“Vớ vẩn”, Kerk vừa nói vừa bấm số yêu cầu thêm 1 phần món thịt rán, “tự sát hả? có nhiều cách đơn giản hơn nhiều. Sao cậu không ý thức rằng cậu bây giờ đã là 1 triệu phú? Với những thứ có trong túi, cậu có thể hưởng thụ cho đến cuối đời trong hoan lạc. Pyrrus là 1 hành tinh của sự chết chóc, tuyệt đối không phải là nơi dành cho loại du khách bốc đồng. Tôi không cho phép cậu cùng tôi trở nơi đó.”
Những tay cờ bạc, nếu không biết tự kìm chế, thường thường khó có thể sống thọ. Trong lòng Jason mặc dù đang sôi lên, nhưng hắn thể hiện sự tức giận hoàn toàn trái ngược, giọng của gã hoàn toàn lạnh nhạt và thờ ơ.
- “Đừng nói với tôi là ông có thể cho phép hoặc không cho phép tôi dược làm điều gì. Quả thật ông là một gã đàn ông ra trò và sử dụng vũ khí thần tốc, nhưng điều đó cũng không hẳn để ông trở thành người bảo hộ của tôi. Ông có thể duy nhất ngăn tôi không lên tàu trở về cùng với ông, nhưng chắc hẳn tôi có nhiều cách khác để đi đến đó. Và, xin ông đừng nhọc lòng thuyết phục tôi rằng tôi muốn đến Pyrrus chỉ vì những cảnh quan thú vị của nó, hơn nữa ông cũng không hiểu được lý do thật sự lôi kéo tôi đến với Pyrrus”.
Jason cũng không muốn giải thích về nguyên nhân lôi kéo gã, vì nó thật sự rất rất riêng tư, thậm chí hắn cũng không thực sự hiều rõ ràng. Jason đã phiêu lãng từ rất lâu, và càng đi nhiều nơi, gã càng cảm thấy mọi việc trở nên quá đỗi bình thường và vô vị. Những tinh cầu được khai phá trở nên xưa cũ, và dần dần đều mang một vẻ đơn điệu giống nhau. Tất cả những thế giới tại vùng biên ngoại đều tràn ngập những mái lều du mục nằm trong rừng. Điều đó không có nghĩa thế giới nhân loại làm hắn ngán ngẩm và chán chường. Nói đúng ra thì gã đã biết được giới hạn khả năng của những thế giới đó – nhưng giới hạn của bản thân thì gã vẫn chưa tiếp cận được. Trước khi Kerk xuất hiện, gã chưa từng coi ai mạnh mẽ hơn, thậm chí ngang bằng với gã. Ý thức này không phải do gã tự kiêu, mà hoàn toàn là sự thật. Vậy nhưng bây giờ gã lại phải ép mình chịu đựng với 1 sự thật, rằng đang tồn tại nguyên cả 1 tinh cầu, nơi mà mọi người đều cường mãnh hơn gã. Có lẽ gã sẽ mãi mãi không thể bình tâm nếu không tới đó và tận mắt chứng kiến những con người như vậy, thậm chí ngay cả khi gã có thể mất mạng.
Tất nhiên những gì gã vừa nói không đủ để thuyết phục Kerk, nhưng gã đã có chủ ý khác có sức thuyết phục và dễ hiểu hơn đối với Kerk.
- “Ông cũng không phải là người quá khôn ngoan khi ngăn tôi tới Pyrrus”, Jason tiếp tục, “ Không nói tới những liên quan về mặt đạo lý giữa chúng ta khi tôi đã mang tiền về cho các ông. Thế nhưng nhũng lần tới thì sao nào? Nếu các ông dã cần đống hàng hóa hủy diệt này một lần, các ông sẽ cần thêm lần nữa. Có tôi, một người đã từng dược thử thách, so với đi tìm đối tượng khác, thậm chí chưa chắc đã đủ tin cậy như tôi, không phải sẽ tốt hơn đối với các ông sao?”
