Họ dừng lại bên cạnh một trong những tòa nhà lộng lẫy nhất của Cassylie. Trong lúc di chuyển, Jason đã kịp đếm lại số tiền và lấy đi phần của mình, khoảng 16 triệu credit. Cho tới lúc này Jason vẫn còn cảm giác dường như mọi chuyện không phải là sự thật. Khi xe dừng lại trước tòa nhà đó, họ xuống xe và Jason đưa phần còn lại cho Kerk.
- “Phần của ông, 3 tỷ credit! Ông không nên cho rằng tôi đã quá dễ dàng để có chúng”. Jason hời hợt nói.
- “Cũng có thể mọi việc còn tệ hơn”, Kerk chặt ngang.
Một giọng nói rè rè máy móc phát ra từ chiếc loa gắn trên cánh cổng: “Sir Ellus đã bắt đầu nghỉ ngơi, xin quý ngài gọi lại vào ngày mai. Mọi cuộc tiếp xúc đều phải được hẹn trước…”
Giọng nói câm tịt ngay tức khắc khi Kerk nhấn tay lên cánh cổng và mở toang nó ra. Ông chẳng cần phải cố sức một tí tẹo nào để thực hiện điều đó, đơn giản chỉ bằng lực đểy của lòng bàn tay! Lúc bước vào bên trong, Jason khẽ rùng mình khi nhìn thấy những mảnh kim loại méo mó, vặn vẹo treo lủng lẳng trên khung cửa. Cảnh tượng này làm Jason một lần nữa phải cau mày suy ngẫm về người đồng hành của mình.
“Sức mạnh – còn hơn cả sức mạnh vật lý bình thường, sức mạnh nguyên thuỷ nhất. Có lẽ trên đời này không việc gì có thể ngăn chặn được ông ta”. Jason cảm thấy bị rúng động và mê hoặc, gã quyết định sẽ không chia tay với Kerk trước khi gã biết rõ toàn bộ về Kerk và hành tinh của ông, hơn nữa, về những con người đã hy sinh để kiếm được số tiền gã đã dùng trong sòng bạc.
Sir Ellus là một quý ông cao tuổi, hói đầu, và lúc này đang cau có vì ngài không quen bị quấy rầy khi đang nghỉ ngơi. Nhưng sự phản đối của ông lập tức biến mất khi Kerk đặt đống tiền lên bàn.
“Hàng hoá chắc đang được chất lên tàu phải không, Ellus? Đây là phần còn thanh toán của ông”.
Ellus bối rối mân mê đống tiền một lúc trước khi hồi tỉnh lại.
“Cái tàu đó...ừm, tất nhiên là hàng hoá đang được chất lên rồi. Chúng tôi đã bắt đầu ngay sau khi nhận được phần cọc của ông. Các ông vui lòng bỏ qua cho sự bối rối của tôi, việc này đúng là không theo thông lệ, quả thật chúng tôi không quen giao dịch với giá trị như thế này bằng tiền mặt.”
“Phong cách giao dịch của tôi là như vậy”. Kerk trả lời. “Tôi đã hủy phần đặt cọc, đây là toàn bộ thanh khoản. Vậy, có lẽ chúng ta đã có thể giao ra biên nhận, Sir?”
Cũng chẳng kịp tỉnh táo lại, Ellus ký biên nhận. Quý ngài lúc này còn đang bối rối nhìn chằm chặp váo đống tinh tệ trên bàn.
“Xin các ông đợi một chút…Chúng tôi tạm thời không thể cầm số tiền này được. Các ông vui lòng quay lại vào ngày mai, tại ngân hàng…Có lẽ chúng ta nên làm theo cách mua bán thông thường…”
Kerk thô lỗ giật phắt biên nhận từ tay Ellus. “Cám ơn vì tờ biên lai”, ông trầm giọng, “Đáng tiếc, sáng mai chúng tôi đã đi khỏi nơi này, vì vậy ông chỉ có thể đồng ý với cách này thôi. Có lẽ ngài cũng đang lo lắng cho số tiền này. Để thêm an toàn, tôi thành thật khuyên ngài ngay lập tức nên gọi thêm thật nhiều bảo vệ của công ty hoặc cảnh sát tư nhân”.
