Đại mạc mịt mờ, cát vàng tàn phá bừa bãi.
“Thanh Lân, ngươi xác định là nơi này?” Tiêu Viêm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn một mảnh sa mạc bằng phẳng trước mặt, địa hình nơi này, cực kì quá tầm thường, không có bất cứ cái đặc điểm gì có thể khiến cho người khác chú ý, cùng loại Tiêu Viêm rất khó tưởng tượng, địa phương này không chút nào thu hút, dĩ nhiên có tung tích của “Dị hỏa”?
Tại phía sau Tiêu Viêm, là Tiêu Đỉnh ,Tiêu Lệ cùng Tiêu Kiếm, đồng thời còn có mấy chục tên đoàn viên tinh anh của Mạc Thiết dong binh đoàn, bất quá lúc này, bọn họ đều là đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía Thanh Lân dẫn đường trước mặt, đối với bọn họ tại Thạch Mạc thành sinh sống mấy năm thậm chí vài chục năm mà nói, khối địa phương này, quả thực là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, hơn nữa trong đó có một số người, thậm chí còn có qua lại nhiều nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm giác được nơi này cùng địa phương khác có cái gì khác nhau đâu a...
Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Thanh Lân mặc dù có chút khiếp đảm, nàng quay sang nhìn Tiêu Kiếm thì lúc này hắn đang nhắm mắt im lặng nàng có chút hoảng hốt: “Thiếu… thiếu gia, tại trong cảm ứng của ta, nửa năm trước địa điểm phát sinh dị động, đích thật là ở chỗ này.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lông mày hơi hơi cau lại, chậm rãi tới trước hai bước, đứng ở một chỗ trên cồn cát nho nhỏ, đưa mắt nhìn chung quanh nhìn, mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.
“Nơi này cũng không có kiến trúc đặc thù cùng với sơn động kì dị, bất quá Thanh Lân tựa hồ không giống đang nói dối... Nếu trên mặt đất không có, trên bầu trời cũng không có... Như vậy, có lẽ ở chỗ này.” Tiêu Đỉnh nhìn chung quanh, đột nhiên ngồi xổm người xuống đến, bàn tay nắm lên một nắm cát, sau đó chậm rãi cho rơi xuống, khẽ cười nói.
“Ý tứ đại ca... ở dưới đất?” Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói.
“Ân, mặc dù có rất nhiều cường giả có thể mượn không khí vặn vẹo trong sa mạc mà chế tạo ra hải thị thận lâu mê hoặc tầm mắt của người khác, bất quá tại chung quanh Thạch Mạc thành trình độ không khí vặn vẹo, còn không đủ để hình thành loại kỳ quan này, cho nên, có thể bài trừ cái khả năng này... Nếu không cẩn thận che lấp, mà chúng ta dùng mắt thường mà lại nhìn không thấy. Như vậy khả năng lớn nhất, đó là đó là trên mặt đất...” Tiêu Đỉnh cười phân tích nói.
Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm nhẹ giẫm giẫm mặt đất, chợt cười khổ nói: “Nhưng cho dù bí mật là đang dưới đất, nhưng chúng ta chung quy khó có khả năng đào lung tung mà tìm chứ?”
“Aa, tự nhiên là khó có khả năng. Tại trong sa mạc đào bới lung tung, nói không chừng cuối cùng sẽ đem chôn sống chính mình, bất quá Mỹ Đỗ Toa nọ nếu cũng có thể đi xuống, như vậy ta đoán trắc hẳn là có thông đạo ẩn giấu.” Cười lắc đầu, Tiêu Đỉnh cười nói: “Bên trong đoàn chúng ta vừa lúc có một hảo thủ biết chút tinh thông điều tra địa hình, chỉ cần để cho bọn họ đến kiểm tra đo lường một phen, hẳn là không khó tìm kiếm ra thông đạo tiến vào lòng đất.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm thở phào, cười nói: “Đã như vầy. Như vậy đành phải phiền toái bọn họ.”
“Tìm kiếm thông đạo thật ra là việc nhỏ... Bất quá nơi này cách Thạch Mạc thành cũng không xa. Chúng ta nhân mã lớn như thế mà công khai dò xét cổ địa. Ta nghĩ sợ rằng sẽ bị thế lực khác bên trong Thạch Mạc thành phát hiện được. Tháp Qua Nhĩ sa mạc ban đêm rất là ngắn ngủi. Nếu chỉ ở buổi tối mới tiến hành công việc thì không chỉ sẽ tiêu hao đại lượng thời gian. Hơn nữa nói không chừng còn có thể bởi vì duyên cớ trời tối mà bỏ sót một địa phương ít trọng yếu... Ở Thạch Mạc thành này. Lấy thực lực Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta. Trừ những tiểu thế lực không dám trêu chọc ra thì có Sa Chi dong binh đoàn... Không thể nói sẽ không nhảy ra quấy nhiễu.” Tiêu Đỉnh lắc đầu. Cau mày bất đắc dĩ nói.