Kerk trầm tư trong lúc nhai nuốt đĩa thịt rán của mình, “Ừm, cũng có gì đó đáng giá ở đây. Và tôi cũng phải thừa nhận rằng mình đã không nghĩ tới điều đó sớm hơn. Có một thói quen xấu khá phổ biến trên Pyrrus, là chúng tôi không thường đắn đo suy nghĩ cho tương lai. Nội việc sống sót từ ngày này sang ngày kia đã mang lại quá nhiều phiền não. Vì thế chúng tôi đã quen đối mặt với những hiêm nguy trực diện, và bỏ mặc cho tương lai muốn ra sao thì ra. Cậu có thể đi cùng với tôi! Hy vọng cậu vẫn còn sống sót cho tới khi chúng tôi cần cậu 1 lần nữa. Với tư cách đại sứ của hành tinh Pyrrus, tôi chính thức mời cậu tới hành tinh của chúng tôi. Mọi phí tổn sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm, duy nhất một điều kiện, là cậu phải hoàn toàn phục tùng những chỉ thị của Pyrrus liên quan tới an toàn của chính cậu!”
- “ Điều kiện được chấp nhận”, Jason đồng ý. Gã thầm ngạc nhiên với chính bản thân, vì sao gã lại vui mừng trong khi gã tự ký vào bản án tử hình của mình.như vậy.
Lúc Kerk đang xơi cái bánh ngọt thứ 3 thì chuông tín hiệu réo lên từ đồng hồ của ông. Ngay lập tức ông bỏ chiếc nĩa trong tay xuống bàn, “tới lúc phải đi rồi”, Kerk khẳng định, “từ lúc này chúng ta sẽ hành động theo 1 thời gian biểu lập sẵn”. Trong khi Jason còn đang miễn cưỡng đứng dậy, Kerk đã liên tục nhét các đồng xu vào máy tự động tính tiền cho tới khi hiện lên dòng chữ “Đã thanh toán”. Họ nhanh chóng đi ra ngoài bằng những bước chân vội vàng.
Jason không hề ngạc nhiên khi họ xuất hiện trong 1 một chiếc thang cuốn không xa quán ăn hồi nãy. Gã bắt đầu ý thức rằng ngay từ lúc họ rời khỏi casino, Kerk đã tính toán cẩn thận và chính xác cho từng cử động của họ. Chắc chắn lệnh báo động khẩn cấp đã được phát ra và giờ này toàn thể Cassylie đang truy lùng họ. Mặc dù vậy, cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện một dấu hiệu nào chứng tỏ họ bị theo dõi. Đã nhiều lần Jason đã phải chạy trối chết với một đám các nhân viên nhà nước dính sát gót giầy, nhưng đây là lần đầu tiên gã được một người nắm tay dẫn đi như vậy. Jason cười thầm khi gã cảm thấy mình đã mặc nhiên chấp nhận. Gã đã bươn chải một mình quá nhiều năm, tới mức gã cảm thấy vui khi có một cơ hôi để cho người khác dẫn dắt gã.
“Nhanh lên”, Kerk gầm gừ khi liếc mắt vào đồng hồ. Ông bắt đầu một cuộc chạy maraton với nhịp độ giết người trên suốt những bậc thang của chiếc thang cuốn. Học chạy như vậy liên tục qua suốt 5 tầng không lưu, cho tới khi Kerk tỏ ra thương hại và để trách nhiệm di chuyển cho các bậc thang máy.
Jason đã luôn luôn tự hào về việc gã biết giũ gìn và luyện tập thể lực, thế nhưng sau cuốc chạy cấp tốc vừa rồi và sau một đêm mất ngủ, gã đã phải thở hổn hển khó nhọc và toàn thân tắm đầy mồ hôi. Khuôn mặt của Kerk vẫn ráo hoảnh, hơi thở nhẹ nhàng, không hề có 1 chút biểu hiện mệt nhọc nào cả.
Khi họ lên tới tầng thứ 2 dành cho xe cơ giới Kerk bước ra khỏi những bậc thang và ra hiệu cho Jason di theo. Lúc họ bước ra phía ngoài lộ, 1 chiếc oto đã dừng xịch lại ngay trước mũi họ. Jason tương đối thông minh khi không thò tay vào khẩu súng. Chính xác vào giây phút họ tiến tới chiếc xe, cửa xe mở bật ra và tài xế bước xuống. Không một lời, Kerk đưa 1 mẩu giấy cho tài xế và ngồi xuống sau volant. Jason chỉ kịp chuồi người vào xe 1 tích tắc trước khi chiếc xe vọt đi. Tất cả chỉ diễn ra chưa đầy 3 giây!
