Trước gian nhà hoang tàn có một thanh niên anh tuấn đang đứng, người này thân mặc áo màu xanh, tóc dài bay trong gió, hai mắt chăm chăm nhìn vào căn phòng đã sụp đổ trước mặt.
Người này chính là Huyền Tinh, sau khi hắn rời khỏi núi, chỗ đầu tiên hắn tới chính là cái thôn nhỏ, nơi mà hắn đã sinh ra. Đối với nơi này Huyền Tinh còn rất nhiều tình cảm, chính mình dù sao cũng từng ở chỗ này bao năm, nếu không phải thôn dân nơi này đã bố thí cho mình ít thức ăn , nói không chừng chính mình đã sớm chết đói từ lâu, sao có thể có mình bây giờ.
Nhìn bộ dạng hoang tàn của căn phòng trước kia mình ở, trong lòng không khỏi buồn bã, chính mình cũng ở nơi này vượt qua bao nhiêu năm.Vài chục năm đã qua, nơi này sớm đã không thể ở được nữa. Dù sao mình cũng không có ý định ở lại chỗ này, cũng biết lần này quay lại chỉ là chấm dứt một đoạn tâm sự của chính mình mà thôi.
Đi quanh trong thôn một vòng, phát hiện đại gia đình vẫn sống như trước kia, chỉ là không tìm thấy Lôi Hổ, đứa bé trước kia vẫn thường khi dễ mình, bây giờ Huyền Tinh cũng không còn hận ý với hắn, ngược lại còn có một tia cảm kích, nếu không phải năm đó Lôi Hổ hắn đánh trọng thương mình, nói không chừng chính mính bây giờ không thể khôi phục lại trí nhớ đã mất.
Nếu mọi người đều tốt, Huyền Tinh cũng không có ý dừng lại, chính mình còn muốn ở tinh cầu này du lịch một phen.
Tình An thành, đây là một thành trấn cách thôn của Huyền Tinh không quá xa.
Lúc này Huyền Tinh đang đi thong dong ở ngã tư đường, nghe tiếng ồn ào trong lòng lại một sự tĩnh lặng, rất lâu rồi không có cảm thụ qua cái loại hào khí này.
Kiếp trước khi cha mẹ bị giết, tam đại môn phái vẫn tiếp tục tìm kiếm hắn, vì vậy Huyền Tunh gần như không dám lộ diện tại đám động, chỉ có thể một mình bế quan tu luyện.
“ Lý chưởng quỹ, ngươi mau trả tiền công cho ta, ta làm ngươi chừng nửa năm tiền công của ta thì ít nhất ngươi cũng phải trả cho ta năm lạng bạc chứ?” Huyền Tinh đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh phẫn nộ của một nam nhân.
“ Lôi Hổ, ngươi đừng quên năm ngoái ngươi mượn ta năm lạng bạc, tiền công của ngươi coi như là trả nợ, còn muốn đòi tiền công, hừ!” Lý chưởng quỹ tức giận nói.
“Về việc này của ngươi ta không nói là sẽ không trả, người khác làm ở chỗ này mỗi tháng đều có hai lượng bạc, ta đây hơn nửa năm cũng phải hơn mười lượng bạc, ngươi bây giờ trừ đi năm lượng bạc được không?”
“ Hừ! lúc đầu là ta muốn ngươi tới hay sao, ta có nói mỗi tháng trả tiền công cho ngươi sao?”
Huyền Tinh ngay từ đầu khi nghe thấy Lý chưởng quỹ nói người kia tên Lôi Hổ thì mắt sáng ngời, không nhẽ người kia thật sự là Lôi Hổ mà mình đã quen biết?
Chạy vội vàng tới phía trước, đánh giá cẩn thận người nọ, mặc dù vài chục năm đã trôi đi, Lôi Hổ diện mạo cũng thay đổi khá nhiều nhưng Huyền Tinh vẫn còn có thể nhận ra hắn.
Huyền Tinh nghe bọn họ nói mấy câu đã hiểu đại khái, Lý chưởng quỹ này là không muốn trả tiền công cho Lôi Hổ rồi quá rõ ràng.