Họ bước ra khỏi tòa nhà qua cánh cửa vỡ trong lúc Kerk điên cuồng gọi vào 1 số nào đó trên màn hình của mình. Trước khi Jason kịp thắc mắc về những việc trước mắt, Kerk đã bắt đầu lên tiếng.
- “Tất nhiên tôi hiểu, lúc này chắc cậu rất nóng lòng hưởng thụ với số tiền của mình. Vì vậy tôi đã đặt trước 2 vé trên 1 chuyến bay liên hành tinh”. Ông liếc nhìn đồng hồ trên khoang điều khiển trong xe, “ Khoảng 2 tiếng nữa mới tới chuyến bay. Chúng ta còn khá đủ thời gian. Đói bụng rồi, chúng ta sẽ tìm một nhà hàng thích hợp và ăn chút gì đó. Tôi hy vọng cậu không bỏ quên thứ gì đáng giá tại khách sạn chứ? Sẽ khá phiền phức nếu chúng ta phải quay lại đó.”
- “Chẳng có gì còn đáng giá để khiến người ta lao đầu tự sát”. Jason trả lời.”Chúng ta đi ăn ở chỗ nào bây giờ? Tôi có một vài thắc mắc và rất sẵn lòng nghe sự giải thích từ phía ông”.
Họ lái xe thận trọng, băng qua những đoạn đường vòng vèo, tiến lại sân bay. Khi đã chắc chắn không có ai theo dõi, Kerk hướng xe vào 1 khoang vòm hàng hóa không đèn đóm và họ lại bỏ chiếc xe ở chỗ này.
- “Xe mới lúc nào cũng xoáy được”, Kerk khẳng định. “Chúng ta cuốc bộ trở lại một chút, lúc nãy tôi thấy có một quán ăn nhỏ ớ phía đó.”
Khắp nơi lổn nhổn đầy những hình khối xám xịt của các loại cơ giới mặt đất. Họ lách qua những chiếc bánh xe cao ngang đầu người, bước vào 1 quán ăn ồn ào và chật ních người. Đám tài xế và công nhân ca sáng chẳng buồn bận tâm chút nào tới hai gã khách mới xuất hiện. Họ tìm một khoang trống trong góc cuối phòng, thả lỏng người và bấm số gọi món ăn.
Kerk thẻo 1 miếng thịt to đùng từ phần ăn trên đĩa, sung sướng đút vào miệng. “Cứ việc hỏi”, ông khuyến khích Jason, “Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi”.
- “Con tàu bọn ông đặt mua, là cái quái gì vậy? Và vì loại hàng hóa gì mà tôi đã phải mạo hiểm mạng sống của mình ?”
- “Tôi thì cho rằng cậu mạo hiểm cái đầu của mình vì tiền cơ chứ?” Kerk châm biếm, “nhưng cậu yên tâm, mọi điều chúng ta làm đều là vì việc tốt cả đấy. Chuyến hàng lần này có ý nghĩa đối với sự sống còn của cả 1 thế giới. Súng, đạn, mìn, thuốc nổ, đại loại là những thứ như vậy”.
Jason xém chút nữa bị sặc thức ăn trong cổ họng, ” Buôn vũ khí ! Ông định làm gì vậy? Tài trợ chiến tranh cá nhân? Ưhm, ông còn nói cái gì về sự sống khi trong tay ông là cả một núi đồ chơi hủy diệt như vậy? Đừng có cố gắng thuyết phục tôi, rằng ai đó bị mấy người giết là vì hòa bình à nha!”
Cấp độ của cảm giác thoải mái trong Kerk giảm một cách đáng kể. Trên mặt ông hiện lên vẻ hung bạo mà Jason biết rất rõ.
- “Ưhm, vì hòa bình, một từ hoàn toàn chính xác. Hòa bình đúng là thứ mà tất cả chúng tôi đều khao khát. Chỉ cần sống trong hòa bình! Và không phải là chúng tôi giết ai, mà là chúng tôi giết cái gì!”