Jason chỉ kịp liếc thoáng qua gã tài xế, nhưng cũng đủ để gã nhận ra hắn ta là ai. Tất nhiên trước đây gã chưa từng gặp người này, nhưng từ khi biết Kerk, cái bộ dáng tràn đầy năng lượng và sự tư tin lãnh khốc đó không thể nào mà gã không nhận ra được sự đặc trưng của những công dân từ Pyrrus.
- “Cái tờ giấy ông vừa đưa ra, nó là biên nhận phải không?” Jason thử hỏi.
- Tất nhiên. Như vậy, tàu và hàng hóa đã được thu xếp xong. Họ sẽ rời khỏi Cassylie tới một khoảng cách an toàn trước khi người ở đây biết được sek đang nằm trong tay Ellus. Bây giờ chúng ta phải tự lo cho mình. Tớ sẽ cho cậu biết trước toàn bộ kế hoạch, để cậu không làm ra điều ngu xuẩn gì đó. Tớ sẽ nói 1 lần từ đầu đến cuối, và nếu cậu có thắc mặc gì, cậu có thể bắt đầu sau khi tớ kết thúc”.
Giọng nói mệnh lệnh vang lên một cách nghiễm nhiên, làm cho Jason không hề bất mãn tuân theo một cách ngoan ngoãn. Mặc dù trong thâm tâm gã tự cười thầm vì cái bộ dạng vô tích sự của mình.
Kerk không do dự dưa xe nhập vào dòng chảy xe cộ hướng về sân phóng vũ trụ. Ông điều khiển 1 cách thành thạo và bắt đầu nói.
- “Hiện giờ trong thành phố tất nhiên đã bắt đầu cuộc truy sát, nhưng chúng ta đang kéo dãn được khoảng cách đáng kể. Tớ hoàn toàn tin chắc rằng Cassylie sẽ không hề muốn bêu ra tiếng xấu một cách công khai trong mắt của cộng đồng dân chúng. Vì thế họ sẽ không làm những thứ quá lộ liễu kiều như rào chăn trên xa lộ .v.v. Thế nhưng xung quanh sân phóng vũ trụ sẽ đầy nghẹt các kiểu thám tử, mật vụ mà giờ phút này họ có khả năng huy động. Bọn chúng biết rất rõ, nếu như số tiền này thoát khỏi Cassylie, họ sẽ mất chúng vĩnh viễn. Vì vậy nếu chúng thấy chúng ta nỗ lực chạy trốn, bọn chúng sẽ tưởng rằng tiền vẫn đang còn trong tay chúng ta. Và nhờ vậy, con tàu cộng với hàng hóa sẽ có thể dễ dàng rời khỏi đây.”
Jason gần như bị sốc, “Ý của ông không phải là chúng ta sẽ trở thành con mồi đánh lạc hướng chú ý ra xa con tàu đấy chứ ?”
- “Cũng có thể cho là như vậy, bởi vì cuối cùng thì chúng ta cũng phải thoát khỏi chỗ này bằng mọi giá, thế thì cũng chẳng thêm phiền phức nếu chúng ta lợi dụng tình huống này để yểm trợ cho con tàu thoát đi. Còn bây giờ, cậu làm ơn ngậm mõm lại cho tới khi tớ nói xong, nếu cậu còn cắt ngang 1 lần nữa, tớ thề sẽ sút tung đít cậu ngay lập tức”.
Jason hoàn toàn không nghi ngờ mảy may rằng ông ta sẽ không thực hiện điều đó. Gã chăm chú và yên lặng lắng nghe tiếp. Kerk nhắc lại từng chữ những gì đã nói trước đó, và tiếp tục, “Cổng chính dẫn vào khu vực công vụ có khả năng sẽ mở rộng và sẽ có một đống mật vụ ở đó. Nếu may mắn, chúng ta có thể lẻn đến bệ phóng, nhưng tớ hoàn toàn nghi ngờ điều đó. Cũng không quan trọng lắm! Chúng ta sẽ xuyên qua cổng chính chạy tới bệ phóng của tàu Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan mà tớ đã đặt mua 2 chỗ ngồi trên đó. Nó sẽ bắt đầu hụ còi 2 phút trước khi cất cánh, và, đúng lúc khi chúng ta ngồi xuống ghế bên trong nó, chuyến bay bắt đầu”.