Lôi Hổ bây giờ tức giận tới mức đỏ bừng mặt, thở hổn hển, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý chưởng quỹ.
Trên đường vẻ mặt của người qua đường cũng đều đồng tình nhìn Lôi Hổ, nhưng mà không có người tiến vào khuyên bảo Lý chưởng quỹ kia.
Huyền Tinh hiện tại đã nhịn không được nữa rồi, Lôi Hổ nói cho cùng cũng có thể coi như là có ơn đối với mình. Người tu chân bình thường rất ít khi muốn nợ ân tình của người khác, bởi vì nợ người nào đó có thể đối với việc tu luyện của mình sau này gặp bất lợi, cho nên bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp để báo đáp.
“ Vị trưởng quỹ này, lời này của ngươi không đúng rồi, tại sao người khác có tiền công mà hắn lại không có chứ? Chẳng lẽ trong mắt chưởng quỹ con người còn có phân chia cao thấp sao?” Huyền Tinh đi tới giúp giải vây Lôi Hổ
Lôi Hổ lúc này nhìn vô cùng cảm kích Huyền Tinh, hắn cũng không nhận ra người ở trước mặt, người ta có lòng tốt giúp mình, mình như thế nào không cảm kích đây?
Lúc này Lý chưởng quỹ bị Huyền Tih hỏi, không nhẽ hắn tự thừa nhận chính mình là không muốn trả , như vậy sau này còn ai muốn tới chỗ hắn làm việc đây.
“ Đây là việc của chúng ta, ngươi tốt nhất đừng rỗi hơi.” Lý chưởng quỹ tức giận quay về phía Huyền Tinh nói.
“ A,a không có ý tứ, vị huynh đệ này cũng chính là bạn thân từ nhỏ của ta, ngươi nói ta có thể hay không quản việc này?” Huyền Tinh cười cười nhìn Lý chưởng quỹ nói.
Lý chưởng quỹ vừa nghe bọn họ từng quen biết nhau, biết việc hiện tại có chút phiền toái rồi, bất quá cũng chỉ là phiền toái nhỏ, tửu lầu của hắn cũng có không ít tay chân, ở Tình An thành còn không có ai không để cho hắn mặt mũi.
Lôi Hổ lúc này vừa kinh ngạc vừa nhìn Huyền Tinh, hắn xác định mình không biết người này, bất quá nếu nhìn kỹ thì hình như có chút quen mắt, nhưng mà hán vẫn không nhớ nổi người này rốt cuộc là ai.
“ Ôi, nói vậy là ngươi thích quản chứ gì, vậy đừng trách ta không khách khí, Lưu Toàn, đem hai người này đuổi đi cho ta.” Lý chưởng quỹ trực tiếp sai người đuổi hai người đi.
Người xem vừa nghe thấy Lý chưởng quỹ nói lời này, tất cả đều tránh ra xa, tựa hồ chứng kiến thường xuyên loại việc này
Chỉ thấy hơn mười người đi ra từ tửu lâu, hơn nữa trong tay còn có gậy gộc.
Huyền Tinh nhìn một đám phía trước không khỏi nhíu mày, đối phương rõ ràng là muốn bạo lực rồi, chính mình không khỏi bị chê cười, tu vị Kim Đan Kỳ mà còn sợ một nhúm người thường sao? nhìn hơn mười người nay cũng coi không có gì, cái làm cho chính mình phản cảm nhất là Lý chưởng quỹ kia nhất định là người xấu rồi, xem phản ứng của người dân trên đường là có thể biết.
“ Vị huynh đệ này, bọn họ nhiều người, chúng ta tốt nhất là đi thôi, bạc kia ta cũng không cần nữa, huynh đệ ngươi ngàn vạn lần đừng cùng bọn họ liều mạng nha.” Huyền Tinh đang đứng bất động, Lôi Hổ nhìn Huyền Tinh nói.
Hyền Tinh kinh ngạc nhìn Lôi Hổ, Lôi Hổ cùng với hồi bé hình như đã thay đổi rồi, bây giờ còn biết lo lắng cho người khác nữa.