Jason giận dữ đẩy chiếc đĩa trên bàn. “Ông đang đánh đố tôi phải không? Những gì ông nói đếch có ý nghĩa quái gì”.
- “Những gì chúng tôi làm hoàn toàn có ý nghĩa của nó”, Kerk khẳng định, “nhưng chỉ trên 1 tinh cầu duy nhất mà thôi. Cậu biết gì về hành tinh Pyrrus?”
- “Số không tuyệt đối”.
Kerk trong một khoảnh khắc ngồi buông mình vào các ký ức. Ánh mắt xa xăm khẽ cau lại.
- “Pyrrus không phải là nơi để dành cho loài người. Thế nhưng họ đã tồn tại ở đó hơn 300 năm. Tuổi thọ trung bình của những người sống ở đó chỉ trong khoảng 16 tuổi! Tất nhiên, những người trưởng thành sống lâu hơn con số đó, nhưng mức tử vong quá cao của bọn trẻ con làm cho tuổi thọ trung bình giảm đáng kể.”
Kerk tiếp tục: “ Pyrrus chính là tất cả những điều gì không dành cho loài người. Gia tốc trọng trường bằng 2 G, nhiệt độ trong 1 ngày thay đổi từ lạnh như bắc cực đến nóng như vùng nhiệt đới. Khí hậu thì…Có lẽ người ta phải trải nghiệm ớ đó mới có thể tin được. Điều kiện như vậy cậu không thể nào tìm được ở bất cứ nơi nào trong toàn giải ngân hà.”
- “Ông làm tôi khiếp rồi đấy”, Jason khàn giọng, “Các ông có cái gì ở đó vậy? Metan ? Hay là các hợp chất Clorua…? Hành tinh kiểu này tôi cũng đã từng trải qua vài lần…”
(có một đoạn không dịch thoát nghĩa được, đành để tạm vậy… nd).
- “Những người như cậu đều quen với các hiện tượng như kim loại rỉ sét, bờ biển dần biến dạng, các cơn bão làm nhiễu sóng điện từ…Những điều này là hiển nhiên trên các tinh cầu có nước và oxy, nhưng tại Pyrrus, chúng đạt tới mức độ kinh người.
Hành tinh của chúng tôi có góc nghiêng gần 42 độ, vì vậy sự chênh lệch nhiệt độ ở đó cực kỳ lớn giữa các mùa trong năm. Đây là một trong những nguyên nhân làm vị trí băng cực thay đổi xoành xoạch. Khí hậu được sản sinh dưới những ảnh hưởng như vậy…nói chung là xứng đáng với chữ “đại khai nhãn giới”.
- “Nếu như đó là tất cả”, Jason lên tiếng, “tôi không hiểu, tại sao…?”
- “Chưa là tất cả đâu…còn lâu, mới chỉ bắt đầu thôi! Các đại dương tác động đến hành tinh bằng 2 cách. Thứ nhất chúng bốc hoi nước để tạo ra vòng tuần hoàn khí quyển. Thứ nhì, chúng tạo ra những cơn sóng khủng khiếp. 2 vệ tinh của Pyrrus – Samas và Bessos thỉnh thoảng lại tổ hợp lại trên 1 trục, tạo ra những cơn sóng cao hàng chục mét. Và nếu cậu còn chưa thấy những cơn sóng này tràn vào miệng các núi lửa, thì coi như cậu còn chưa biết quai gì hết…”
Các loại quặng nguyên tố nặng đã kéo chúng tôi đến Pyrrus…và cũng chính những nguyên tố này là nguyên nhân của các loại hình phun trào núi lửa mãnh liệt. Trong các hệ không gian quanh đây cũng có ít nhất 13 ngôi sao lùn (supernova – không biết dịch đúng không ^_^ nd). Trong tinh hệ của chúng tất nhiên cũng có thể tìm thấy các nguyên tố nặng, thế nhưng, bầu khí quyển ở đó không thích hợp cho sự sống (nguyên văn – không thở được nd). Việc khai thác công nghiệp lâu dài trở nên khó khăn, miễn cưỡng chỉ đủ dùng cho nhu cầu cục bộ. Và thế là Pyruss đã trúng trúng cử. Ở đây, các nguyên tố nặng phân bổ tập trung vào nhân của hành tinh, bên ngoài được bao phủ bởi các lớp của các nguyên tố nhẹ hơn. Mặc dù kết cấu này mang lại cho Pyrrus bầu khí quyển hữu dụng, nhưng các dòng plasma nóng chảy luôn luôn phá đường vọt lên cũng khiến cho hoạt động núi lửa không bao giờ dừng lại”.