- “Nghe hay đấy”, Jason làu bàu, “vậy thì bọn gác cổng sẽ làm gì trong suốt thời gian đó nhỉ” ?
- “Bắn vào chúng ta và bắn lẫn nhau, Nhờ sự hỗn loạn đó, chúng ta sẽ tới được trên boong tàu”.
Câu trả lời kiểu này chẳng làm Jason yên tâm chút nào, nhưng gã cũng không phản đối. “OK, cứ cho là chúng ta thoát được lên tàu, nhưng điều gì cấm bọn chúng nó hoãn chuyến bay cho tới khi cả hai chúng ta bị bắt đứng úp mặt vào tường?”
Kerk hy sinh 1 tia nhìn khinh mạn lên Jason, nhưng ngay lập tức ông lại chăm chú vào con đường trước mặt. “Tớ đã nói, tên của con tàu là Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan. Nếu như cậu chịu khó nghiên cứu chút đỉnh về tinh hệ này, cậu sẽ biết Darkhan và Cassylie là 2 hành tinh chị em, nhưng cả 2 đều chống lại lẫn nhau. Chiến tranh giữa 2 hành tinh này mới xảy ra chưa đầy 200 năm trước, và xém chút nữa là họ đã hủy diệt lẫn nhau. Còn bây giờ, họ vừa được vũ trang tới tận răng, vừa cùng nhau sống trong trang thái trung hòa, và không ai có đủ can đảm để phá vỡ cục diện đó. Từ lúc chúng ta đặt chăn lên boong Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan, chúng ta đã ở trên lãnh thổ của Darkhan rồi. Cả 2 hành tinh đều không có hiệp ước trao đổi tội phạm. Tuy Cassylie khao khát tóm được chúng ta, nhưng cũng chưa tới mức để ví chúng ta mà làm bùng nổ một cuộc chiến tranh nữa.
Lúc này, không còn thời gian cho những giải thích thêm nữa. Kerk đột ngột ngoặt xe ra khỏi con đường và hướng về cánh cổng có dòng chữ “DÀNH CHO XE PHỤC VỤ”. Jason có cảm giác họ đang bị lột trần trường khi đang tiến về cánh cổng được canh gác cẩn mật dưới ánh đèn của sân bay.
Cánh cổng đang đóng!
Từ hướng đối diện đột nhiên xuất hiện 1 chiếc xe khác, ngay lập tức Kerk giảm tốc độ xuống tới mức gần như đi bộ. 1 gã gác cổng trao đổi vài câu gì đó với tài xế trong chiếc xe kia, sau đó vẫy tay ra hiệu cho những người lính gác. Vào lúc cánh cổng bắt đầu quay vào bên trong, Kerk lập tức nhấn ga.
Mọi việc sau đó diễn ra hầu như trong cùng 1 lúc. Turbin gầm lên, bánh xe quay ken két trên đường, chiếc xe lao tới và húc cánh cổng mở ra toang hoác. Jason thoáng nhìn thấy những cái miệng ngoác ra ngạc nhiên của đám lính gác…chiếc xe sau đó nhanh chóng biến mất sau một khúc quanh, đưa tiễn họ là và loạt đạn rời rạc và rất rất không chính xác.
Vừa lái xe, Kerk thò tay vào trong ngăn tủ bên cạnh volant và lấy ra 1 khẩu súng, cùng một dạng quái vật như khẩu súng ông đang đeo trên khuỷu tay, và đưa cho Jason. “cầm lấy cái này thay cho khẩu của cậu. Nó bắn ra tên lửa vớ đầu đạn nổ. Có nó cậu sẽ tạo ra cảnh tượng khá đẹp đấy. Không cần bận tâm phải nhắm vào ai, chỉ cần ngăn bọn chúng một lúc là đủ, nhìn này…”. Kerk bắn 1 phát rồi nhét khẩu súng vào tay Jason nhanh đến nỗi trước khi đầu đạn kịp phát nổ. Một tiếng nổ khổng lồ bùng lên, bắn tung lên trời 1 chiếc xe tải, những mảnh vụn kim loại bắn tung tứ phía như 1 cơn mưa, rơi xuống những chiếc xe bên cạnh làm đám tài xế vừa hốt hoảng chạy trốn vừa kêu cha gọi mẹ.
