách khí như vậy, lấy về đi."
Gói tiền đó là do Tiêu Văn Bỉnh mới rút trong ngân hàng ra.
Lại ném trở lại, Tiêu Văn Bỉnh nghiêm mặt nói: " Lão ca, nói thật, địa phương ta đi có điểm cổ quái, ngay cả chính bản thân cũng không biết có về được không, số tiền này ngươi cầm đi, vạn nhất..."
Sắc mặt Hiệp Thanh Xuân hơi đổi, nói: " Lão đệ muốn đi đâu? Nếu không, lão ca cùng ngươi đi một chuyến."
" Ha ha." Tiêu Văn Bỉnh bật cười nói: " Ta cũng không phải đi đánh nhau, ngươi đi làm chi?"
Nét mặt của Hiệp Thanh Xuân đỏ lên, hắn ngoại trừ một thân công phu, quả thật cũng chẳng có gì có thể khen: " Ngươi nói như vậy...cổ quái như vậy, cho nên..."
" Đa tạ." Tiêu Văn Bỉnh cười to nói: " Về sau gặp chuyện cần đánh nhau, nhất định mời ngươi ra mặt."
" Yên tâm, chỉ cần là lời của huynh đệ ngươi, ta nhất định kêu là đến."
Tiêu Văn Bỉnh gật đầu, lên xe, đang muốn mở máy, nhìn thấy Hiệp Thanh Xuân mở kính xe, đem xấp tiền ném lên yên sau: " Mặc kệ là ngươi đi đâu, cầm theo số tiền này."
Một loại tình cảm cảm kích đột nhiên sinh ra, Tiêu Văn Bỉnh trầm mặc một hồi, tay phải đút vào trong túi du lịch, móc ra thêm một túi nhỏ, bên trong chính là châu báu còn thừa.
" Bán giúp ta, quy củ cũ, chia năm phần, ta trở về lấy."