Lần đầu tiên Jason tỏ ra im lặng và trầm ngâm. Gã đang cố gắng hình dung cuộc sống trên một hành tinh, nơi luôn tồn tại cuộc chiến của chính nó chống lại nó. .
- “Điều thú vị nhất để dành tới lúc cuối”, Kerk cay đắng nói tiếp, “Bây giờ cậu đã có chút khái niệm về môi trường ở Pyrrus…Cậu hãy thử hình dung xem, các dạng sự sống ở nơi đó phải có hình thái như thể nào để có thể thích ứng và tồn tại! Tôi thật sự nghi ngờ, rằng trên các hành tinh khác có thể tìm được một chủng loại sinh vật nào có khả năng tồn tại được trên Pyrrus. Cả hệ thực vật và động vật ở đây đều cực kỳ hung bạo, chúng luôn chiến đấu với thế giới xung quanh, và với ngay chính bản thân chúng. Sự chọn lọc di truyền trải qua hàng trăm ngàn năm đem lại các dạng sinh vật kinh khủng tới mức có thể dọa chết một bộ não điện tử. Chúng được trang bị đủ thứ lân giáp, nọc độc, móng vuốt và nanh sắc. Mọi thứ đều như thế, bất cứ loại nào biết bò, biết vẫy cánh, thậm chí loài chỉ biết rình rập và lớn lên tại chỗ. Cậu đã thấy bụi cây nào có miệng đầy răng và…biết cắn chưa? Tôi nghĩ là có lẽ cậu không nên nhìn thấy chúng thì hơn. Vì nếu để thấy được chúng, cậu phải hạ xuống Pyrrus, và điều đó có nghĩa rằng một thứ gì đó sẽ giết cậu chỉ tích tắc sau khi cậu rời khỏi tàu. Thậm chí, sau khi trở về, tôi cũng phải trải qua giai đoạn hồi phục mới có thể đi ra bề mặt của Pirrus. Cuộc chiến sinh tồn vô hạn đã khiến cho các dạng sự sống ở đây bắt buộc phải tự thích ứng. Quá đơn giản để chết ở đây, và con đường dẫn đến cái chết nhiều đến nỗi không thể liệt kê nổi”.
Luồng suy nghĩ u ám dường như đang đè nặng trên vai Kerk. Ông trầm ngâm khá lâu, rồi đột ngột lắc lắc đầu như để xua tan chúng. Kerk lại tiếp tục chú tâm vào đĩa thức ăn của mình. Ông vét sạch sẽ cả thịt và nước sốt, rồi bỗng dưng cất tiếng về một trong những ưu tư của mình:
- “Không hề có một lý do logic nào để diễn giải cho việc chúng tôi bám trụ ở Pyrrus và chấp nhận cuộc chiến không kết thúc ở đó. Chỉ duy nhất một điều, Pyrrus là quê hương của chúng tôi.”
Mẩu bánh mỳ chấm nước sốt cuối cùng biến mất. Kerk cầm chiếc nĩa chỉ vào Jason.
- “Cậu hãy vui lên, vì cậu thật may mắn không bao giờ phải đặt chân lên Pyrrus”.
- “Vậy thì ông đã nhầm to”, Jason thản nhiên, “Tôi sẽ trở về đó cùng với ông”!
-------------Hết chương 2--------------