“ Lôi Hổ, ngươi không nhận ra ta sao?” A, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện, bây giờ ta sẽ đuổi đám này đi đã.” Huyền Tinh vừa dứt lời với Lôi Hổ liền đi về phía đám thuộc hạ kia.
Đám tay sai thấy Huyền Tinh cũng dám một mình tới đối phó bọn họ. Vì vậy cũng không ngại việc lấy nhiều khi dễ ít, trực tiếp nhấc bổng hướng Huyền Tinh đánh xuống.
Huyền Tinh di chuyển không ngừng quanh bọn họ, thỉnh thoảng đánh ra một chưởng, chỉ cần Huyền Tinh vừa ra chưởng là tất có người ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ chút bản lĩnh những người này đã bị Huyền Tinh đánh ngã trên đất. Huyền Tinh cũng không có sử dụng chân nguyên của bản thân, chỉ bằng vào thân pháp, cùng với năng lượng chính bản thân cùng bọn họ đánh nhau, nếu không những người này sớm đã mất mạng rồi.
Những người đó trên mặt co rúm lại toát ra vẻ thống khổ, Lý chưởng quỹ nhìn đám tay chân té trên mặt đất biết hôm nay gặp cao thủ rồi. “ thân thủ vị huynh đệ này làm Lý mỗ bội phục vô cùng, nhị vị có thể tiến vào bên trong chúng ta nói chuyện không?” Lý chưởng quỹ không làm gì được, chỉ hy vọng cho chút bạc rồi đuổi hai người đi.
Huyền Tinh vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng mà nhìn bộ dạng thiếu thốn của Lôi Hổ, không ngại Lý chưởng quỹ mưu đồ, dù sao hắn thoạt nhìn cũng không có ý tốt gì.
Lôi Hổ giờ rất kích động, không nghĩ đến người giúp mình cũng là một cao thủ, xem ra chính mình có cơ hội lấy được tiền công rồi.
Ba người tiến vào tửu lầu, Lý chưởng quỹ tự mình dẫn hai người tới một căn phòng, còn châm trà cho hai người.
“ Tiểu huynh đệ, vừa rồi có chút mạo phạm xin bỏ qua cho, về phần tiền công của Lôi Hổ có thể thương lượng, “ Lý chưởng quỹ sau khi ngồi xuống cười hihi nói, nhiều năm trong đời như vậy, đối với việc này hắn còn có thể xử lý được. Nhưng hắn đụng phải Huyền Tinh, Huyền Tinh tại kiếp trước cho dù không đi nhiều nơi nhưng so với hắn như thế nào có thể kém hơn.
“ Lý chưởng quỹ, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, dứt khoát một điểm, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?” Huyền Tinh không nhịn được nói.
“… cái này, ta đem tiền công của Lôi Hổ trả cho hắn, mười hai lượng, năm lượng hắn mượn ta cũng không tính, thế nào Lôi Hổ?” Lý chưởng quỹ rất thông minh biết sự thỏa mãn của Lôi Hổ.
Lôi Hổ vừa nghe mình có thể nhận được mười hai lượng bạc, con mắt liền mở to, bây giờ hắn cảm thấy Lý chưởng quỹ thật đáng yêu, hoàn toàn quên đi mọi việc phát sinh bên ngoài.
“ Lý chưởng quỹ, như vậy không phải có chút hơi thiếu sao? huynh đệ ta hắn cũng không dễ dàng a, hôm nay nếu không có ta, ta sợ rằng hắn ngay cả một đồng cũng không nhận được?” trong lúc đầu Lôi Hổ còn đang hân hoan, Huyền Tinh nói vậy làm hắn sực tỉnh, đúng vậy, hôm nay nếu không có Huyền Tinh, sợ rằng mình bây giờ cũng không nhận được cái gì rồi, lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng Lý chưởng quỹ.
Lý chưởng quỹ nghe Huyền Tinh nói vậy cũng không khỏi mất tự nhiên, vì vậy bèn nói, “ a, nhị vị, các người nói lên làm gì bây giờ?”
“ Một ngàn lượng, thiếu một đồng cũng không được.” Huyền Tinh kiên quyết nói, nói xong vẫn nhẹ nhàng uống ngụm trà.