“Sa Chi dong binh đoàn?” Tiêu Viêm cau mày.
“Sa Chi dong binh đoàn bên trong Thạch Mạc thành ngoại trừ thành chủ phủ thế lực cực mạnh ra. Mặc dù trên tổng thể thực lực. Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta cũng không chỗ thua kém. nhưng bọn họ có đoàn trưởng Sa La, là một kẻ đại đấu sư. Ngươi hẳn là minh bạch đại đấu sư cùng đấu sư chênh lệch như thế nào rồi. Cho nên ngày thường nếu như không đại sự. Chúng ta bình thường đều sẽ không trêu chọc vào Sa Chi dong binh đoàn. Bất quá lần này chúng ta nếu như gióng trống khua chiêng mà tìm tòi. Tóm lại nếu để cho bọn họ trỗi dậy lòng hiếu kì. Dưới tình huống loại này. Bọn họ tự nhiên khó có khả năng bảo trì bàng quan.” Tiêu Lệ một bên có chút bất đắc dĩ lên tiếng nói.
Nghe vậy. Tiêu Viêm chép chép miệng. Trầm ngâm một hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ. Mỉm cười nói: “không quan hệ. Đại ca cùng nhị ca chỉ đơn giản làm cho người ta tìm tòi tốt là được rồi. Bất quá vẫn mong nhất định không nên đem tin tức dị hỏa truyền ra ngoài. Còn Sa Chi dong binh đoàn nọ. Nếu là bọn họ thật muốn muốn nhúng tay... vậy để cho ta giải quyết.”
“Aa. Nơi này là toàn là nòng cốt của Mạc Thiết Dong Binh đoàn, Lúc đàu chúng Ta Toàn là những huynh đệ vào sống ra chết, Nên giữ bí mật, Tuyệt đối không thành vấn đề” Tiêu Lệ vỗ vỗ lồng ngực, Bất quá vẫn có chút lo lắng nói : “Ngươi có thể giải quyết Sa La của Sa Chi Doang binh đoàn ? Thực lực của ngươi...Ta có chút lo lắng hay là ngươi để tứ đệ đi?”
“Không cần Nhị ca, nếu Sa Chi dong binh đoàn muốn nhúng tay vào thì đừng trách Tiêu Viêm ta độc ác” Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay lại.
“Được rồi, đã như vậy, Tuyết Lam, Ngươi chạy về Mạc Thiết Dong bing đoàn, Đem mấy người am hiểu dò xét địa hình mang đến đây, Tranh thủ trong vòng một ngày, Tìm kiếm ra thông đạo” Tiêu Đỉnh quay đầu, Phân phó cho Tuyết Lam.
“Không cần đâu đại ca” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Đệ tìm ra rồi các huynh theo đệ”
“A” Tiêu Viêm: “Đệ nói đệ đã tìm ra sao? Nó ở đâu?”
“Đệ không chắc lắm” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Bất quá thần thức đệ dò xét xung quanh đây cố gắng chú ý tìm tòi mới ra được vị trí của một địa đạo. Các huynh theo đệ”
Tiêu Kiếm mỉm cười khởi hành bước chân về phía trước. Ba huynh đệ theo sau hắn có vẻ nghi hoặc nhìn hắn. Không ngờ trong tình trạng này mà hắn có thể dùng thần thức để tìm ra địa đạo cũng quá bá đạo đi.
Tiêu Kiếm vừa đi hắn cũng liên lạc với hai phân thân luôn. Một âm thanh truyền vào đầu hắn: “Bản tôn ngài có gì phân phó”
“Không có chuyện gì lớn” Tiêu Kiếm cười: “Nhờ Tử Hỏa và lão Hoàng giúp ta đi dẹp loạn mấy tên Sa Chi dong binh đoàn nếu chúng không biết yên thân thì các người biết phải làm sao rồi chứ?”
“Vâng thưa bản tôn?” Âm thanh trong đầu Tiêu Kiếm hồi đáp.