Tiếp theo đó là một chuyến đi khủng khiếp như ác mộng. Kerk lái xe điên dại giống như ông muốn từ bỏ thế giới này bằng một cái chết đầy bạo lực. Ông thoát khỏi những chiếc xe đang đeo bám bằng những cú ngoặt trên 2 bánh…Cứ như vậy, họ chạy qua gần như toàn bộ chiều dài của sân phóng vũ trụ, bỏ lại đằng sau hàng đống những đống hoang phế đang bốc cháy ngùn ngụt.
Và, cuộc truy đuổi chấm dứt, trước mắt họ hiện ra hình dáng thanh thoát đang vươn cao của Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan.
Xung quanh bệ phóng toàn bộ đều bị rào bởi 1 hàng rao dây thép dầy đặc., toát ra 1 khí thế chẳng hề thân thiện chút nào của chủ nhà đối với hành tinh mẹ của con tàu. Cổng vào đang đóng chặt và bọn lính gác lăm lăm súng ống chĩa về chiếc oto đang lao đến gần. Kerk không thém tới gần bọn chúng, ông đột ngột vắt kiệt sức chiếc xe tới những giọt năng lượng cuối cùng, lao thẳng vào hàng rào. “Che mặt lại, Jason”, Kerk hét lên.
Jason chỉ kịp đưa 2 tay lên che mặt khi chiếc xe lao vào hàng rào.
Tiếng kim loại đứt ra nghiến ken két, hàng rào rung bần bật, nhưng không bị đâm thủng. Jason bay khỏi ghế ngồi và đập đầu vào khoang điều khiển trước mặt. Gã mơ hồ ý thức được chuyến đi đã kết thúc. Lúc này Kerk đã phá tung cánh cửa xe và thoát ra ngoài. Hiển nhiên ông nhìn thấy vẻ mơ màng trong mắt Jason, vì vậy ông không khách khí lôi gã ra khỏi xe và ném gã lên capot của chiếc xe nhàu nát. “Jason, mau chui phía dưới chỗ hàng rào bị hỏng, chạy về phía con tàu!”. Kerk hét lên.
Có lẽ để Jason rõ hơn về chữ “chạy”, Kerk thể hiện một cú làm mẫu điền kinh hoàn hảo. Người ta thường cho rằng những người to lớn thường không biết chạy, thế nhưng Kerk thì quả thật là BIẾT CHẠY. Jason lắc đầu vài cái nghi hoặc, sau đó cũng vắt chân lên cổ đuổi theo Kerk. Khi gã chạy còn chưa được nửa quãng đường, Kerk đã đứng trên chiếc thang lên xuống của con tàu. Lúc này, nó đã bắt đầu rời khỏi thân tàu, nhưng đám nhân viên thao tác, hoảng sợ vì thấy Kerk xuất hiện và chĩa nòng về phía họ, đều tạm thời ngừng lại.
Kerk đứng lại, xoay người và bắn trả lại đám lính đang ùn ùn kéo vào phía bên trong cánh cổng. Bọn chúng nằm rạp xuống và bắt đầu đối đáp với Kerk, chỉ một vài nòng súng nhắm vào Jason.
Cảnh tượng trước mặt diễn ra trong Jason giống như trong 1 đoạn phim quay chậm. Kerk đứng trên cao và lạnh lùng đối mặt với những làn đạn vun vút qung quanh ông. Nếu muốn, chỉ cần Kerk lui vào trong một bước, nấp sau chỗ ngoặt của boong tàu là ông đã hoàn toàn được an toàn. Ông vẫn đứng đó, chỉ để yểm hộ và thu hút hỏa lực cho Jason.
- “Cám ơn”, Jason thều thào, khi cuối cùng gã cũng giải quyết xong những bậc thang cuối cùng, chui vào trong khoang và nằm lăn ra, cố ngáp vài ngụm không khí!
- “Welcome, Jason!” Kerk nói, vừa bước vào trong gia nhập cùng nhóm với Jason, vừa đi vừa vẫy vẫy nòng súng cho nguội..
Sĩ quan chỉ huy con tàu, lúc này đang đứng sau góc ngoặt ngoài tầm bắn, nhìn cả hai với một vẻ cáu kỉnh không dấu diếm, “Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, anh chàng gầm lên.