Lý chưởng quỹ không khỏi phát run, tửu lầu của mình mỗi năm cũng chỉ buôn bán được năm trăm lượng bạc, nhưng hắn mở miệng cái đã một ngàn lượng!
“ A,a huynh đệ, ngươi coi có thể bớt chút không, ta vốn làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng…”
“ đưa hay không đưa, nói một câu, ta không có thời gian cùng ngươi nói nhảm.” Không đợi Lý chưởng quỹ nói hết câu, Huyền Tinh đã cắt lời hắn nói, hơn nữa lại đem khí thế của mình bộc phát ra một ít.
Lý chưởng quỹ bây giờ cảm thấy đối diện với người này thật đáng sợ, ở trước mặt hắn đến thở cũng không dám thở mạnh. Hảo hán phải biết thức thời, bạc mất có thể kiếm lại, mạng mất cái gì cũng không còn.
“ Được, được một ngàn thì một ngàn, ngân phiếu này ngươi cứ cầm đi.” Lý chưởng quỹ khẽ nói.
Chỉ thoáng chốc hắn đã đem ngân phiếu giao vào trong tay Huyền Tinh.
Mục đích đã đạt được rồi, Huyền Tinh kêu Lôi Hổ rời khỏi tửu lầu.
“ Lôi Hổ, ngươi thật sự không nhận ra ta? ta là Sao Nhỏ này.” Trên đường Huyền Tinh nói cho Lôi Hổ biết.
“ Sao Nhỏ…? Ngươi là Sao Nhỏ!” Lôi Hổ kinh ngạc nói. Nhớ tới khi còn bé mình vẫn thường xuyên khi dễ Sao Nhỏ, không nghĩ tới bây giờ Sao Nhỏ lại quay lại giúp mình, Lôi Hổ tâm lý rất mâu thuẫn.
Qua một lúc nói chuyện, Huyền Tinh mới hiểu được nguyên lai Lôi Hổ tại ba năm trước dẫn cha mẹ cùng gia đình tới Tình An thành, nhưng cha hắn năm ngoái bị bệnh, bởi vì đã mua nhà vì vậy không còn tiền chữa bệnh nên Lôi Hổ mới tới mượn của Lý chưởng quỹ năm lượng bạc đi chữa bệnh cho cha, nhưng bệnh tình cha hắn còn chưa có khỏe, vì vậy hắn mới tới tửu lầu làm công, cũng vì vậy mới có màn vừa nãy.
“ Tiền nay ngươi cầm lấy đi chữa bệnh cho cha nguoi đi, còn lại bao nhiêu giữ lại mà làm ăn, ta còn có việc phải rời khỏi đây.” Huyền Tinh đưa ngân phiếu của Lý chưởng quỹ cho Lôi Hổ.
“ Sao Nhỏ, sao vậy được, tiền này ta không thể nhận, ngươi cất đi đi.” Lôi Hổ kiên quyết không chịu nhận.
“ Lôi Hổ, ta cũng không có thiếu tiền, ngươi thiếu tiền ,vì vậy cũng đừng khách khí với ta, nhận lấy đi, nếu không ta vứt đi nha.” Huyền Tinh tức giận nói.
Lôi Hổ cũng biết Huyền Tinh từ nhỏ là một người quật cường, xem ra bây giờ cũng không có thay đổi, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy. “ Sao Nhỏ đây là một viên ngọc bội, ngươi hãy cầm lấy đi, coi như là làm kỷ niệm đi.” Lôi Hổ lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội Tử Hồng sắc đưa cho Huyền Tinh.
Huyền Tinh biết nếu mình không có nhận Lôi Hổ khẳng định cũng sẽ không nhận. vì vậy đã đem miếng ngọc bội thu lại.
Cầm trong tay khối ngọc bội tự nhiên trong lòng Huyền Tinh cảm giác không nói lên lời, nhưng khi mình nhìn kỹ lại cũng không phát hiện có cái gì đặc biệt, cõ lẽ là cảm giác của mình sai, vì vậy cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.
Cáo biệt Lôi Hổ, Huyền Tinh cảm giác được cảnh giới của mình lại có tiến bộ…