Là thế lực lớn nhất Mạc thành, Tất nhiên là có vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động, Cho nên khi Tuyết Lam mang người đi không lâu thì đã có một số lính đánh thuê đến khu vực chỗ của họ dò xét, Vẻ mặt mê hoặc nhìn thành viên của Mạc Thiết dong binh đang dò xét.
Đứng ở một chỗ trên cồn cát, Tiêu Đỉnh nhìn người đến càng ngày càng nhiều, Bất đắc dĩ cười khổ, Lắc đàu : “Cứ như vậy không đầy canh giờ, Sa Chi dong binh đoàn sẽ phái người đến đây.”
Khuôn mặt Tiêu Lệ mơ hồ có chút âm hàn Tàn nhẫn, bàn Tay giơ lên, trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, Hung hăng cắm ở cồn cát, âm lãnh nói : “Nếu lần này bọn họ dám quá phận, Sa chi dong binh đoàn cũng đừng có nghĩ là yên ổn. Sa Chi dong binh đoàn trờ bỏ La Bố,Cả đám còn lại chỉ là một lú phế vật mà thôi.”
Lúc này Tiêu Kiếm đang đi phía trước mỉm cười: “Các vị đại ca yên tâm ta đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu”
“Tứ đệ ý của đệ là…” Tiêu ĐÌnh nghi hoặc nhìn về phía trước Tiêu Kiếm bất quá hắn chỉ mỉm cười im lặng tiếp tục dẫn đường.
…
Hai hắc bạch thiếu niên cùng với hai cường giả đứng trong không trung, trong đó một người thanh niên đang ôm một con mèo nhỏ có hai cánh trông cực lỳ đáng yêu. Bạch y thanh niên tiến đến cúi đầu: “Lần này nhờ Hải lão giúp chúng tôi rồi”
“Hahaha” Hải Ba Đông cười lớn: “Ta đã hứa với hắn sẽ bảo hộ Tam ca hắn trong vòng ba năm chuyện này thì có đáng là gì?”
Bốn người bay đến hướng về phía xa ma tăng tốc. Xa xa hiện nên tầm mắt họ là một đội ngũ gồm vài chục người. Hai thanh niên nhíu mày cùng với một lão già và trung niên từ trên trời hạ xuống. Đám dong binh thấy có người từ trên trời hạ xuống thì hoảng hốt cường giả đấu vương. Một một nam nhân khuôn mặt âm độc trong đám dong binh bước ra, ánh mắt hắn đảo qua bốn người thì há hốc mồm kinh ngạc. Hắn biết bất kỳ ai trong họ cũng đủ giết hắn như một con kiến. Hít lấy một tinh hơi lấy tinh thần, nam tử bước đến: “Tại hạ là Ma Tinh phó đoàn trưởng của Sa Chi dong binh đoàn, không biết các vị tiền bối tại sao lại chặn đường Sa Chi dong bình đoàn chúng ta”
Bạch phát lão nhân giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi là người của Sa Chi dong binh đoàn”
“Vâng các vị tiền bối có quen biết Sa Chi dong binh đoàn của chúng ta” Nam tử tên Ma Tinh giọng nói kính cẩn.
“Không quen biết” Lão nhân giả giọng nói lạnh lùng.
“Vậy không biết các vị tiền bối ở đây là có ý gì?” Ma Tinh lúc này hơi run run.
“Ý gì ư?” Bạch phát lão nhân cười lạnh cả người phát ra uy áp nặng nề. Ma Tinh run rẩy lúc này khụy cả chân xuống hai chân hắn quỳ xuống miệng lẩm bẩm: “Cường giả đấu hoàng…”
“Băng Hoàng ta không nhiều lời bọn ngươi mau cút về!” Ngữ khí lão lạnh lùng: “Và nhân tiện nói với tên La Bố gì đó từ nay trờ đi Mạc Thiết dong binh đoàn sẽ do ta bảo hộ nếu đoàn trưởng các ngươi có ý gì với Mạc Thiết dong binh đoàn thì đừng trách Hải Ba Đông ta” Nói đến đây Hải lão vung tay lên một đạo đấu khí chém mạnh lên một gốc cây to gần đó. “Ầm” âm thanh phát ra rung chuyển cả khu vực. Lúc này thân cây không những bị đổ gãy mà còn bị đóng băng hoàn toàn.
“Vâng, vâng” Ma Tinh run lẩy bẩy hắn quay sang nhìn đám dong binh phía sau: “Rút, còn không mau rút…”
Đi một đoạn đường Ma Tinh mới lẩm bẩm: “Chả lẽ là Băng Hoàng tiền bối, một trong thập đại cao thủ của Gia Mã đế quốc…”