Kerk kiểm tra nòng súng bằng nhón cái chai sạn của ông, rồi chậm rãi cất súng vào bao.
- “Chúng tôi là những công dân đáng kính từ một tinh hệ khác, và chúng tôi không nhề gây ra 1 tội lỗi nào ở đây cả. Bọn người tiền sử của Cassylie quả thật làm cho những người văn minh chúng ta không thể chịu đựng nổi. Vì vậy chúng tôi quyết định bay tới Darkhan – đây là vé của chúng tôi, vào lúc này, hy vọng chúng tôi đang có mặt trên lãnh thổ cao thượng của Darkhan!” Kerk thêm vào vài từ cuối cùng về phía một viên sĩ quan của Cassylie vừa xuất hiện tại vòm cửa với vũ khí vừa được nâng lên trên tay.
Quả thật cũng khó trách viên sĩ quan kia, mắt thấy bọn tội phạm đào tẩu sờ sờ ngay trước mắt. Mặc dù đang ở trên khoang tàu của Darkhan, sự phẫn nộ làm anh ta mất bình tĩnh. Hắn đưa vũ khí lên nhắm vào 2 kẻ phạm nhân:
- “ Bọn chúng mày, Đừng mong chuồn đi dễ như vậy, đưa tay lên, bước ra khỏi đây, nếu không muốn tao bắn tan xác bọn chó chết chúng mày ngay lập tức.”
Thời gian như dừng lại, dường như vĩnh viễn. Nòng súng đang chĩa thẳng vào Kerk vả Jason, và cả hai đều không có ý định rút súng chống cự.
Nòng súng trên tay viên sỹ quan Cassylie hơi nhích động, khi sỹ quan chỉ huy tàu chợt chuyển động, sau đó nó lại quay về hướng của những kẻ đào tẩu.
Anh chàng Darkhan không đi ra chỗ khác, đơn giản anh ta chỉ bước 1 bước sang bên cạnh, nhưng như vậy cũng đủ để anh ta tiến đến 1 chiếc hộp màu đỏ, mở nắp hộp và đặt 1 ngón tay lên trên nút bấm bân trong. Khi anh chàng ta nở nụ cười, từng chiếc răng trắng nhởn hiện ra lấp loáng sau vành môi lãnh khốc. Cuối cùng anh cũng quyết định cò phản ứng, và hành vi láo xược của viên sỹ quan Cassylie rõ ràng đóng một vai trò không nhỏ trong quyết định này.
- “Bọn mày thử bắn 1 viên duy nhất trên lãnh thổ của Darkhan mà xem, ngay lập tức tao sẽ nhấn tay vào chiếc nút này”, viên sỹ quan gầm lên, “Mày chắc chắn biết cái nút này dùng để làm gì, tương tự, tất cả các con tàu của bọn mày cũng. Chỉ cần bọn mày có bất cứ hành động thù địch nào trên lãnh thổ của chúng tao, ai đó sẽ nhấn nút. Vào đúng giây phút cái nút nhấn này được kích hoạt, tất cả tên lửa của chúng tao sẽ phóng tới và dẹp sạch nửa cái thành phố mục rữa của chúng mày”. Nụ cười của anh ta trở nên dữ tợn và không nghi ngờ gì anh ta sẽ sẵn sàng thực hiện lời đe doa của mình. “Thế nào? Bắn đi, nói thật, tao sẽ rất rất hân hạnh được nhấn nó đấy.”
Tiếng còi tàu rú lên cảnh báo tàu chuẩn bị cất cánh. Đèn hiệu “Đóng cổng ra vào” nhấp nháy đỏ rực. Trong 1 khoảng ngắn ngủi, 4 người gườm chằm chặp vào nhau không khoan nhượng.
Cuối cùng, viên sỹ quan Cassylie giận dữ, không thốt một lời quay người bước xuống…
“Các hành khách về chỗ ngồi của mình. Tàu sẽ khởi hành sau 50 giây”, vừa thông báo mệnh lệnh vào loa phóng thanh, sỹ quan chỉ huy tàu vừa đóng lại nắp của chiếc hộp màu đỏ và khóa lại.
Họ chỉ kịp đặt lưng vào chiếc ghế Phản Gia tốc của mình vào đúng lúc Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan khởi động…